Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 151: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (4)



Chương 151: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (4)

"Thầy Trần nhờ tao hỏi xem lần này mày có muốn tham gia cuộc thi không?" Triều Từ ngẩng đầu khỏi cuốn sách, thuận miệng hỏi hắn.

Thông thường, chủ yếu đều là các học sinh lớp 11 tham gia những cuộc thi này. Triều Từ và Triệu Dịch đã tham gia cuộc thi từ năm lớp 10. Thành tích của Triều Từ luôn xuất sắc, còn Triệu Dịch, mặc dù điểm tổng kết không bằng Triều Từ, nhưng về những môn khoa học tự nhiên gần như ngang bằng với cậu. Năm lớp 10, cả hai đều có thành tích khá tốt, nhưng không có cơ hội được nằm trong đội tuyển quốc gia. Năm lớp 11, họ được chọn vào đội tuyển quốc gia, giành được vài huy chương vàng nên có cơ hội được xét tuyển vào trường đại học top 2.

Vì vậy, lần thi của năm lớp 12 này, họ không cần phải tham gia. Nhưng vào năm trước, cả hai đều đạt được thành tích tốt cho trường, nên các thầy cô vẫn hy vọng họ có thể tham gia một lần nữa.

"Không đi." Triệu Dịch ngay lập tức từ chối, "Ngày thi cấp tỉnh trùng với ngày sinh nhật của Tiểu Cẩn."

"Ừa, vậy tao sẽ nói với thầy Trần rằng mày không đi." Triều Từ gật đầu, cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Bây giờ đã là đầu tháng ba, cuộc thi cấp tỉnh được tổ chức vào cuối tháng tư, cũng là sinh nhật của Nam Tiểu Cẩn.

Ngày 28 tháng 4.

Nói đến đây, Triệu Dịch đột nhiên ngẩng đầu khỏi cuốn sách toán, hỏi cậu: "Mày nghĩ tao nên tặng gì cho em ấy vào ngày sinh nhật?"

"Ừm..."

Mặc dù trước đây, Triều Từ hiểu con gái hơn Triệu Dịch, nhưng suy cho cùng cậu chưa từng có bạn gái. Hơn nữa, cậu cũng không thích người khác giới, nên có chút lúng túng trong những vấn đề như thế này.

"Túi xách? Trang sức? Nước hoa?... Sau ngày sinh nhật lần này, bạn ấy sẽ trưởng thành rồi, không biết có nên tặng xe không?" Triều Từ đưa ra một số gợi ý mà cậu nghĩ đến.

"Có vẻ đều được." Triệu Dịch suy nghĩ cẩn thận, "Nhưng hình như không được cho lắm."

"Vậy mày tự nghĩ đi, dù sao mày tặng cái gì bạn ấy cũng đều thích." Triều Từ nói.

Tuy nhiên, cả hai đều không ngờ, ngay cả Nam Tiểu Cẩn cũng không đợi được ngày sinh nhật lần này.

............

Nếu hỏi Triều Từ thích Triệu Dịch từ khi nào, thì có lẽ là vào năm học cấp hai.

Trước đó, cậu chỉ là một kẻ bẩn thỉu và hèn mọn ở trong đám người cao sang này. Chính Triệu Dịch đã mang lại cho cậu sự tái sinh, để thân thể này không bị đói lạnh, để tâm hồn này không trở nên yếu đuối.

Với hầu hết mọi người, dù cuộc sống khó khăn đến đây, cũng đều có một hoặc hai người quan tâm đến họ.

Nhưng với Triều Từ trước kia thì không. Cha cậu xem cậu như là một gánh nặng và tránh xa cậu. Mẹ cậu lại xem cậu như một công cụ để đạt được quyền lực, nhưng bà đã qua đời ngay từ khi cậu được sinh ra. Ngay cả những người phải có trách nhiệm cũng đối xử với cậu như vậy, thì nói chi đến những người xung quanh.

Ảnh hưởng của bảy năm đầu đời có thể tạo ra ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ bảy năm nào sau đó.

Cho dù sau này Triều Từ có một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, được người khác ngưỡng mộ, hay là thậm chí bây giờ được sống trong cuộc sống giàu sang và tỏa sáng rực rỡ, nhưng bản chất của cậu vẫn là Triều Từ của quá khứ, không có gốc rễ như hoa lục bình lênh đênh trôi nổi.

Triều Từ không có cảm giác an toàn, không có cảm giác thuộc về nơi nào, là một người hoàn toàn cô lập khỏi thế giới này.

Mà Triệu Dịch chính là sợi dây liên kết duy nhất. Chiếc chìa khóa sinh mệnh đã khóa chặt cậu và chàng trai cùng tuổi này, mang lại cho Triều Từ một nơi để nương tựa.

Từ khi còn học tiểu học, Triều Từ đã xem Triệu Dịch là người quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Nhưng đến khi cậu lên mười hai, mười ba tuổi, bắt đầu trải qua những cảm xúc đầu tiên của tình yêu, cậu mới nhận ra sự quan trọng này không còn đơn thuần như vậy.

Năm mười bốn tuổi, là lần đầu tiên cậu mộng tinh, cậu đã nghĩ về Triệu Dịch.

Những cảm xúc kỳ lạ này khiến cho Triều Từ cảm thấy bất an, thậm chí là xấu hổ. Cậu không dám nói với ai về điều này, chỉ dám giữ tình cảm này chôn sâu vào trong lòng của mình.

Sau đó, cậu tìm hiểu về cộng đồng của người đồng tính, dần dần mới hiểu được là như thế nào.

Trước hết, việc phát hiện ra cộng đồng này đã mang lại một sự an tâm cho Triều Từ. Để cho cậu biết rằng, cậu không bị bệnh, cũng không phải đang làm những hành động khác thường với mọi người. Cậu chỉ đơn giản là một người đồng tính, mà trên thế giới này có hàng triệu người giống như cậu, cậu không quá đặc biệt.

Nhưng khi hiểu sâu hơn về cộng đồng này, Triều Từ lại cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.

Bởi vì mọi người đều nói với cậu rằng, yêu một trai thẳng là một chuyện đau lòng như thế nào.

Mà việc bẻ cong trai thẳng lại càng là một hành động thiếu đạo đức.

Nhưng đạo đức và Triều Từ không liên quan gì đến nhau.

Trong mắt người khác, Triều Từ là một người khiêm tốn, lễ độ, xuất sắc và chính trực... nhưng đó chỉ là mặt nạ mà Triều Từ đeo vào để thích nghi với môi trường xung quanh. Đối với cậu, đạo đức chỉ là một chiếc áo khoác mà cậu mặc vào để sinh tồn, Triều Từ thực sự không hề có khái niệm về đạo đức từ trong xương tủy.

Nhưng Triệu Dịch lại là mạng sống của Triều Từ.

Cậu không thể làm được chuyện bẻ cong trai thẳng này, một khi làm như vậy, ngay cả làm bạn bè với Triệu Dịch cũng không còn được nữa.

Có lẽ đối với Triệu Dịch, tình yêu của cậu chẳng có gì ngoài sự ghê tởm.

Nhưng cuối cùng, Triều Từ vẫn giữ lại hy vọng cho mình, biết đâu vẫn còn một chút khả năng với Triệu Dịch, có thể hắn cũng là người đồng tính, hoặc là người song tính...

Nhưng sự xuất hiện của Nam Tiểu Cẩn đã phá vỡ hoàn toàn sự ảo tưởng cuối cùng của cậu.

Cũng cho cậu biết được vị trí của mình đang ở đâu.

Có lẽ trong mối quan hệ này, không thể thiếu được bóng dáng của cậu.

Vì cậu đã nói với Triệu Dịch rằng, trong mối quan hệ tình cảm, không thể mãi mãi chỉ có một bên chủ động. Cậu đã lên kế hoạch cho những buổi hẹn hò như thế nào, và cũng yểm trợ cho hắn nhiều lần. Cậu đã giúp Triệu Dịch chọn quà, tạo sự bất ngờ, an ủi khi họ cãi nhau... Trong chuyện tình này, Nam Tiểu Cẩn dẫn dắt Triệu Dịch ở phía trước, còn Triều Từ đẩy hắn từ phía sau.

Cậu đã chứng kiến họ nắm tay nhau, ôm nhau, hôn nhau lần đầu tiên.

Ít nhất cậu đã không bỏ lỡ giai đoạn này trong cuộc đời của Triệu Dịch.

Sau này, cậu sẽ tiếp tục nhìn họ bước vào lễ đường, rồi họ sẽ có con, và khi tóc đã bạc phơ, cậu sẽ đến thăm họ với tư cách là một người bạn tốt.

Tất cả những điều mà Triều Từ mong muốn trong giấc mơ, đều sẽ được Nam Tiểu Cẩn thực hiện.

Nhờ có Nam Tiểu Cẩn mà cậu mới biết rằng, khi hắn yêu ai đó sẽ có dáng vẻ như thế này. Hắn cũng có thể trở nên dịu dàng, cũng biết chiều chuộng, cũng biết nhường nhịn, cũng sẽ nôn nóng mà muốn hôn ngay.

Đau đớn không? Ghen tị không? —— Làm sao có thể không có.

Nhưng đây chính là kết quả tốt nhất.

Không có khả năng nào cho cậu và Triệu Dịch, nên từ tận đáy lòng, cậu sẽ chúc phúc cho Nam Tiểu Cẩn và Triệu Dịch có thể bước tiếp bên nhau đi đến hết chặng đường.

Một cô gái tốt như vậy không nên bị phụ lòng.

Và Triệu Dịch, người cậu yêu sâu đậm, cũng xứng đáng có được hạnh phúc.

Nhưng cả cậu và Triệu Dịch đều không ngờ rằng, mối quan hệ này sẽ đột ngột chấm dứt trước khi tốt nghiệp như vậy.

Không phải vì tình cảm của hai người, mà là một vấn đề khác nan giải hơn.

Chuyện này liên quan đến hậu quả mà thế hệ trước của Triệu Dịch đã để lại.

Tuy Triệu Dịch là đại thiếu gia đường đường chính chính của Triệu gia, nhưng lúc ban đầu cha hắn không phải như vậy.

Người ông mà Triệu Dịch gọi là "ông nội" không phải là ông nội thực sự của hắn, mà chỉ là ông bác. Hay nói cách khác, em gái của ông là bà nội của Triệu Dịch.

Bà nội của Triệu Dịch đã qua đời từ rất sớm, chỉ để lại một người con trai là cha của Triệu Dịch. Tình cảm giữa ông và bà nội rất tốt, sau cái chết của bà nội, ông rất đau buồn, đã nuôi cha của Triệu Dịch như là con ruột.

Khi đó, cha của Triệu Dịch mới bảy tuổi, mà ông cũng có một cậu con trai lớn hơn cha của Triệu Dịch tám tuổi, tên là Triệu Thịnh.

Cho đến khi cha của Triệu Dịch trưởng thành, ông cũng không có thêm một cậu con trai nào khác. Vì vậy, Triệu Thịnh chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế của Triệu gia, cho dù gã không hề ưu tú.

Sau khi ông Triệu miễn cưỡng giao lại một phần quyền lực cho gã, gã đã khiến Triệu gia thiệt hại hàng chục tỷ. Gã lăng nhăng, nghiện cờ bạc và thậm chí còn nghiện ma túy. Một khi tin này bị đồn ra ngoài, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Ông Triệu không thể chịu đựng được nữa, mà giữa lúc đó, cha của Triệu Dịch lại biểu hiện vô cùng xuất sắc.

Cuối cùng, ông Triệu đã đưa Triệu Thịnh vào trung tâm cai nghiện, rồi nhận cha của Triệu Dịch làm con nuôi. Từ đó, cha của Triệu Dịch đổi từ họ "Thẩm" sang họ "Triệu", chính thức trở thành người thừa kế của Triệu gia.

Bốn năm sau, khi Triệu Thịnh ra khỏi trại cai nghiện, cha của Triệu Dịch đã hoàn toàn kiểm soát quyền lực của Triệu gia, Triệu Thịnh đã không còn liên quan gì trong gia tộc.

Nhưng ông Triệu vẫn nhớ tình xưa nghĩa cũ, nên đã trao cho gã mười phần trăm cổ phần của những công ty chính. Mặc dù Triệu Thịnh đã mất đi đế chế của Triệu gia, nhưng với cổ phần này, gã vẫn có thể đứng trên đỉnh của kim tự tháp.

Nhưng Triệu Thịnh không hài lòng với điều này, nó quá buồn cười đối với gã. Ông Triệu chỉ có một người con trai, nhưng cuối cùng tất cả tài sản lại rơi vào tay một người khác.

Gã đã lên kế hoạch suốt nhiều năm. Cách đây không lâu, gã đã cấu kết với công ty khác, tiết lộ thông tin nội bộ cực kỳ quan trọng cho họ. Sau khi công ty của Triệu gia chịu tổn thất lớn, gã lại tiếp tục tấn công mạnh mẽ trên sàn chứng khoán, cố gắng bán khống cổ phiếu của Triệu gia nhằm nuốt chửng cả một đế chế thương mại khổng lồ này.

Nhưng Triệu Thịnh, một kẻ nghiện ma túy và cờ bạc như vậy, với người khác có thể sẽ không biết gã ta là người như thế nào, nhưng với ông Triệu và cha của Triệu Dịch đều biết rất rõ gã chỉ là một tên ngốc từ đầu đến cuối.

Cuộc tấn công này cuối cùng đã kết thúc. Sự thất bại nghiêng về Triệu Thịnh, dẫn đến sự phá sản của một số thế lực cấu kết với gã ta.

Thậm chí còn liên quan đến chuyện năm xưa.

Sở dĩ, Triệu Dịch đột nhiên chuyển đến trường học của Triều Từ vào năm lớp hai không phải là không có lý do. Triệu Dịch đã bị bắt cóc ở trường cũ, bị giam giữ trong hai ngày mới may mắn được giải cứu. Cha và mẹ của Triệu Dịch lo lắng chuyện này sẽ gây bóng ma cho Triệu Dịch, nên họ đã chuyển hắn đến một trường học khác, muốn thay đổi môi trường.

Kẻ bắt cóc Triệu Dịch ban đầu chỉ khai là để kiếm tiền, nhưng bây giờ mới biết được rằng việc này thật ra là do Triệu Thịnh đã lên kế hoạch.

Triệu Thịnh đã hoàn toàn chọc giận ông Triệu, cuối cùng chính tay ông Triệu đã tống gã vào tù và bị kết án ba mươi năm tù.

Trong số các thế lực hợp tác với Triệu Thịnh, có gia đình của Nam Tiểu Cẩn.

Nhưng tất cả những chuyện này, cả ba người họ đều không biết.

Mãi đến ngày hôm đó, Triệu Dịch và Triều Từ mới biết chuyện gì đã xảy ra, khi chứng kiến giá ​​cổ phiếu của Triệu gia gần như giảm đến sát đáy nhưng sau đó lại tăng mạnh, kèm theo là sự phá sản của một số tập đoàn, trong đó có công ty của gia đình Nam Tiểu Cẩn.

Cha của Nam Tiểu Cẩn đã nhảy lầu tự sát vào ngày hôm đó.

Triệu Dịch và Triều Từ lo lắng suốt đêm, dù Triệu Dịch đã gửi tin nhắn cho Nam Tiểu Cẩn rất nhiều nhưng cô ấy không trả lời. Ngày hôm sau khi bọn họ đi học, chỗ ngồi của Nam Tiểu Cẩn ở lớp bên cạnh cũng trống rỗng.

Chỉ có một lá thư, được bạn thân của Nam Tiểu Cẩn với đôi mắt đỏ hoe đã trao tận tay cho Triệu Dịch.

Triệu Dịch mở ra đọc:

Triệu Dịch, em và mẹ sẽ ra nước ngoài. Em không thể nói cho anh biết em sẽ đến nước nào, anh cũng không cần phải hỏi vì sẽ không một ai biết cả.

Em rất tiếc vì những chuyện đã xảy ra trong gia đình anh. Em biết anh chắc chắn sẽ tin tưởng em. Tin rằng từ trước đến nay, em không hề biết những chuyện này, và sẽ xem em và cha của em không hề liên quan với nhau. Nhưng... anh biết không, đây là lần đầu tiên em nhận ra cuộc sống khiến con người trở nên bất lực như vậy. Trước đây, em đã từng nghĩ rằng nếu em có thể làm cho anh yêu em, mọi thứ sẽ dễ dàng giải quyết. Nhưng giờ em mới biết, ngay cả khi hai người yêu nhau, vẫn có quá nhiều lý do để cản trở.

Em thực sự yêu anh, có lẽ cả đời này, em sẽ không bao giờ gặp được ai đó khiến em yêu người đó hơn anh. Nhưng em không thể ở lại vì anh, không thể nào ở lại. Em xin lỗi.

Nghĩ lại vẫn có chút buồn, em đã vất vả biến anh trở nên tốt như vậy, nhưng phải để lại cho một cô gái khác. Nhưng em sẽ chúc anh có thể gặp được một người tốt hơn.

Đừng nhớ mong em.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv