..... Chao ôi.
Triều đại lão tự nói trong lòng, đúng là một cái tên hay.
Y nhìn nhóm người trước mắt mình, càng không hiểu: "Vậy mấy người tụ tập ở đây làm cái gì?"
Vương Đại Vi nghẹn ngào hồi lâu, mới nói: "Chúng tôi.... Chúng tôi...."
Ánh mắt của gã dừng lại ở trên cánh cửa mở toang đằng sau Triều Thu, đột nhiên nhanh trí nói: "Bọn tôi thấy cậu có vẻ định chuyển nhà, nên định tới để hỏi xem có cần giúp cái gì hay không!"
Lời vừa nói ra, nhóm đồng bọn của gã cũng điên cuồng gật đầu phụ họa ngay lập tức: "Đúng đúng, chúng tôi định xem thử xem có thể giúp được cậu việc gì hay không ấy mà."
"Được giúp đỡ người khác bọn tôi rất vui!"
Đinh Việt nhìn chằm chằm bọn họ, tròng mắt nó như sắp muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
Cái tình huống gì đây, nó hoảng hốt suy nghĩ, chẳng có lẽ Triều Thu đã hạ cổ cho mấy người này....
Bọn họ?
Giúp đỡ người khác??
Nói ra cũng không ai thèm tin đâu!
Chỉ có mắt của Triều đại lão sáng lóe lên —— thật sự là cần cái gì thì cái đó đến mà, nhà này của y đã rất lâu rồi không có người ở, chỗ nào chỗ nấy đều bị phủ lên một tầng bụi bặm, muốn quét dọn cũng vô cùng phiền phức.
Y quan sát nhóm người này thêm một lần nữa, ánh mắt dừng lại trên bộ đồ lao động công nhân có kiểu dáng hơi đồng nhất của mấy người này một lúc, Vương Đại Vi rất chột dạ kéo ống tay áo đang xắn lên của mình xuống, hoàn hảo che đi những hình xăm trên cánh tay.
—— Hôm nay vì đi trộm cướp nên bọn họ cũng ăn mặc để không bị người khác chú ý.
Đại lão sẽ không ghét bỏ chứ?
Triều đại lão nhìn thấy rõ ràng.
"Ồ, hóa ra nghề nghiệp là dịch vụ sửa chữa ư."
Vương Đại Vi: "...."
Vương Đại Vi cắn răng nuốt máu: "..... Đúng vậy."
Sửa chữa thì sửa chữa vậy, chung quy vẫn tốt hơn là mất mạng!
"Vậy giúp tôi lau sàn đi," Triều đại lão nghiêng người sang, đương nhiên là để đối phương có thể đi vào trong, "Tôi thực sự cần mấy người giúp đỡ."
"...."
"...."
Trong khi những người còn lại đang hai mặt nhìn nhau, thích giúp đỡ mọi người - Vương Đại Vi đã vô cùng tích cực chủ động đi vào: "Tới tới tới, các anh em, làm việc làm việc!"
Đinh Việt: ".....?"
Người anh em, không đến mức như thế chứ, anh đi cướp của nhà người ta có nhiệt tình được như này không?
Anh em của gã cũng rất chần chừ, do dự nói: "Vương đại ca...."
Ngay sau đó bị Vương Đại Vi gõ đầu một cái, đám anh em ngẩng đầu với vẻ mờ mịt, nhìn thấy lão đại của mình cắn chặt hàm, cười đến mức vô cùng hung tợn, "Nhìn cái thằng nhóc này xem, sao mà vẫn bị choáng đầu thế... Không phải bình thường mày đều gọi anh là Cẩu Đản sao?"
Các đàn em run rẩy.
Dưới ánh mắt giết người của lão đại, nửa ngày sau mới run rẩy kêu: "Cẩu.... Cẩu Đản...."
Tóm lại thì đây là tình huống kiểu gì vậy?
"Này!" Vương Đại Vi lại lần nữa nở một nụ cười tươi như hoa, quay về phía Triều Thu cung kính nói, "Đến đây, bây giờ ngài nhường chỗ một lúc, để bọn em quét tước nơi này đã...."
Trong tình huống không hiểu kiểu gì như thế này, Đinh Việt cũng mơ mơ màng màng bị người khác nhét cho một cây gậy lau nhà. Dụng cụ quét tước không đủ để dùng, Triều Thu còn chỉ huy bọn họ đi về nhà mình mang hết đồ đến đây: "Cùng nhau làm."
"...."
Có bị bệnh không đấy, ai mẹ nó muốn làm việc cùng cậu hả!
Cố tình là Vương Đại Vi vẫn còn muốn nịnh nọt, kéo ghế dựa đến để cho Triều Thu ngồi: "Ngài ngồi đi, để bọn em làm là được, loại chuyển nhỏ nhặt này sao có thể để ngài đại giá...."
Đinh Việt nghi ngờ bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nếu không thì sao nó lại nhìn thấy cảnh một người đàn ông cường tráng, thân cao 1m8 như Vương Đại Vi, lại có vẻ mặt viết đầy hai chữ sùng bái thế hả?
Sùng bái???
Là do mắt nó bị mù đúng không?
.... Việc này không đúng.
Nó nhìn tình cảnh khí thế ngất trời trong phòng, càng khẳng định suy nghĩ của mình.
.... Mẹ nhà nó, chắc chắn mình vẫn đang nằm mơ.
*
Chắc chắn mình đang nằm mơ.
Cùng lúc đó, Lục Cảnh Nam cũng đang suy nghĩ như vậy.
Đã vài ngày trôi qua, hắn vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần từ sau vụ việc 32 tệ của bạn trai cũ. Tuy rằng hắn đã cố hết sức để quên, nhưng lại quên không kịp đề phòng mà để chuyện này lan truyền trong giới, tài khoản xã hội của Lục Cảnh Nam bây giờ có một đống tin nhắn ha ha ha được gửi đến, còn có không ít người muốn móc ra để ganh đua độ dài ngắn với hắn, gửi đến rất nhiều bức ảnh lung tung lộn xộn khác.
Mấu chốt là sau khi Lục Cảnh Nam nhìn một số các bộ phận kia xong, thế mà phát hiện trong đó có vài cái, đúng thật là dài hơn so với hắn!
Đối với một Alpha kiêu ngạo bẩm sinh mà nói, đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục không thể chịu đựng được.
Huống chi là một người từ nhỏ chưa từng bị nghe người ta nói kháy lần nào như Lục Cảnh Nam.
Nhìn thấy quá nhiều, thậm chí ngay cả chính hắn cũng có lúc tự nghi ngờ chính mình, có phải mình thật sự bị như thế.... Nhưng dù sao thì lòng tự tin trời sinh của hắn cũng cao ngất, Lục Cảnh Nam rất nhanh lấy lại ổn định trong lòng, đẩy điện thoại di động sang một bên, lựa chọn không xem tin tức trên mạng nữa.
"Triều Thu vẫn còn quá non," hắn xùy nhẹ một tiếng, nói với trợ lý riêng biệt của mình, "Không yêu được thì phải hủy diệt.... Loại thiết lập không thực hiện được với tôi đâu."
Omega bị hắn bỏ rơi cũng không phải là chỉ có một, hai người. Tính đến bây giờ ước chừng cũng được một trung đội rồi.
Lăn lộn khóc lóc om sòm, dùng việc khóc để khiến người khác động lòng, hắn đều đã gặp qua. Triều Thu này coi như có lối đi riêng, quả thực đã hấp dẫn được sự chú ý của hắn —— có điều, cũng chỉ chú ý một chút mà thôi.
Từ trước đến giờ hắn không hề để ở trong lòng!
Joy tuân thủ nguyên tắc của một người làm trợ lý, không hề nói một câu nào về đời tư của ông chủ mình!
Tuy rằng trong lòng của anh thực sự có ôm chút hoài nghi về cách nói này của ông chủ.
Nhưng, Lục Cảnh Nam là người phát tiền lương cho anh.
Joy: Im miệng vì tiền.
Lục Cảnh Nam nặng nề dựa người vào ghế xe, ném phăng bộ dạng phiền não của Triều Thu ra khỏi tâm trí mình, nhắm mắt lại hỏi: "Tiểu Nhiêu đến chỗ nào rồi?"
Joy nói: "Ngay lập tức đến phòng đấu giá, ngài có thể thấy xe của Giản tiên sinh."
"Tốt lắm." Lục Cảnh Nam nói, "Lần trước mời Tiểu Nhiêu, em ấy không đồng ý. Đàn violin ngày hôm nay bất kể như nào cũng phải chụp được đến tay."
Joy đẩy mắt kính của mình, thấp giọng nói: "Vâng!"
Vừa dứt lời, anh liền nhìn thấy một màu trắng bạc quen thuộc chiếu vào mi mắt, vội nhắc nhở: "Lục tổng, người đến."
Ánh mắt của Lục Cảnh Nam đều sáng hẳn lên, bật người mở cửa xe, nóng lòng muốn đi ra ngoài: "Tiểu Nhiêu!"
Hắn vững vàng đứng bên cạnh chiếc xe màu trắng bạc vừa lái tới, ân cần nói: "Tiểu Nhiêu, hôm nay em cảm thấy thế nào?"
Người trong xe cũng không trả lời lại, trái lại thì tài xế hơi cúi đầu về phía Lục Cảnh Nam, khách khí nói: "Lục tổng."
Giọng điệu của người này lễ phép lại không xa cách: "Giản tiên sinh là Omega, tin tức tố của Lục tổng sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy, hy vọng ngài có thể chú ý một chút."
"À, đúng vậy," Lục Cảnh Nam tập mãi thành quen, vội vàng thay đổi, "Joy, mang ô đến đây!"
Joy lên tiếng trả lời, vì người sắp ra khỏi xe kia mà mở ô che nắng.
Ở thời đại này, càng là Omega đỉnh cấp, thì càng mẫn cảm đối với hương vị của tin tức tố, mà hương vị của chính họ cũng càng ngọt ngào.
Sự nhạy cảm này, đối với Giản Nhiêu mà nói thì càng rõ ràng hơn. Ở trong trí nhớ của Lục Cảnh Nam, thuở nhỏ Giản Nhiêu không quen với mùi vị của tin tức tố, mọi người đều biết con nuôi của nhà họ Giản không thích tiếp xúc cùng với người khác, ngay cả trong các bữa tiệc, hắn cũng luôn tự tách mình ra khỏi đám người, đứng ở một góc bên ngoài biệt thự.
Khi hắn gặp Giản Nhiêu lần đầu tiên, lúc đó đối phương đang đứng dưới bóng cây xanh rậm rạp, vươn tay chạm vào một chiếc lá trên cao.
Cây xanh phía trên làm say lòng người, cậu nhóc phía dưới nó cũng làm say lòng người. Khi đó Lục Cảnh Nam còn nhỏ nhưng đã sớm phân hóa giới tính, cũng đã hiểu rõ được khái niệm kết hôn, sống chết là như thế nào, hắn đã âm thầm quyết định ngay lập tức, nhất định phải cưới một Omega như vậy về nhà, hắn xông lên muốn kéo tay của Omega này.
Kết quả, Giản Nhiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, vô cùng đơn giản mà lại thô bạo rút tay ra ——
Cứ thế hất hắn ra.
Lúc ấy Lục Cảnh Nam ngã trên mặt đất đến mức rớt mất cái răng cửa: "A, chàng trai này thật thú vị."
Vì thế hoàn toàn ghi nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi lớn lên, hắn đã trù tính rất lâu, quyết định sau khi chính mình chơi bời ở bên ngoài đủ rồi thì sẽ cưới Giản Nhiêu về nhà.
Hắn muốn nhìn thấy cái người cao ngạo lạnh lùng này phải khóc ở trên giường của hắn.
Đương nhiên, sự nhạy cảm này đang chứng tỏ rằng người này có tư chất cao nhất. Việc này đối với phần lớn Alpha mà nói, đây không hẳn là việc xấu — mà ngược lại, việc này có ý nghĩa bọn họ sẽ có thể thưởng thức một bữa thịnh yến ngon lạ đúng nghĩa trong kỳ nhạy cảm của đối phương, Mãn Hán toàn tịch, đồng thời tỷ lệ sinh dục cũng rất cao.
Còn loại cấp thấp nhất như Triều Thu kia, đến hương vị của Omega còn không có....
Suy nghĩ trong đầu Lục Cảnh Nam không tránh được việc chạy chệch đường ray, ngấm ngầm diss bạn trai cũ của mình xuống.
Cửa kính thủy tinh của xe con nhẹ nhàng mở ra một chút, trong không khí lúc này đã có mùi hương thơm ngát tựa như trong rừng tuyết, khiến cho Lục Cảnh Nam phải hít sâu một hơi.
Chợt, người trong xe hơi nghiêng người, nghiêng nghiêng lộ ra nửa bả vai.
Giống như một cái cây vươn dài, hắn đứng thẳng dậy, ngẩng đầu từ dưới ô.
"Lục tiên sinh."
"..."
Joy nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh.
Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy Giản Nhiêu, nhưng mỗi một lần tận mắt gặp người này, anh vẫn như cũ không thể che giấu nổi sự khiếp sợ trong lòng.
Không phải vô duyên vô cớ mà Giản Nhiêu có thể khiến cho một người nhìn quen nhiều người đẹp như Lục Cảnh Nam phải quyến luyến không quên nhiều năm như vậy. Mấy năm trước khi nhóm Alpha bình chọn cho Omega rung động nhất, người này vẫn cầm cờ đi trước một đám người khác, cuối cùng vinh quang đứng đầu bảng, ra mắt ở vị trí Center.
Nguyên tắc bình chọn của nhóm Alpha cũng rất đơn giản, chủ yếu là mặt, mặt, mặt.
Phương tiện truyền thông chính thống của Omega đánh giá về bọn họ như này: Một đám động vật vô cùng nông cạn chỉ biết nhìn mặt.
Một chút cũng không oan uổng.
Nhưng thật ra, Giản Nhiêu ở ngoài đời còn gây ấn tượng sâu sắc hơn so với trong màn ảnh. Mặt mũi của hắn đương nhiên không cần phải nói, nhưng khí phách so với mặt hắn thì lại càng tốt hơn, làm cho người nhìn thấy hắn lần đầu tiên phải cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Điều này càng hợp với sở thích của Alpha —— bởi vì phần lớn Alpha không chỉ nhìn mặt, mà họ còn có khát vọng chinh phục.
Chẳng qua nét mặt của hắn cũng không hề thân thiết gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Lục tiên sinh."
—— Giọng nói bình tĩnh, lạnh nhạt, một chút cũng không thấy được vẻ thân thiết nên có giữa trúc mã trúc mã với nhau.
Lục Cảnh Nam cũng không tức giận, nếu như có một ngày Giản Nhiêu tự dưng có sắc mặt vui tươi với hẳn thì đấy mới là kỳ quái. Hắn ân cần cầm lấy cán ô từ trong tay trợ lý, cẩn thận giúp Omega mảnh mai này che đi ánh nắng mặt trời: "Tiểu Nhiêu, đi...."
Hai người đang bước vào phòng đấu giá. Trong phòng đã có nhiều người đang lần lượt ngồi xuống chỗ, các quý bà cùng nhóm khách VIP thuộc xã hội thượng lưu đều đang cười nói ngồi trong khu ghế lô của họ, không thiếu một ít nhân vật tai to mặt lớn, Champagne hòa vào cùng với mùi hương của tin tức tố, lên men dần ở trong không khí, trong sạch đẹp đẽ mà lại mê người.
Giản Nhiêu hơi cau mày khó chịu. Tài xế của hắn bật người đứng dậy, đóng cửa khu ghế lô lại, đồng thời cũng mở hệ thống vệ sinh trong khu ghế lô.
"Lần này Tiểu Nhiêu đến đây vì cây đàn Violin đó sao?" Sau khi ngồi xuống, Lục Cảnh Nam đến gần hắn, thấp giọng thì thầm, "Anh biết em thích, chỉ cần em muốn, anh đều có thể lấy được cho em."
Bốn chữ "lấy được cho em" nói đến mức phiến tình mà lại êm tai, Lục Cảnh Nam mang trên mình hương vị như rượu làm say lòng người. Nhưng mà Omega ở bên cạnh hắn lại nghiêng người, để chính mình ngồi cách khỏi hắn xa một chút —— khăn tay của đối phương che một nửa mũi, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
Không nhiều lời thêm dù là nửa chữ.
Lục Cảnh Nam tiếc nuối trong lòng, nhưng cũng không thể không ngồi thẳng lại.
......
Buổi đấu giá bắt đầu tiến hành.
Đồ vật được bày ra ở phần đầu buổi đấu giá đa số là một chút đồ sứ quý giá, từ đầu đến cuối Giản Nhiêu đều rũ mắt xuống, không có một chút hứng thú nào.
Mãi cho đến khi người phục vụ đem "Mỹ nhân trong tủ" ra.
Chiếc đàn Violin hoàn toàn xứng đáng với danh tiếng của nó, nó lẳng lặng nằm bên trong chiếc hộp gỗ phủ tơ lụa kia, đường cong nằm nghiêng lả lướt giống như một mỹ nhân. Âm thanh của nó trong trẻo mượt mà, âm cao rung động hoàn mỹ không tì vết.
"Cái này là Mỹ nhân trong tủ," phục vụ đặt nó lên trung tâm đài cao, triển lãm cho tất cả khách khứa tại đây chiêm ngưỡng, "Sau 20 năm được trưng bày tại Khám gia, đây là lần đầu tiên nó được xuất hiện. 20 năm cũng không có một chút ảnh hưởng nào đối với sức hấp dẫn của nó, xin mời các vị cùng nhìn kỹ ——"
Cuối cùng Giản Nhiêu cũng nghiêng người về phía trước, dường như đã cảm thấy hứng thú. Trong lòng Lục Cảnh Nam vui vẻ, vội vàng nhanh chóng nâng bảng đấu giá lên: "Tôi ra 500 vạn."
Bên dưới nhanh chóng có người cùng giới: "600!"
"1000!"
"Tôi ra 1500!"
Giá cả càng ngày càng được nâng cao, trong lòng Lục Cảnh Nam lúc này đều là ý nghĩ nghìn vàng mua được nụ cười của người đẹp, tài đại khí thô giơ bảng lên: "2000!"
Hắn thật sự rất chuyên chú đấy, thậm chí còn không chú ý đến người đẹp bên cạnh mình đã nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế dựa, bưng một ly trà lên.
Hơi trắng lượn lờ.
Người cạnh tranh đấu giá với hắn vẫn chưa chịu từ bỏ: "2100!"
Lục Cảnh Nam há miệng thở dốc, đang muốn báo giá 2500, đột nhiên lại nghe thấy trên đỉnh đầu "ầm" một tiếng. Hắn ngẩng đều lên theo bản năng, chỉ nhìn thấy ngọn đèn treo nặng trịch ở chính giữa, chiếc đèn treo được khảm đầy kim cương khai thác được từ trên sao Tuyết Đạt đó đang ầm ầm rơi xuống, cùng lúc đó, dường như có một thứ gì đó giống tia lửa màu đỏ cam vụt lóe qua trước mắt hắn ——
"Pằng!"
Tiếng súng.
Ở tầng hai khu ghế lô, có người đột nhiên yếu đuối ngã thẳng xuống, máu giống như một đóa hoa đỏ tươi nổ tung ra từ phía ngực người này.
Yên lặng trong chốc lát.
Chợt, tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc vang lên bên trong, vô số người bất chấp hình tượng, đùn đẩy nhau chạy ra lối thoát hiểm. Nhân viên công tác cao giọng quát to phải chặn lại cửa lớn, lúc này Lục Cảnh Nam mới phản ứng lại, vội vàng nghiêng người che chắn cho Omega bên cạnh, Omega không hẳn là mảnh mai yểu điệu nhìn thấy cảnh tượng một bàn tay đang chắn trước tầm mắt của mình.
"Dọa sợ em rồi," Trái tim Lục Cảnh Nam cũng đập thình thịch, nghĩ đến bạch nguyệt quang của mình vẫn còn đang ở đây thì mới cố gắng gồng lên để không thất thố, "Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy!"
Hắn nhịn không được bực bội nói: "Đem mỹ nhân trong tủ kia...."
Hiển nhiên là không còn. Nó vừa ở ngay chính giữa nơi ngọn đàn treo rơi xuống, đã sớm không còn xương cốt gì rồi.
Ngay cả khi Lục Cảnh Nam có tiền thì hắn cũng không thể gắn những mảnh vỡ của đàn violin này lại với nhau như lúc ban đầu.
Hắn chỉ có thể ảo não, hận tại sao cứ phải cố tình chọn lúc này để kiếm chuyện.
Như vậy thì làm sao mà hắn theo đuổi được mỹ nhân?
Thanh âm của Giản Nhiêu cũng nhẹ nhàng, giống như bị dọa sợ: "... Không có việc gì."
Mùi máu ngọt ngào thoang thoảng bay trong không khí.
"Thật sự không có việc gì chứ?" Lục Cảnh Nam lo lắng nói, "Anh thấy sắc mặt của em cũng không được tốt lắm..."
"Không có việc gì," Ở sau lòng bàn tay đang che trước mắt, Giản Nhiêu hạ mí mắt xuống, dưới hàng lông mi đen nhánh là con người đầy vẻ bình tĩnh, không chút gợn sóng sợ hãi nào, yên tĩnh giống mặt hồ mùa đông: "Bây giờ mùi đã dễ ngửi hơn rồi."
.....
Sau đó nơi này vẫn tiến hành điều tra tới tận đêm khuya. Người chết chính là một người đứng đầu của một tổ chức tương đối có tiếng tăm, hoàng thất không dám không coi trọng, lần lượt điều tra hết tất cả khách mời trong phòng đấu giá.
Tuy nhiên tại đây cũng dây dưa đến không ít đại lão, cho dù là hoàng thất thì cũng khó lòng áp chế được, không thể không điều động quân đội.
Phóng viên truyền thông cũng đến ngay sau khi đánh hơi được, khi Triều Thu ngồi ở trong nhà mở bản tin ra, nhìn thấy chính là hình ảnh này.
Phía sau y, Vương Đại Vi cùng với các đàn em của gã vẫn đang cần cù chăm chỉ làm việc, một vẻ hận không thể lau chùi bồn cầu trong nhà đại lão đến mức sạch sẽ bóng loáng, nhân viên vệ sinh còn chưa có được thái độ vì dân hiến dâng sức lực như bọn họ lúc này. Chỉ có Đinh Việt liếc mắt nhìn thoáng qua hình ảnh bóng người quen thuộc trong đó, trong đầu lập tức dâng lên một ngọn lửa.
"Đó là ai?", giọng nói của nó hơi nâng cao lên chút, "Đây không phải là Lục tổng sao?"
Triều Thu vừa nghe thấy vậy, theo góc độ của nó nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy được 32 tệ quen thuộc. 32 đang giúp một Omega cản trở ống kính, tư thế kia vừa ân cần lại vừa thâm tình, trông giống như một một con chó liếm vậy.
Đinh Việt nghẹn một bụng bực bội không có chỗ phát tác, lúc này quyết định muốn nhìn bộ dáng hổn hển của Triều Thu: "Ui là trời, sao lại thế này, sao Lục tổng lại ôm người khác ở trong lòng như thế kia? —— A, đúng rồi, tao suýt quên mất, hiện giờ Tiểu Thu mày đã chia tay cùng với Lục tổng rồi, có lẽ cũng không biết rõ lắm..."
Nó một mặt nói, một mặt quan sát vẻ mặt của Triều Thu.
Khi mấy ngôn từ châm ngòi ly gián sặc mùi trà xanh, thảo mai đó được nói ra, nếu như ban đầu ngoài miệng Triều Thu không hề nói gì, nhưng chung quy ít nhiều y vẫn sẽ lộ ra vẻ mặt chán nản buồn bực. Đinh Việt lại cố tình thích coi cái này, cố ý chọn cách đâm thẳng ống phổi Triều Thu: "Tiểu Thu, đây là vị Lục tổng đã bỏ rơi mày ở tiệc đính hôn ngày đó để đi đón người khác đúng không?"
Vương Đại Vi vừa nghe đến đây đã căng thẳng đến mức mặt mũi cũng không cần, một đường chạy chậm đến phòng khách để chỉ thẳng vào mặt Đinh Việt cảnh cáo: "Tao nói cho mày biết, mày đứng có nói vớ va vớ vẩn ở đây!"
"Tôi nói vớ va vớ vẩn như nào hả?"
Đinh Việt nhìn gã bảo vệ Triều Thu như vậy, càng tức giận, "Lời này là lời của mỗi mình tôi nói ra sao? Bây giờ toàn bộ tinh cầu Thủ Đô đều biết, cậu ta chính là thế thân! Chính chủ vừa về, còn có chỗ nào cho một Omega có tư chất kém cỏi muốn chết như cậu ta...."
Không ngờ Vương Đại Vi trông còn tức giận hơn so với nó, suýt nữa phang thẳng gậy cọ bồn cầu vào mặt nó rồi.
"Nói mò cái gì!" Gã phẫn nộ nói, "Cậu —— Cậu ấy sao có thể là Omega!"
Chưa kể, đây còn là một nhân vật có thể khuấy động tình hình toàn thành phố bằng chính thực lực của bản thân, phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ. [1] Một nhân vật như vậy mà là Omega thì chẳng phải nghịch thiên quá hay sao?
[1] "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ" (翻手为云、覆手为雨): Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.
Đinh Việt: "....?"
Đinh Việt càng thêm bực bội oan uổng: "Cậu ta chính là Omega đó!"
Cái này còn có thể là giả sao? Bọn họ đã quen nhau nhiều như như vậy rồi!
Lúc trước nó còn tận mắt nhìn thấy Triều Thu phân hóa đó!
Vương Đại Vi dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Triều Thu, Triều đại lão giấu nghề vẫn bình tĩnh hỏi lại: "Vậy thì làm sao?"
—— Bây giờ thân phận thực sự của y vẫn chưa thể bại lộ.
Vương Đại Vi bị ánh mắt lạnh lẽo như nước tuyết của y quan sát, chỉ cảm thấy toàn thân như bị nước xối thẳng xuống từ trên đầu, hoàn toàn tỉnh ngộ: "Không làm sao, không làm sao cả!"
Là một Omega có năng lực thì có thay đổi cái gì sao? Thậm chí nghĩ kỹ lại, với tư cách là một Omega mà lại có thể khiến cho nhiều Alpha và Beta đỉnh của chóp phải cống hiến sức lực vì mình, đó mới là bản lĩnh hơn nhiều —— Có thể vượt qua được sự thiếu hụt thể lực của chính mình để đi đến được vị trí cao như vậy, đây nên là một nhân vật tài giỏi đến cỡ nào cơ chứ!
Suy nghĩ như vậy, ánh mắt Vương Đại Vi khi nhìn về phía Triều Thu lại càng thêm sùng kính hơn, thậm chí hốc mắt còn có nước mắt: "Ngài thực sự là một nhân vật vĩ đại!"
Sự giác ngộ về mặt tư tưởng như này ở một độ cao mà đám đàn em chúng tôi không thể nào có được!
Đinh Việt: "....??"
Tại sao một Omega đã trở thành nhân vật vĩ đại rồi??? Như vậy thì nó cũng là Omega đó!
"Chẳng lẽ tôi cũng là một nhân vật vĩ đại hả?"
Vương Đại Vi quay sang nhìn nó, thái độ của gã trở nên lạnh lùng như bão tuyết mùa đông trong nháy mắt, tàn nhẫn vô tình nói: "Cút ra, đồ phế thải này, mày không cần đứng đây làm ô uế đôi mắt của vị tiên sinh này."
Đinh Việt: "...."
Mẹ nhà mày.
Nhưng nó cũng không thể trêu chọc tên côn đồ cơ bắp này được, đành phải cố gắng nuốt hết lời định nói vào, quay đầu liền chuyển công kích sang Triều Thu.
"Mày đừng có giả bộ như không có việc gì, mày không thấy khó chịu sao? Tao không tin."
Năm đó Triều Thu thích Lục Cảnh Nam đến mức nào đều đã rõ như ban ngày rồi. Bây giờ nói cắt đứt thì liền cắt đứt hoàn toàn sao, làm sao có thể chứ!
Nước hắt ra khỏi bát, đã không thể lấy về được nữa rồi.
Vương Đại Vi nghe thấy thế cũng hơi căng thẳng, tuy rằng gã biết đại lão rất trâu bò, nhưng chuyện liên quan đến tình cảm kiểu này... lúc nào cũng khó kiềm chế được.
Tục ngữ nói rất đúng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Ngộ nhỡ cái con hàng Lục Cảnh Nam gì đó chính là điểm mấu chốt của đại lão, nhất định phải đập đầu đến mức đầu rơi máu chảy thì sao.
Gã nhìn thấy Triều Thu nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, trong lòng tự nhủ, mày xem đi, quả nhiên là thế rồi!
Con người khi bị con đĩ tình yêu quật thì đều như vậy cả thôi, tuy ngoài miệng nói là không cần, nhưng....
Đàn em Vương không khỏi thở dài một cách đầy phiền muộn.
Quá khứ của cậu khiến tôi cảm thấy đau đơn, ánh mắt của cậu vẫn còn yêu người ta.
Còn yêu người ta....
Trong sự im lặng đột ngột này, chỉ có Triều đại lão bình tĩnh sờ sờ cằm, lập tức xoay người lại, hỏi: "Ở bên cạnh cái tên kia, là ai vậy?"
"....."
"............ Ể?"
Những người ở hiện trường hơi bối rối, đến cả bé Omega Đinh Việt đang đứng đó cũng không thể tin được mà hét lên:"Giản Nhiêu, Giản Nhiêu! Làm sao mà mày lại không nhớ rõ tên đó hả?"
Quên ai thì cũng không thể quên mất tình địch của chính mình chứ!
Huống chi, vị hôn phu của mày bỏ rơi mày là vì tên này đó!
Triều địa lão có hơi đăm chiêu, nói: "Em ấy tên là Giản Nhiêu sao?"
Đinh Việt: "...."
Đinh Việt đã cơ bản khẳng định rằng y đang giả bộ, giả bộ kiên cường như vậy cũng không phải phương pháp ngụy trang tốt đâu nhỉ?
"Là Giản Nhiêu," Đàn em Vương rất căng thẳng nói, "Làm sao bây giờ, có cần tôi đi bắt trói nó lại rồi mang đến cho ngài đánh một chút không? Đánh mấy phát cho hả giận? Hay bây giờ ngài cần không gian riêng tư để khóc một lúc?"
Gã vô cùng có tính tự giác, nghiễm nhiên tự đặt bản thân vào vị trí trợ thủ lực, tuyên thệ cùng chung mối thù với lão đại mình, cùng thở cùng vận mệnh với nhau.
Bạn trai cũ của lão đại cũng chính là bạn trai cũ của gã.
Tình địch của lão đại cũng chính là tình địch của gã!
"Cái này thì không cần," Triều Thu lại quay đầu lại, một lần nữa nhìn màn hình chằm chằm, cẩn thận thưởng thức tiếp, phát ra một tiếng vang "chẹp", "Em ấy ưa nhìn phết nha...."
Lông mi kia.
Đôi mắt kia.
Bàn tay kia.
Triều Thu cảm thấy đối phương đang điên cuồng nhảy disco trên thang điểm thẩm mỹ của y, khiến cho cơn sóng trong lòng y không nhịn được mà dâng trào lên.
Ôi! Đẹp trai quá.
Ế! Chờ chút, vừa rồi quần áo không cẩn thận bị kéo lên, y đã nhìn thấy cái gì —— còn có cả cơ bụng ——
Còn!
Có!
Cơ!
Bụng!
Trong nháy mắt này, Triều Thu cũng phải lệ nóng doanh tròng. Trong cái thời đại — nơi mà Omega phải trắng, đẹp, yếu ớt, đánh một đấm cũng có thể khóc như này, trên đời còn có được bao nhiêu Omega có cơ bụng đây hả!!!!!
Nếu như vừa rồi đối phương vẫn chỉ có thể nhảy disco trên thang thẩm mỹ của y, nhưng vài lúc này, đối phương đã có thể xây được một căn biệt thự hai phòng ngủ, một phòng khách cùng với một trang viên trên quan điểm thẩm mỹ của y rồi đấy —— y thậm chí còn có thể cho đối phương một tờ giấy chứng nhận bất động sản luôn đó!
Chính là cái loại sở hữu tài sản vĩnh viễn đấy nhá!
"...."
Tròng mắt trắng dã của Đinh Việt gần như trợn ngược lên.
Lời này không phải vô nghĩa sao, cái người này bộ dáng gần giống với mày, rốt cuộc là mày đang khen người ta hay là tự khen chính bản thân mình đấy hả?
Tự kỷ đến mức như vậy sao?
Đàn em cũng run rẩy nói: "Ngài...."
Ngài nghiêm túc sao?
Triều Thu nghiêm túc, thực ra thì y đang nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn. Y nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi hơi mỏng kia, ánh mắt của y còn không muốn dời đi dù chỉ 1 giây, chỉ hận không thể trực tiếp xuyên thủng luôn: "Em ấy có bạn trai chưa?"
".... Hả?"
Vấn đề này khiến cho vài người bị hỏi đến mức mông lung, một hồi lâu sau mới trả lời: "Chắc là không có...."
Nhìn bộ dáng thì có vẻ như Lục Cảnh Nam vẫn chưa theo đuổi được.
"Rất tốt," Triều đại lão rất có khí chất của đại lão, vô cùng hài lòng vỗ tay, tuyên bố với những người có mặt ở đây, "Tôi muốn."
"......"
"......"
"......"
Vương Đại Vi làm rơi chổi cọ bồn cầu xuống.
Cố chấp như vậy sao, gã gần như hít thở không thông mà suy nghĩ như vậy.
Không những muốn yêu đương kiểu OO, lại còn muốn đào góc tường nhà bạn trai cũ....
Trâu bò!
Quả nhiên, không phải người có bụng dạ nham hiểm thì không thể làm đại lão được!
Gã phấn khởi cắn ngón tay, càng thêm quyết định quyết tâm ——
Phải bái cậu ấy làm lão đại!
Nhất định phải bái vị đại lão này làm lão đại!
Thế là sau khi quét tước căn phòng xong, thừa dịp bọn Đinh Việt mặt xám mày tro rời đi, Vương Đại Vi bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Triều Thu.
"Đại lão ơi, van cầu ngài," Vương Đại Vi than thở khóc lóc, "Van cầu ngài thu nạp mấy người đáng thương chúng tôi!"
Triều đại lão: "....?"
Trên đỉnh đầu Triều đại lão chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi.
*
Ban đêm, gió mát lồng lộng.
Giản Nhiêu một mình dựa người ngồi ở phía sau, một tấm chắn vật lý ngăn cách hắn với tài xế lái xe ở phía trước, bóng dáng hắn gầy gò, vẻ mặt dường như có hơi mệt mỏi.
Alpha mặc tây trang màu đen ngồi trên ghế phó lái thấp giọng nói: "Đều thu dọn sạch sẽ rồi. Nhưng mà... mỹ nhân trong tủ kia, không thể mang về cho ngài được."
Khi bọn họ tìm được, mỹ nhân kia đã bị dập vỡ ở trên đài rồi, chỉ có thể nhặt lên được vài mảnh gỗ vỡ vụn.
"Các anh em quả thực không còn mặt mũi để gặp ngài...."
"Chúng tôi biết đó là di vật cuối cùng của gia chủ."
Vừa nói xong, trong lòng anh cảm thấy thấp thỏm không yên, nín thở chờ đợi xem lão đại sẽ ban hình phạt như thế nào cho mình.
Nhưng trong xe lại rơi vào một khoảng yên lặng.
Một lát sau, anh nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng. Trong nháy mắt, anh thậm chí còn nghĩ rằng chính mình nghe lầm.
Tiếng cười kia rõ ràng hơn, rồi lại như trào phúng.
"Cung Nhất, cậu cho rằng là ai nói phải phá hủy cây đàn kia?"
Cung Nhất giật mình.
"Đó không phải là...."
Không phải là vì hấp dẫn sự chú ý sao?
"Không," Tựa như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, người phía sau bình tĩnh nói, "Là tôi."
"Là ngài?"
Cung Nhất thất thanh kinh hô, tiếp đó da đầu run lên: "Thế nhưng, vì sao?"
So với người khác thì anh càng hiểu rõ hơn ý nghĩ của cây đàn kia. Cây đàn violin kia là thứ mà gia chủ năm đó yêu thích nhất, chỉ vào ngày quan trọng, hào hứng lên thì mới lấy nó từ trong két an toàn ra, trân trọng nâng niu nó rồi diễn tấu một khúc. Sau khi bị giết, nó cũng đã bị kẻ thù lấy đi cùng với các vật báu khác, cho đến tận hôm nay mới xuất hiện lại lần nữa.
Nó là bằng chứng duy nhất cho đoạn thời gian đó. Người nguyện thề trung thành với gia chủ như Cung Nhất khi nhìn thấy điều này, cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm giác như móc tim đào phổi.
Cũng bởi vậy, cho dù biết rõ rằng cái này đột nhiên bị đem ra đấu giá có thể là để đánh lừa họ, nhưng bọn họ vẫn không chút do dự lao đến hiện trường.
Bọn họ đều nghĩ rằng, lão đại vì muốn giải quyết mục tiêu đồng thời đoạt lại cây đàn.
Nhưng Giản Nhiêu lại lựa chọn một con đường hoàn toàn khác, hắn lựa chọn việc tận mắt nhìn nó bị hủy diệt.
"Sai rồi."
Cung Nhất nghe thấy âm thanh của lão đại mình, âm thanh kia bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng: "Tôi không cần tưởng nhớ."
Tưởng nhớ thứ gì đó là điều vô dụng nhất, nó chỉ tạo ra nhược điểm.
Gió ngoài cửa sổ càng trở nên dữ dội hơn, ban đêm tại tinh cầu Thủ Đô đậm đặc hệt như một ly rượu ngon lâu năm, trong buổi đêm êm đềm như nhung này, trong những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo ngang qua, không ai có thể đoán ra được bông hoa đỏ tươi nở rộ bên trong chén rượu rốt cuộc là cái gì.
"Tôi chỉ cần hiện tại."
[29/01/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Đại Vi: (gào khóc thảm thiết) Thu nạp chúng tôi làm đàn em đi mờ!!!
Triều đại lão:.......
Không phải, y vẫn không hiểu, rốt cuộc đối phương nhìn thấy được thân phận đại lão của y từ chỗ nào....
Chẳng lẽ là do khí chất?