Nhiều người đứng ở đây như vậy, cho dù không phải người trưởng thành thì cũng đủ khiến cho người ta phải kinh hồn táng đảm.
Huống chi là một đám cao to vạm vỡ như này.
Trương Hắc Hổ lập tức kinh sợ, chỉ dám lén lút liếc mắt nhìn đại lão trước mặt này. Lông mày của đại lão hơi nhăn lại, hỏi hắn ta: "Nhóc gọi là Trương Hắc Hổ?"
Sao lại có người có cái tên nghe vô lý như thế nhỉ?
Học sinh trung học nghe được lời này, vội vàng vén phần áo bên dưới của mình lên cho Triều Thu nhìn. Triều đại lão nhìn xong vẫn cảm thấy khá khó hiểu, "Tại sao không xăm trên cánh tay?"
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy có người xăm hình hổ đen ở chỗ này, hơn nữa trông người này còn béo, cảm tưởng đường vân của hổ đều bị căng hết cả ra.
Trương Hắc Hổ đè giọng xuống, lí nhí nói: "Bởi vì thầy giáo không cho....."
Triều đại lão: "........."
Không có chuyện gì, học sinh trung học đứa nào chẳng sợ thầy cô giáo.
Chỉ có đám học sinh tiểu học nở mày nở mặt, vô cùng đắc ý nhìn về phía đám học sinh trung học này, vội vàng chạy về phía sau Triều Thu rồi vênh mặt lên.
"Lão đại, trước đó bọn chúng còn lấy tiền của bọn em!"
Tầm mắt của Triều Thu lại chuyển sang người đám thiếu niên choai choai.
"Tiền đâu?"
Đám học sinh trung học run rẩy co rụt lại, vội vàng moi móc mãi mới lấy ra được vài tờ tiền từ trong cặp sách ra, lẫn trong đó còn có vài tờ màu hồng phấn chói mắt. Bọn chúng cũng không dám đếm xem có bao tiền, chỉ run rẩy đưa tiền ra trước mặt, "Bọn em chỉ còn chừng này....."
Học sinh tiểu học cố sức hừ một tiếng, hùng hổ đoạt lấy tiền từ trong tay hắn ta rồi đưa nó cho Triều Thu như dâng lễ.
Triều đại lão: "........."
Triều đại lão không biết nói gì: "Anh không cần."
Đến cả tiền tiêu vặt của học sinh tiểu học mà cũng giành, y biến thành loại người đó từ khi nào chứ.
Đám tiểu đậu đinh hiển nhiên vẫn còn muốn đấu tranh, chớp mắt nói: "Coi như là hội phí của bọn em ạ......"
Nếu đã nhận lấy, bọn nó sẽ quang minh chính đại trở thành người của Nanh Sói!
Nhưng Triều Thu là dạng nhân vật như nào, tất nhiên sẽ không bị bọn nó lừa, lại càng không thể nào bị mấy trăm đồng này làm mờ mắt, lập tức vạch trần không chút thương tiếc: "Anh đáp ứng việc thu nhận mấy đứa khi nào?"
Một câu nói khiến cho đám nhóc con có mặt tại đây đều thất vọng không thôi, tất cả đều nhìn y với đôi mắt của một bầy cá ướp muối mất đi khát vọng. Có mấy đứa tố chất tâm lý kém thì đã nước mắt doanh tròng rồi.
Triều đại lão ăn mềm không ăn cứng: "............"
Ầy, thôi kệ đi.
Dù sao thì đây cũng là tương lai trong giới.
Cuối cùng y vẫn thả nhẹ giọng điệu, "Thật ra vẫn có thể cân nhắc."
Đám học sinh tiểu học ngẩng đầu lên trong nháy mắt, trong đó có mấy đứa vẫn còn nhớ rõ điều kiện ban đầu, rụt rè nói: "Bọn em không khiêng nổi pho tượng kia....."
"Không khiêng nổi cũng đúng," Triều đại lão vuốt cằm, ý tứ hàm xúc nói, "Ở nơi của bọn anh không chỉ cần những người có năng lực mà còn cần cả thông minh."
"Thông minh!" Vừa nghe được từ này, đám nhóc con trước mặt lập tức sôi trào lên, đứa nào đứa nấy cũng chen chúc về phía y, "Ba mẹ em nói em rất thông minh!"
Vương Đại Vi trưng mắt nhìn đám nhóc không biết lớn nhỏ gì này, quát một tiếng, nhanh chóng hù dọa một đám nhóc con suýt chút che phủ lão đại phải lùi ra. Chúng chỉ dám đứng giữ khoảng cách chút, cố gắng dùng cơ thể chibi dễ thương của mình để làm lay động đại lão, "Bọn em đều thông minh hết....."
Nói thừa, có ba mẹ nhà ai không khen con mình thông minh? Vương Đại Vi trợn mắt coi thường, lại quay đầu sang nhìn lão đại.
Đại lão sẽ không định nhận bọn nó thật đấy chứ? Không thể nào đúng không?
Gã không có cách nào tưởng tượng ra cảnh mình phải đi đi đánh nhau cùng một đám quỷ con này đâu! —— Lúc đó thì còn đánh đấm gì nữa, phải là đi lấp răng cho người khác thì đúng hơn nhỉ?
Nhìn qua Triều đại lão vẫn rất lý trí, "Đương nhiên bọn nó có nói gì cũng không được tính."
"Vậy thì...."
"Bài thi sẽ quyết định."
".........."
Đám gà tiểu học im lặng.
"Lúc đó dựa theo thành tích, kết quả không hài lòng cũng không có quyền nói nữa," Triều đại lão lạnh lùng nhẫn tâm kết luận, "Nanh Sói chúng ta không bao giờ chấp nhận kẻ ngu xuẩn."
Không biết tại sao, đột nhiên Vương Đại Vi cảm thấy hơi thiếu tự tin....
Nhưng không thể không nói, một chiêu này vô cùng có tác dụng. Hiện giờ một đám tiểu đậu đinh có mơ ước muốn gia nhập Nanh Sói đều không muốn làm đồ ngu ngốc đâu, tất cả tỏ vẻ mình nhất định sẽ học tập thật tốt, chắc chắn phải thi max điểm kiểm tra, chớp mắt đã có định hướng tương lai rõ ràng. Các đàn em chân chính của Nanh Sói trơ mắt nhìn đám đàn em tương lai như được bơm máu gà, hai mắt sáng rực lên rồi lao đầu chạy ra khỏi hẻm, trong chốc lát đều mất tiếng không thể nói gì, mãi lâu sau mới yên lặng nhìn về phía lão đại.
Bọn họ cũng cần một lời giải thích gì đó.
Nhưng thoạt nhìn Triều Thu lại không hề có ý định giải thích, chỉ vung tay lên, "Đi thôi."
Mọi người đi theo phía sau y, bỏ lại đám học sinh trung học vẫn còn đang làm gà ngốc ở phía sau lưng, vẫn cảm thấy mình như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Lão đại lúc này....
Bọn họ không khỏi chuyển tầm mắt về phía người cố vấn.
Mỗi khi đến lúc này, luôn đến lượt người cố vấn phải ra mặt giải đáp nghi vấn thay cho bọn họ. Bởi hắn ta có thể phân tích suy nghĩ của lão đại một cách thấu triệt hợp lý, lần nào cũng có thể mở ra cánh cửa thế giới mới cho bọn họ.
Bây giờ vẫn không ngoại lệ, người cố vấn suy nghĩ trong chốc lát dưới ánh nhìn chăm chú đầy sâu kín của mọi người, rất nhanh đã mở miệng mà không phụ sự mong đợi của mọi người: "Tao cảm thấy đây là một hành động có tầm nhìn xa!"
Vương Đại Vi trầm giọng: "Như nào cơ?"
"Nhìn xem," người cố vấn chỉ điểm nói, "Nhìn ở mặt ngoài, hôm nay lão đại chỉ cứu giúp một đám học sinh tiểu học. Thực tế liệu có đơn giản được như vậy không?"
"........."
Không đơn giản như thế nào?
Tất cả mọi người đều nôn nóng, chỉ muốn ném bỏ cha cái thằng cứ thích chia câu nói thành hai phần này.
"Phạm vi ảnh hưởng đó!" Người cố vấn vỗ đùi, "Bây giờ nhìn chỉ thấy có mấy chục gần trăm đứa nhóc tiểu học, nhưng bọn nó lại đi kể cho bạn bè của bọn nó? Rồi bạn bè của bọn nó lại đi kể cho bạn bè của bạn bè bọn nó thì sao? —— Cứ phát triển tiếp như thế, chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở con số mấy trăm!"
Vương Đại Vi đã hiểu, trong chốc lát chỉ cảm thấy thật lòng khâm phục, "Đúng, tầm nhìn của chúng ta quá hạn hẹp!"
"Tầm nhìn hạn hẹp cái gì," người bên cạnh tưởng như sốt ruột muốn chết, "Đây là chuyện vô nghĩa gì chứ?"
Nói cho dễ nghe chút được không?
"Mày ngu à," Vương Đại Vi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, "Nhiều năm như vậy, chưa từng có một tổ chức nào suy nghĩ đến việc giáo dục những đứa nhóc ranh không hiểu chuyện. Nhưng đây là chỗ của một lão đại lợi hại, thử nghĩ mười mấy năm sau xem, khi bọn nhóc đó trưởng thành thì sẽ như nào, lúc đó cái tên mà bọn nó luôn cảm thấy rất lợi hại đó sẽ chính là nơi mà bọn nó ưu tiên chọn để gia nhập vào ——"
Bây giờ mọi người đều đã hiểu rõ, trong chốc lát đều cảm thấy bái phục trong lòng.
"Tuy rằng tao đã biết lão đại lợi hại, nhưng có thể đi một bước nhìn trăm bước như này, thật sự quá giỏi mà....."
"Đúng đấy, dạy dỗ phải bắt đầu từ lúc bé!"
"Thế hệ tiếp theo chẳng phải chính là thiên hạ của Nanh Sói chúng ta sao!"
Ngay lập tức, tất cả đàn em Nanh Sói đều cảm thấy tâm trạng sung sướng, cảm xúc thăng hoa nhanh chóng.
"Không chỉ vậy," người cố vấn bổ sung, "Lão đại đưa nhóm chúng ta đến đây chắc chắn vẫn còn có ý tứ khác."
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi ý kiến hay ho của hắn ta.
"Tao cho rằng," người cố vấn nói có dẫn chứng, "Đầu tiên, lão đại đang chỉ cho chúng ta biết Nanh Sói có người kế tục, đủ để duy trì vài thập niên, khiến cho chúng ta có đủ tự tin đối với tổ chức; thứ hai......"
"Đến cả một đám nít ranh tiểu học cũng muốn tranh cướp gia nhập, cậu ấy muốn nhắc nhở chúng ta, mỗi giờ mỗi phút cũng đều phải giữ nguyên ý thức nguy cơ?"
Nếu Triều Thu nghe thấy được có khi y sẽ bị một phen lời bàn luận này làm cho kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm —— phương pháp phân tích bài thi ngữ văn còn chưa được như này đâu. Nhưng những người trong Nanh Sói này đều mù quáng sùng bái đại lão sau nhiều tháng ngày tích lũy, mọi người có mặt tại đây không một ai tỏ ra nghi ngờ với một loạt phân tích quá mức cặn kẽ này, thậm chí còn tranh nhau bổ sung đáp án:
"Liệu có phải đang ám chỉ cho chúng ta biết phải luôn cẩn thận sóng sau!"
"Chả nhẽ còn mang ý nghĩa "Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến" ư?" [1]
[1] Trích từ chương 129 trong cuốn sử "Sử Ký" của Tư Mã Thiên, ghi lại lịch sử Trung Quốc trong hơn 2500 năm từ thời Hoàng Đế thần thoại cho tới thời ông sống. Nguyên văn cả câu là "Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến; thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi. Cả đời người chẳng qua đều là vì truy cầu danh lợi." Câu nói này chỉ việc người trong thiên hạ sẽ vì lợi ích mà chen chúc đổ xô tới, nhưng có thể vì lợi ích mà đường ai nấy đi, con người sống cũng chỉ vì lợi ích của bản thân thôi. (Theo baidu)
"Cũng có thể đang nhắc nhở chúng ta không được quên ý định ban đầu!"
......
Sau một hồi thảo luận, tất cả mọi người đều tự mình nắm bắt được tinh hoa cốt lõi của bài học này, khi nói chuyện với Triều Thu thì ánh mắt của họ lại nhiều thêm hai phần sùng bái. Thậm chí Vương Đại Vi còn lén lút nói nhỏ với Triều đại lão: "Tiết học ngoại khóa này đã giúp các anh em học tập được không ít....."
Nói xong, gã chân thành khen ngợi một câu, "Ngài đã nhọc lòng rồi."
Triều Thu: "..........???"
Không phải, tiết học ngoại khóa cái gì cơ? Học hành gì ở đây?
Một đám học sinh tiểu học đánh nhau thôi mà, bọn họ học hỏi được cái gì từ chuyện này?
Y rơi vào hoang mang.
*
Một trận bạo lực học đường cứ thế bị Triều đại lão tiêu diệt khi mới vừa phát sinh, đồng thời nó cũng gây ảnh hưởng rất lớn cho đám học sinh tiểu học.
Tối thiểu ngay ngày hôm đó, mỗi một đứa nhóc sau khi trở về đều la hét phải làm đề, đến một phút cũng không chờ được, thậm chí cơm còn không thèm ăn mà chỉ một lòng một dạ muốn học tập —— thái độ đó quả nhiên đã dọa các bậc phụ huynh phải sửng sốt, còn nghĩ con mình bị ai đoạt hồn mất rồi.
Lý Tiểu Minh ra dáng nhóc trùm cầm đầu trả tiền cho các bạn rồi chào hỏi mọi người ra về, sau đó mới đi lên một chiếc xe sang trọng đỗ ở ven đường, cười hì hì nói: "Sao hôm nay cậu lại đến đón cháu thế?"
Ngồi trong xe là một Omega có bộ dáng thanh tú, thoạt nhìn trông rất yêu kiều sang quý, đi theo bên cạnh còn có mấy trợ lý nữa, dễ nhận ra đây là kiểu người được nuông chiều từ bé. Cậu ta sờ đầu cháu trai mình, nhìn theo tầm mắt của đứa nhóc, "Kia là lão đại mà cháu nói?"
Cậu ta nhìn thấy một bóng lưng ở phía xa xa.
Lý Tiểu Minh ra sức gật đầu, nó không quên ngưỡng mộ tâng bốc: "Lão đại của bọn cháu thật sự rất lợi hại! Người dưới tay anh ấy vô cùng nhiều, những người vừa mới nãy đều do anh ấy quản lý.... A a, anh ấy đã làm được rất nhiều chuyện vô cùng trâu bò ấy!"
Omega nghe chỉ thấy buồn cười, nhưng cũng sẽ không để lời nói của nhóc con nào vào trong đầu. Cơ mà nói đến đây, bóng dáng kia sao lại có vài phần quen thuộc.
Có chút giống ai đó.
Giống ai nhỉ....
Không đợi cậu ta nghĩ ra, giọng nói véo von của thằng nhóc cháu trai cậu ta đã lay tỉnh cậu ta: "Cậu, cậu ơi?"
Omega hồi phục lại tinh thần, ơi một tiếng rồi khiển trách nó: "Sao tự dưng lại đi đánh nhau thế chứ."
"Cậu biết gì chứ," nhóc đậu đinh còn chưa cao đến thắt lưng cậu ta thở dài một hơi giống như người lớn, trông có vẻ khó nói, "Bọn cháu bị buộc phải làm vậy chứ biết sau."
Omega cảm thấy thú vị, thuận miệng dụ dỗ nó: "Ai ép cháu?"
Cháu trai liếc nhìn cậu ta một cái rồi lại lắc đầu.
"Chút chuyện này không thích hợp để kể cho cậu nghe đâu. Tốt nhất cậu không nên nghe."
Omega: "..........."
"Thật đó, cậu nhỏ." Lý Tiểu Minh nói rõ ràng, "Cứ yên ổn đọc tiểu thuyết của cậu tiếp đi nhé."
Người cậu này của nó nổi tiếng là cuồng đọc tiểu thuyết, nhất là thời gian trước còn si mê bộ truyện gì đó, đọc đến mức không tự thoát ra được, ngày nào cũng nhắc về nhân vật đó trong miệng. Thỉnh thoảng Lý Tiểu Minh đi qua còn nghe loáng thoáng được cái gì mà thái tử ấy, có lẽ là tiểu thuyết cổ đại.
Omega nói: "Tiểu thuyết không tốt ư? Tiểu thuyết rất tốt mà!"
Cậu ta dựa người vào vách xe, rất khao khát nói, "Cậu cháu chỉ muốn tìm được một người đàn ông giống như Tiều Khâu....."
Lãnh khốc đến đáng ghét, lại dịu dàng đến đáng ghét.
Chỉ mới nghĩ thôi đã khiến cho chân của Omega mềm nhũn hết cả đi, đến cả nước xuân cũng có thể lan tràn.
Lý Tiểu Minh cau mày, trái lại còn dạy bảo cậu ta: "Người ở trong tiểu thuyết chỉ là giả, ngoài thực tế chắc chắn không có."
"Sao lại không có?" Omega khoanh hai tay lại, mê dại nói, "Nhưng cậu cứ cảm thấy sẽ có....."
Lý Tiểu Minh: "............"
Nó yên lặng thở dài, lặng lẽ ôm chắc lấy cặp sách của mình, trong đó còn có mấy chục đồng ban nãy mới đòi về được.
Tiểu thuyết giả dối thì có gì tốt, cứ tiếp tục như vậy thì e rằng cậu của nó không gả đi được mất.
Còn không tốt bằng lão đại của bọn nó, đó mới thật sự là đại lão chân chính....
[07/09/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Đàn em Nanh Sói: Nhìn xem, đọc hiểu là phải như thế!
Triều đại lão:.............
---
Nói sơ qua về cuộc sống mấy tháng gần đây của tác giả, vì tình hình dịch bệnh và lũ lụt nên tôi phải bay đi hỗ trợ, nói chung là hết cả hơi luôn.
Đồng thời thì tôi cũng xin gửi lời cảm ơn chân thành đến những người bạn đã không bỏ hố, tôi cũng cảm thấy mình có lỗi vô cùng khi không thể mang đến trải nghiệm đọc truyện vui vẻ cho các bạn, đây thực sự là tình huống mà trước khi viết bộ truyện này tôi cũng không thể lường đến được. Tác phẩm cuối cùng này, mong rằng mọi người có thể đọc nó một cách vui vẻ!