Ánh sáng trong phòng chơi cờ rất tốt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ bằng gỗ, rải những vệt nắng vàng rực rỡ trên sàn nhà. Cành lá của chậu hoa bên cửa sổ cũng phản chiếu những tia sáng lung linh, khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ.
Đáng lẽ phải là một khung cảnh rất ấm áp, nhưng không khí trong phòng lại gần như đóng băng. Dường như có một lớp sương mù vô hình lượn lờ quanh quẩn, mãi không tan.
Hoắc Nghi Ca cầm những bản bệnh án và báo cáo đó, không nói lời nào.
Gã mím đôi môi mỏng của mình, gương mặt vốn đã không hồng hào nay lại còn tái xanh, trong mắt hiện lên tia máu, ngón tay dài trắng bệch siết chặt những tờ giấy, khiến cho những tờ giấy vốn không mỏng cũng trở nên nhăn nhúm, xấu xí.
Triều Từ lúc này mới nhận ra, giữa chân mày của Hoắc Nghi Ca có một nếp nhăn rất sâu, trông có phần đáng sợ. Rõ ràng nếp nhăn giữa chân mày là do lâu ngày nhíu lại mà thành, nhưng đây là lần đầu tiên Triều Từ nhìn thấy.
Gã không nói, Triều Từ cũng kiên nhẫn chờ đợi, dù sao lúc này vẫn còn sớm, còn chưa đến một giờ.
Trong phòng im lặng, cũng không có ai phá vỡ sự im lặng này.
Rất lâu sau, có lẽ là mười mấy phút hoặc có thể lâu hơn, khoảng thời gian im lặng cứ kéo dài.
Cho đến khi Hoắc Nghi Ca đặt bản bệnh án xuống, tiện tay tháo kính ra, ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt của Triều Từ.
Ánh mắt của Hoắc Nghi Ca quá đáng sợ. Khi đối diện với ánh mắt đó, tim Triều Từ như lỡ một nhịp.
Trước đây cậu còn nghĩ Hoắc Nghi Ca đeo kính trông như một kẻ đạo đức giả, rất làm màu. Nhưng bây giờ, khi gã tháo kính ra và nhìn chằm chằm như vậy, Triều Từ mới nhận ra rằng cặp kính đó đã phần nào che bớt sự sắc bén và điên cuồng của gã.
"Cậu muốn ta buông tay?"
Gã lên tiếng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn mang theo sắc thái u ám và điên rồ.
Triều Từ không ngờ câu đầu tiên mà gã nói lại là câu này.
Mục đích của Triều Từ đến đây vốn là như vậy, dù cậu căm ghét Hoắc Nghi Ca đến tận xương tủy, dù hành vi của Hoắc Nghi Ca luôn làm tổn thương cậu, nhưng cậu có thể nhìn ra Hoắc Nghi Ca yêu cậu.
Vì vậy, cậu muốn nói cho gã biết, chính gã đã ép cậu đến mức phải tự tử, đã ép cậu đến mức phải phát điên.
Ai cũng có quyền ghen tuông, nhưng chỉ riêng Hoắc Nghi Ca thì không. Bởi vì gã là một kẻ điên đáng phải trả giá.
Trước đó, mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cậu.
Nhưng bây giờ, có vẻ như mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Dù vậy, Hoắc Nghi Ca vẫn không có ý định buông tay.
"Vậy chú định ép tôi chết thêm lần nữa hay sao?" Triều Từ nhìn gã, sắc mặt cũng lạnh lùng không kém.
Vẻ đau đớn thoáng qua trên gương mặt của Hoắc Nghi Ca, môi gã tái nhợt. Nhưng rất nhanh, gã đã đè nén nó lại, trong đôi mắt của gã giấu kín sự điên cuồng đến đáng sợ.
"Ta sẽ không..."
Đúng vậy, cho dù gã không thể hiện ra, nhưng gã đang rất đau khổ giống như những gì mà Triều Từ đã dự đoán.
Người gã yêu mang theo sự giễu cợt và ác ý che giấu, nói với gã rằng: Chính gã suýt chút nữa đã khiến người gã yêu phải chết hai lần.
Làm sao gã có thể không đau khổ, không hối hận? Có những khoảnh khắc, sự hối hận gần như khiến trái tim gã ngừng đập.
Nhưng làm sao gã có thể buông tay? Làm sao có thể nhường Triều Từ cho người khác?
Gã không thể làm được điều đó.
Thậm chí gã không thể tỏ ra yếu đuối vào lúc này, cũng không có thời gian để hối tiếc. Khi Triều Từ đang mang theo sự giễu cợt và ác ý như vậy, nếu gã yếu đuối, gã sẽ bị tên nhóc không có lương tâm này nuốt chửng, từ đó gã sẽ không còn liên quan gì đến cậu nữa.
"Ta sẽ không tổn thương cậu thêm lần nào nữa, nhưng ta không thể buông tay." Hoắc Nghi Ca nói.
"Chú không buông tay thì chính là đang làm tổn thương tôi đấy, Hoắc Nghi Ca. Chú có biết không? Chú là một kẻ điên, chú lúc nào cũng đẩy tôi vào đường cùng!" Triều Từ nói.
Hoắc Nghi Ca há miệng, nhất thời không thể thốt lên thành lời.
Đau khổ, hối hận và giằng xé.
"Đừng tiếp tục nhắm vào Triệu Dịch và Đàn Liệt nữa, nếu không tôi sẽ nhảy xuống từ tòa nhà của Hoắc gia ngay bây giờ —— Hoắc Nghi Ca, tôi dám làm điều đó."
Triều Từ nhìn gã chằm chằm.
Bướng bỉnh, chán ghét và đe dọa.
Cậu không biết Hoắc Nghi Ca đang toan tính điều gì, chỉ có thể thẳng thắn đưa ra mục đích và yêu cầu của mình.
"...Được." Hoắc Nghi Ca nói.
Gã đương nhiên biết đây là lời đe dọa của Triều Từ, lợi dụng sự hối hận và đau khổ của gã để đạt được điều mình muốn.
Việc gã đàn áp Triệu Dịch và Đàn Liệt, một phần vì báo thù, phần khác là để hủy hoại họ. Nếu không có nhà họ Triệu, gã muốn động đến nhà họ Triều cũng dễ dàng hơn. Khi đó Triều Từ sẽ đi về đâu? Chỉ có thể quay về bên cạnh gã mà thôi.
Nhưng bây giờ gã không thể tiếp tục làm như vậy nữa.
Lần đầu tiên gã cảm thấy căm ghét chính mình.
Trước đây gã không nhận ra điều này...
Đáng lẽ gã phải nhận ra. Nhưng với sự kiêu ngạo của một người đàn ông trưởng thành, gã hoàn toàn không nhận ra rằng đứa trẻ có vẻ ngoài vui vẻ và lạc quan này đang đứng trên bờ vực của tuyệt vọng.
"Nhưng ta không thể buông tay." Hoắc Nghi Ca nói.
Gã chăm chú nhìn Triều Từ, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
"Nếu cậu bệnh, ta sẽ đưa cậu đi chữa trị. Cậu muốn gì ta cũng có thể cho cậu."
Hoắc Nghi Ca sống hơn ba mươi năm, nhưng lại bị một đứa nhóc kém hơn mình mười tuổi làm cho bối rối đến như vậy.
"Tôi không cần gì cả." Triều Từ nói, gương mặt đầy chán ghét và mệt mỏi, "Chỉ cần chú rời đi, cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn một nửa, chú có biết không?"
"Không thể nào." Hoắc Nghi Ca không cần suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức, rồi lại nhấn mạnh, "Ta không thể buông tay."
"Vậy là chú đang ép tôi phải chết!"
"Ta sẽ không, ta sẽ không ép cậu nữa."
"Đây là vấn đề mà chú muốn làm hay không muốn làm sao?" Triều Từ đứng bật dậy, không kìm lòng được nữa mà bộc phát ra hết những cảm xúc đã bị dồn nén bấy lâu, "Hoắc Nghi Ca, chỉ cần chú đến gần tôi là tôi cảm thấy ghê tởm. Không chỉ là chú, mà cả chính bản thân tôi, tôi cảm thấy ghê tởm đến tận cùng!"
Cậu gần như phát điên.
Nhưng Hoắc Nghi Ca vẫn giữ bình tĩnh, dù trong lòng gã có bao nhiêu sóng gió thì ít nhất vẻ ngoài vẫn vậy.
Gã chăm chăm nhìn Triều Từ: "Ta sẽ không ép cậu, nhưng cũng không buông tay."
"Nếu cậu thật sự chết," ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của Hoắc Nghi Ca cuối cùng cũng xuất hiện những gợn sóng, "thì ta sẽ đi theo cậu."
Triều Từ không kìm được phát ra một tiếng hét chói tai.
Cậu thật sự sẽ bị Hoắc Nghi Ca ép đến phát điên.
Phải làm thế nào cậu mới có thể thoát khỏi người này?!
"Cút đi! Cút đi!"
Hoắc Nghi Ca đứng dậy, vô thức tiến lên một bước.
Gã muốn ôm lấy Triều Từ.
Nhưng cuối cùng gã vẫn dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Thực ra, dù thế nào đi chăng nữa, mục đích của Triều Từ trong chuyến đi hôm nay đã đạt được.
Cậu vốn chỉ muốn Hoắc Nghi Ca ngừng chèn ép tập đoàn Triệu gia và Thù Hoa.
Trong chuyện này, cậu đã đạt được mục đích một cách dễ dàng, nhưng lúc này cậu không thể nào vui nổi.
Có lẽ bởi vì cậu đã nhận ra rằng mình đã dây dưa với một kẻ điên, mà dù làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi.
Cảm giác bất lực và sự ghê tởm như cái gai trong cổ họng đeo bám lấy cậu.
"Hoắc Nghi Ca, tôi có thể yêu bất kỳ ai, nhưng không bao giờ yêu chú."
Cậu nói như vậy rồi quay người rời đi.
Cậu không muốn ở lại đây nữa, không muốn nhìn thấy bóng dáng và khuôn mặt trong cơn ác mộng cứ hiện ra trước mắt.
Hoắc Nghi Ca lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Triều Từ rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Cậu vừa ra khỏi cửa, những vệ sĩ đã chờ sẵn ở cửa cũng liền theo cậu rời đi. Cả nhóm người hùng hổ rời đi như lúc mới đến, nhưng người đi đầu lại mang theo vẻ mặt muốn tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt.
Cho đến khi bóng dáng của Triều Từ khuất hẳn, Hoắc Nghi Ca mới ngã xuống ghế như thể toàn bộ sức lực trong người đã bị rút cạn.
Gã không thể không đau lòng, không thể không hối hận.
Giống như khi Triệu Dịch lần đầu biết chuyện Triều Từ tự sát, trước mắt gã cũng hiện lên hình ảnh một bồn tắm đầy máu, cùng hình ảnh một chàng trai không còn hơi thở.
Gã thực sự đã dồn Triều Từ đến bước đường này.
Mà gã lại chẳng hay biết gì, chính sự vô tâm này, gã đã một lần nữa đẩy Triều Từ, người vừa mới khá lên đôi chút, đi vào ngõ cụt.