Triều Viễn thật sự rất tủi thân, phải ôm anh hai mình rồi gào khóc một hồi mới đỡ đỡ đôi chút.
Cái bộ dáng chẳng khác gì ngọn cải thìa không ai thương tiếc.
Trông cậu ta đã như thế này rồi, Triều đại lão cũng không dám để cho cậu ta chạy lông nhông bên ngoài nữa nên đành cho ngủ lại đây luôn. Đây vẫn là lần đầu tiên anh em hai người ngủ chung một giường, đối với Triều Thu vẫn có chút không quen lắm.
Dù sao, dựa vào thân phận ông hoàng bóng tối của y, đến tận bây giờ y vẫn không thể ngờ rằng lại có ngày mình có thể yên ổn nằm cùng với thằng em này.......
Đáng lý là phải đánh đấm nhau đến đầu rơi máu chảy mới đúng.
Nhưng ngược lại Triều Viễn lại cảm thấy tương đối an tâm —— bây giờ cậu ta sắp coi anh hai mình như thần rồi, lúc này khi ôm lấy tay của y cậu ta chỉ cảm thấy trong lòng bình thản, giống như một cái kẹo mè xửng xoay đến xoay đi ở trong chăn.
Qua một lúc, giọng nói khe khẽ của Triều tam thiếu vang lên trong căn phòng đã sớm tắt đèn.
"Anh hai....."
"Hửm?"
Triều tam thiếu lại im lặng một lúc, đôi mắt trong bóng tối vẫn đang mở to.
"Em định hỏi," cậu ta nói, cơ thể càng co quắp lại về phía Triều Thu, "Anh có cảm thấy.... em thật sự không làm được trò trống sao?"
Thật ra mà nói, đây chính là lời khiến cho Triều Viễn thấy đau lòng nhất.
Không phải cậu ta không biết rằng tư chất của mình kém cỏi, không phải không biết rõ bản thân chẳng biết làm cái gì, nhưng dù có kém cỏi hay yếu đuối đến đâu thì cậu ta vẫn chưa bao giờ có suy nghĩ bỏ cuộc.
Thực ra Triều tam thiếu khá cố chấp, thậm chí cố chấp một cách ngu ngốc —— đến mấy thứ ngu ngốc như súp gà cho tâm hồn mà cậu ta cũng dám tin tưởng vào.
Nhưng hôm nay, cậu lại bị chính người thân của mình chối bỏ hoàn toàn một cách dễ dàng như thế.
Cảm giác còn tồi tệ hơn bất kỳ một thứ gì khác, cứ như thể việc cậu ta được sinh ra đã là một điều khiến người ta thất vọng.
Triều đại lão duỗi tay ra xoa đầu cậu.
"Triều Viễn. Cậu cho rằng tại sao cậu có thể gia nhập Nanh Sói?"
"A?" Đàn em Triều sững sờ, thật lòng nói, "Bởi vì em có nhiều tiền?"
..... Đây là sự thật.
Nhưng giờ là lúc có thể nói sự thật sao? Đương nhiên không thể!
Triều đại lão giữ vững thiết lập, lạnh lùng nói: "Đương nhiên không phải, tiêu chuẩn của Nanh Sói chẳng lẽ lại thấp như vậy?"
Đàn em Triều cân nhắc một chút, "Tổ chức chúng ta trâu như vậy, chắc chắn sẽ không thiếu người đầu tư.... Chắc chắn anh hai sẽ không vừa mắt những người khác!"
Thực ra thì từ trước đến giờ mới có duy nhất Triều Viễn mang tiền để gia nhập vào thôi.
Cậu ta thuộc loại sùng bái một cách hoàn toàn mù quáng.
Triều đại lão im lặng một lát, vẫn đành phải đồng ý.
"—— Đúng."
Y gật đầu với đàn em Triều, sâu lắng nói.
"Nanh Sói sẽ không nới lỏng tiêu chuẩn vì bất kỳ một kẻ nào."
Đàn em Triều suy nghĩ lời này thật kỹ, càng nghiền ngẫm thì ánh mắt lại càng sáng, cuối cùng dứt khoát ngồi hẳn dậy. Trong căn phòng tối tăm, ánh mắt cậu ta sáng rực lạ thường, đến cả hàm răng trắng cũng để lộ ra: "Cho nên.... em thật sự đáp ứng được tiêu chuẩn của Nanh Sói sao?"
Anh hai cậu ta bình tĩnh nói: "Tôi cho rằng, sự tiến bộ trong mấy ngày gần đây của cậu đã chứng minh tất cả rồi."
"Đúng thế!" Triều tam thiếu vô cùng hãnh diện, muốn trao ra cả trái tim trong lồng ngực mình ra luôn, "Bây giờ em cũng rất lợi hại, em, hôm nay em còn có thể lấy một chọi bốn đó!"
Cậu ta càng nói càng hưng phấn, giọng nói cũng to hơn: "Em đã bảo rồi, làm sao mà em lại có thể chỉ có mỗi một chút lợi ích đó chứ!"
Rõ ràng đầu óc cùng nắm đấm của cậu ta vẫn dùng rất được mà!
Triều đại lão: ".............."
Mặc kệ nói như nào, khúc mắc của Triều Viễn đã hoàn toàn được tháo gỡ.
Cậu ta cũng không dự định quay về nhà nữa, tuyên bố mình sẽ ở lại trong căn cứ luôn, phải nắm chặt lấy từng giây từng phút thời gian để luyện tập thêm —— đối với lời này, Vương Đại Vi cùng mấy người nghe thấy đều trừng mắt nhìn cậu ta giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Suy cho cùng, Triều tam thiếu luôn là một người được nuông chiều từ bé đến giờ, chưa từng phải chịu khổ sở vất vả gì, lúc này lại đột nhiên nói mình phải quyết tâm mạnh mẽ, khiến cho mọi người đều cảm thấy hoang đường như việc lợn mẹ trèo lên cây.
Nhưng nhìn dáng vẻ Triều tam thiếu lúc này, vậy mà lại có vẻ như thật sự định nghiêm túc kiên trì, đến cả việc Triều gia lan truyền tin tức tìm người cũng không thể khiến cho cậu ta động tâm dù chỉ một chút.
Thật ra thì ban đầu bên phía Triều gia cũng không coi trọng chuyện này, Triều Viễn ấy mà, không thể nào có khả năng chơi đùa điên cuồng đến mức không trở về nhà.
Nhưng đã nhiều ngày liên tiếp không thấy chút tăm hơi nào của Triều Viễn, cuối cùng mẹ Triều đã bắt đầu hơi nôn nóng sốt ruột. Bà hỏi lại chuyện trong nhà thì mới biết hóa ra là hôm đó anh em đã cãi nhau, vậy mà lại ầm ĩ đến mức con trai út đóng sầm cửa rời đi.
"Chuyện này," mẹ Triều không khỏi sinh ra oán trách, nói với đứa con cả, "Sao con lại không dỗ dành nó chứ....."
Triều Phong mới trở về từ công ty, trên mũi vẫn đang đeo một cái gọng kính mỏng bằng kim loại vàng.
Anh bình tĩnh liếc mắt nhìn mẹ mình từ sau cặp kính.
"Dỗ nó? Nó có còn nhỏ gì nữa."
Mẹ Triều: "Nó không biết rõ trái phải, trước tiên con phải lừa lừa nó....."
"Mẹ," Triều đại thiếu cắt đứt lời của bà, "Bây giờ lừa thì có ích gì? Chẳng lẽ đến lúc đó, lại còn muốn con phải lừa nó đi kết hôn sao?"
Một câu này khiến cho mẹ Triều nghẹn họng không trả lời lại được, bà kéo áo choàng trên người lại, không khỏi nói: "Em trai con vẫn không biết gì....."
Rõ ràng mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa từ lâu, sao vẫn không chịu ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Nói thì nói thế, bà vẫn cho người truyền tin tức ra bên ngoài, chủ yếu là hy vọng Triều Viễn có thể tự mình nghĩ thông suốt.
"Chẳng lẽ tôi là thằng nhóc con bỏ nhà trốn đi chắc?" Sau khi xem xong tin tức, Triều Viễn không nhịn được bĩu môi cười lạnh, "Chẳng lẽ bọn họ cho rằng tôi sẽ ngồi xổm ở bồn hoa trước cửa nhà rồi chờ đợi bọn họ đến tìm sao?"
Hơn nữa, còn không có nổi một lời xin lỗi nào ở đây, xuyên suốt cả bài viết đều là cảm thấy cậu ta chưa chín chắn, chỉ biết cáu kỉnh, không thèm để ý đến lợi ích gia tộc.....
Cuối cùng lại còn uy hiếp, nếu Triều Viễn còn không quay về thì sẽ chặn thẻ tín dụng của cậu ta.
Triều Viễn bực dọc sau khi đọc xong cái này, ánh mắt cậu ta dừng lại đôi chút, hồi lâu sau lại nhìn đến dòng cuối cùng.
Chặn thẻ.....
Cậu không cần nhìn cũng biết đây chắc chắn là chủ ý của anh cả mình.
Vốn cậu ta cũng chẳng định dùng tiền trong nhà nữa, dù sao Nanh Sói cũng sẽ phát tiền lương cho cậu ta. Nhưng mà, Triều đại thiếu đã tự mình đặt ra điều kiện như này.
Không dùng nhanh một chút thì cũng hơi có lỗi với lòng tốt của anh cả cậu ta nhỉ?
Triều tam thiếu đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Tôi mời mọi người ăn bữa tiệc lớn nhé! Mọi người đi không?"
Trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt giống như sói đói tập trung lại đây, nhìn cậu ta một cách đầy nóng bỏng.
"Đi!" Vương Đại Vi đại diện cho mọi người nhiệt tình lớn tiếng nói, "Hôm nay ăn ở đâu?"
Triều tam thiếu: "..........."
Không biết vì sao, lời này nghe vào cứ như là kiểu "Hôm nay ăn sập tiệm nhà ai?"...........
Triều đại thiếu đang hăng hái ngồi ở trong văn phòng bàn bạc chuyện làm ăn cùng người khác, ngồi đối diện anh là một vị khách lớn, nghe nói có thể giúp anh móc nối được với một thế lực có tiềm lực kinh tế rất mạnh —— gần đây thế lực kia đang không ngừng mở rộng, đã liên tiếp thâu tóm rất nhiều xí nghiệp, tung hoành ngang dọc trong giới bất động sản, khai thác mỏ cùng các lĩnh vực khác nữa, thật sự có thể nói đây là thế lực làm mưa làm gió quyền thế rất mạnh.
Chỉ là người trong tổ chức đó cực kỳ thần bí, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Triều Phong đành phải tìm một người làm trung gian để móc nối quan hệ.
Còn chưa nói được hai câu, di động của anh đã vang lên một tiếng.
Triều đại thiếu không để ý đến, vẫn tiếp tục lịch sự bàn bạc cùng người ta.
"Đinh."
Vang lên tiếng thứ hai.
"Đinh."
Tiếng thứ ba.
Sau đó âm thanh này vang lên liên tiếp giống như tiếng chuông: "Đinh..... đinh đinh đinh đinh đinh....."
Đến lúc này, ngay cả khách hàng của anh cũng không nhịn được nói: "Không thì, Triều tổng vẫn nên xem thử đi?"
Thái dương Triều Phong thình thịch nhảy lên, nói câu xin lỗi rồi mới cúi đầu nhìn điện thoại.
Vừa nhìn thấy xong, anh suýt chút tức đến ngã ngửa ——
Cái gì mà tôm hùm, hải sâm, cua hoàng đế.....
Cái gì mà vest, kính râm, giày da thủ công.....
Vô lý nhất chính là còn có cả vàng trong đó —— còn không phải chỉ có một chút thôi đâu, mà là tấn! Tròn một tấn!
Lớn đến như vậy rồi, Triều Phong chưa bao giờ nghe nói đến chuyện có thể mua được cả tấn vàng như thế —— bình thường đi mua giấy vệ sinh cũng chẳng có ai mua nhiều đến như vậy!
Mà những thứ này, tất cả đều được quẹt thanh toán bằng thẻ tín dụng của anh!
*
Mình nhanh trí quá đi mất, đàn em Triều suy nghĩ với tâm trạng sung sướng.
Hãy xem cậu ta đã sắp xếp ngon lành biết bao nhiêu: vừa có ăn lại vừa có dùng, còn lập tức mua thêm mấy bộ quần áo cho Tiểu Kiều sắp phải diễn trò nữa.
Về phần vàng thì lại hợp lý hơn —— nếu sau này có cần tiền gấp, lúc đó rút tiền cũng dễ dàng hơn!
Cậu ta trầm tư suy nghĩ, có khi còn có thể làm cho anh hai một bức tượng bằng vàng ròng nguyên chất.....
Nhưng ý tưởng này của cậu ta đã bị Triều đại lão bác bỏ không chút suy nghĩ.
"Đúc tượng làm gì, cậu dự định dâng hương cho tôi à?"
Triều Viễn suy xét thì cũng nhận thấy ý tưởng này không ổn lắm, đành phải hậm hực buông tha cho nó.
Triều đại thiếu còn tưởng rằng em trai mình không có tiền trong tay, tầm ba ngày sau sẽ lại khóc lóc quay về nhà. Nhưng thực ra, Triều Viễn lại không hề thiếu tiền.
Công lao chủ yếu nhờ vào việc lúc trước cậu ta bị lừa quá nhiều, bây giờ chỉ đòi lại tiền từ chỗ người hầu mà cũng đòi về được không ít tiền....
Đương nhiên là trong quá trình đòi tiền không thể tránh được việc phải sử dụng chút ít bạo lực, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến sự vui vẻ của Triều Viễn khi có thể tiếp tục làm phú ông nhỏ.
Chỉ có Tiểu Kiều vẫn còn hơi lo lắng, bởi vì từ sau lần đó, tóc bạch kim của Ong Đỏ vẫn không hề liên lạc lại với cậu ta. Bây giờ lại đụng phải chuyện của Triều Viễn, cậu ta lại càng cảm thấy lo lắng không yên, sợ bản thân trước đó không cẩn thận để lộ, gây ảnh hưởng đến nguồn thu nhập của tổ chức.
Nhưng mà mặt nạ đen vẫn không cho phép cậu ta chủ động liên hệ, dựa theo cách nói của mặt nạ đen thì đối phương trời sinh đa nghi, chỉ tin tưởng duy nhất kết quả bản thân vất vả điều tra ra được, không bao giờ tin những thứ người khác mang đến cho gã ta nhìn.
Bởi vậy, rốt cuộc kế hoạch có thể thành công hay không, đến chính bản thân Tiểu Kiều cũng không rõ.
Hơn nữa đây còn là nhiệm vụ đầu tiên cậu ta tiếp nhận kể từ khi bước chân vào Nanh Sói, nếu mắc sai lầm.....
Triều đại lão nhìn ra nỗi lo lắng của cậu ta, an ủi: "Không sao cả."
Tiểu Kiều dùng ánh mắt đầy vẻ trông mong nhìn y, đôi mắt chó đầy vô tội, lông mi vừa dày vừa dài càng khiến cậu ta trở nên điềm đạm đáng yêu hơn.
"Thật sự không sao," Triều Thu bị cậu ta nhìn như vậy, không khỏi nở nụ cười khoan dung, "Trên đời này còn có rất nhiều con đường khác, chúng ta đâu nhất định phải đi một con đường này."
Tiểu Kiều vừa nghe xong câu này thì lập tức lệ nóng doanh tròng.
"U hu hu.... Lão đại......."
Triều đại lão còn tưởng cậu ta định biểu thị lòng trung thành, ai ngờ câu tiếp theo của đàn em lại là: "Lão đại, cậu thực sự không suy nghĩ đến việc bao dưỡng tôi sao? Tôi, tôi nhận thấy tôi cũng có thể mà!"
Còn có thể kiếm đâu ra được một Omega vừa trâu bò, vừa chu đáo lại còn đẹp trai như vậy chứ —— Tiểu Kiều cho rằng mình đã bị cảm phục bởi nhân cách sức hấp dẫn đầy cá tính này rồi!
Cậu ta không thể nghĩ đến điều gì khác, chỉ suy nghĩ muốn được làm con chó con của lão đại!
Là cái kiểu có thể nằm ở trên giường ôm lão đại rồi nũng nịu các kiểu ấy.....
Triều Thu: "......."
Sao vẫn còn nhớ nhung đến chuyện bao dưỡng thế.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tiểu Kiều đã kích động hét lên một tiếng —— tin tức bọn họ chờ đợi đã đến rồi.
"Xin chào, Kiều tiên sinh. Lần trước sau khi nói chuyện cùng với ngài, tôi thực sự đã nhận được rất nhiều lợi ích, không biết kẻ hèn này có thể có vinh hạnh mời ngài đi nghe Vũ Tiểu Trúc một lần....."
Người nhắn tin đến không phải ai khác mà chính là tóc bạch kim Ong Đỏ.
Con cá lớn bọn họ vẫn luôn chờ đợi, cuối cùng cũng đã tự mình cắn câu.
Triều Thu cười cười.
"Cậu nhìn xem?"
Tiểu Kiều hưng phấn không chịu được, không khỏi bước lên vài bước, nhân lúc còn nóng cầm lấy hai tay của Omega.
Cậu ta vẫn chưa đánh mất đi suy nghĩ muốn được thị tẩm ban đầu, "Lão đại....."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy âm thanh mở cửa vang lên khe khẽ, có người nào đó đã bước vào ——
Nhìn từ dưới lên, chân dài, eo thon, vai rộng. Tỉ lệ ưu việt này khiến cho người ta muốn lóa hết cả mắt.
Giờ phút này, xuyên qua lớp mặt mạ che phủ mất một nửa gương mặt, đối phương cũng đang lẳng lặng đứng nhìn hai tay đang đan vào nhau của bọn họ.
Tiểu Kiều: "..............."
Không biết vì sao mà cậu ta đột nhiên thấy hơi run......