Giản Nhiêu không khỏi cau mày.
Hắn nghe không hiểu có ý gì, nhưng nghe... nó hơi giống đồ ăn hắc ám nhỉ. [1]
[1]. Ám chỉ những món ăn không ngon, kỳ dị như kiểu cá chép bóng đêm chẳng hạn...
Khiến cho người ta cảm thấy chắc ăn không ngon đâu.
Chỉ có tóc vàng cảm thấy kinh hãi trong lòng khi nghe thấy mấy từ này.
..... Bé cưng của tôi ơi.
Hắn ta cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, trong chốc lát mắt đã mờ hẳn đi.
Cái gì mà chocolate? Nấm to cái quỷ gì cơ?
... Có phải là điều hắn ta đang nghĩ đến không?
Theo lý thuyết thì tóc vàng tuyệt đối sẽ không bao giờ gán ghép ý tưởng này cùng với một Omega đơn thuần vô hại. Nhưng cũng phải tùy người, Triều Thu là Omega đơn thuần vô hại chỗ nào hả —— có Omega đơn thuần vô hại nào có thể mở mồm đã đòi bao dưỡng tiểu bạch kiểm không!
Hắn ta nhìn lão đại, cảm xúc trong lòng cực kỳ dâng trào.
Anh hãy tỉnh táo lại đi!
Người này rất đáng sợ, người này nhớ mãi không quên thèm khát cơ thể của anh đó!!
Thế mà Giản đại lão đang bị người ta chiếm lợi thì lại không hề nhận ra, hắn đỡ lấy cái đầu nhỏ đang dựa vào người mình, hỏi: "Đói bụng sao?"
Con sâu rượu này tất nhiên sẽ không trả lời lại, chỉ tự lẩm bẩm lầu bầu đọc tên một số món ăn kỳ quái, hơn nữa y còn vô cùng cố chấp với chocolate, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.
Giản Nhiêu nghe được một lúc thì quay sang phía tóc vàng.
"Có không?"
".........." Tóc vàng nhìn về phía hắn với ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Làm sao?"
"Không làm sao cả, không làm sao cả," cuối cùng tóc vàng vẫn không có gan nói ra, đành phải sợ hãi lí nhí nói, "Bây giờ em đi mua ngay."
Ầy, lão đại bọn họ quá ngây thơ ở phương diện này, sẽ bị Omega lòng đầy sắc dục kia ăn thịt mất thôi...
Triều đại lão lòng đầy sắc dục đang được khuyên nhủ ngồi vào trong xe, dù sao thì một mình y ngồi ở góc đường cũng kỳ cục quá, Giản Nhiêu nghĩ phải đưa người về nhà.
Đáng tiếc là lúc người này uống say lại rất cố chấp, cho dù có nói như thế nào thì vẫn chỉ trợn trừng mắt nhìn. Đôi mắt kia trong veo đầy vẻ vô tội giống như con thỏ vậy, khiến cho người ta chỉ muốn ôm vào trong tay, làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo khi nói muốn bao dưỡng người khác cơ chứ.
—— Chỉ là, thoạt nhìn thì ngoan ơi là ngoan, nhưng vẫn không chịu nhúc nhích.
Cả người y cứ như quả tạ nặng ngàn cân vậy.
Giản Nhiêu: "............."
Thỉnh thoảng có người qua đường đi qua đều tò mò nhìn về phía này. Mắt thấy nếu không hẳn hoi thì lại phải lên đầu đề ngồi mất, Giản đại lão đành phải nhân lúc người này đang say mơ mơ màng màng rồi dùng sức lực của mình để nhấc y lên một chút ——
Giống với việc nhổ củ cải ra khỏi đất, lập tức kéo Triều Thu ra khỏi dải đất xanh hóa này.
Củ cải to bị hắn nhổ lên:???
Giản đại lão nhấc củ cải lên, bình tĩnh nhét y vào trong ghế sau xe rồi cũng tự mình chui vào trong ngồi, nói với đàn em còn đang trợn mắt há mồm: "Lái xe."
Đàn em: "A vâng vâng vâng..."
Cậu ta cũng thấy đần cả người, một chân đạp ga chở người cùng với củ cải này rời đi.
Còn lại tóc vàng vừa mới đi mua chocolate trở về, khi chạy đến nơi hắn ta chỉ có thể nhìn thấy khói thải ra từ đuôi xe cùng với dáng vẻ hiên ngang của lão đại nhà hắn khi cưỡng đoạt dân nam.
Tóc vàng: "............"
Hắn ta không nhịn nổi mà rớt xuống hai hàng nước mắt chua xót.
Lão đại, anh hãy tỉnh táo lại đi!
Anh cho rằng anh có thể lừa gạt người ta đi theo mình ư —— rõ ràng cái tên đó đã sớm có ý đồ xấu rồi!
Anh đang dẫn sói vào nhà đó nhá!!!
*
Triều Thu là kiểu Omega uống rượu say sẽ rất ngoan ngoãn, ngồi trên xe không khóc cũng chẳng ầm ĩ, chỉ im lặng cuộn mình ngồi trong góc.
Tài xế ngồi lái xe phía trước liếc mắt nhìn y qua kính chiếu hậu, không nhịn được líu hết cả lưỡi —— chỉ nhìn bộ dạng bây giờ thì thật sự không thể tưởng tượng được đây chính là Omega gây chấn động ở trong lời đồn đại.
Nhà nhà đã lên đèn.
Trời cũng đã tối hẳn, những ngôi sao lấp lánh trên tinh cầu Thủ Đô xen lẫn vào cùng với ánh đèn càng trở nên nổi bật, lấp lánh rực rỡ giống như những viên kim cương đính trên thảm nhung.
Triều Thu tập trung ánh mắt nhìn về phía những chấm nhỏ trên bầu trời, nửa ngày vẫn không chịu nhúc nhích.
Từ góc nhìn của Giản Nhiêu nhìn qua, hắn đột nhiên cảm thấy trên người đối phương có một cái gì đó khang khác.
Không thể diễn tả thành lời.
Y ngồi bên dưới bầu trời rộng lớn đầy sao kia, y nhỏ bé giống như một hại bụi không được ai chú ý mà cũng chẳng được ai nâng niu.
Trong lòng bạch nguyệt quang bỗng nhiên nổi lên chút thương tiếc, hắn nhẹ nhàng làm dịu giọng nói của mình xuống, thấp giọng nói: "Suy nghĩ cái gì?"
—— Hắn đã tận mắt thấy chuyện của Triều gia, lớn lên trong một gia đình như vậy thì chắc chắn Triều Thu cũng chịu không ít khổ.
Sau khi uống say, chắc y sẽ để lộ ra một mặt mềm yếu của mình...
Hắn vẫn còn chưa suy nghĩ xong thì liền thấy Omega nhỏ bé vừa nhìn đã khiến người ta phải thương tiếc kia quay đầu lại, thở dài một cách sâu sắc.
"Em không hiểu đâu."
Bạch nguyệt quang: "..........??"
"Đừng thử đến gần tôi," cuối cùng Triều đại lão tỉnh táo lại, "Rất nhiều người đã thử điều trị cho tôi, nhưng tất cả đều không có kết quả."
Y nghiêng đầu nhìn về phía Omega nhỏ bé không biết trời cao đất rộng đang ngồi ngay bên cạnh này, dùng ngón tay nâng cằm đối phương lên, gương mặt lộ ra vẻ giãy giụa.
"Cách xa tôi một chút, nếu không em sẽ bị thương mất."
Hàng real- Đại lão- Bạch nguyệt quang: "???"
Rốt cuộc đang nói cái quỷ gì đấy.
E rằng đã say quá mức rồi.
Hắn kéo tay y ra khỏi mặt của mình, hiếm thấy thả ra một chút tin tức tố, nhưng không phải vì muốn thị uy mà là muốn dùng để trấn an y một chút.
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, sau khi phóng ra thì Triều Thu lại càng ngoan ngoãn hơn so với ban nãy, chỉ là cơ thể lại chậm rãi ngả về phía hắn.
Giản Nhiêu lại ổn định y về vị trí cũ, một lát sau, cơ thể của nhóc Omega này lại từ từ chậm rãi áp sát về phía hắn....
Cứ như đang ăn Dove [2] ngọt ngào vậy.
[2]. Tên một thương hiệu sô cô la Mỹ.
Cho dù có là Giản đại lão mánh khóe thông thiên đi nữa cũng phải cảm thấy hơi khó khăn. Hắn dừng lại, dù sao thì hắn cũng không thể nhúc nhích được nữa, tùy ý để kệ cho đối phương dựa đầu vào trên vai mình, khóe miệng của Omega hơi nhếch lên giống như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp đẽ.
Lái xe ngồi đằng trước không cẩn thận nhìn thấy cảnh này từ trong kính chiếu hậu đã bị dọa sợ đến mức đạp thẳng chân ga, suýt chút nữa trượt bánh trên đường.
"Két ——"
Âm thanh ma sát giữa lốp xe và mặt đất vang lên một cách chói tai, Omega nhỏ bé hình như cảm thấy không yên ổn, hơi cử động chút.
Ánh mắt của đại lão real trở nên sắc bén trong nháy mắt.
Lái xe vội vàng ổn định lại xe, chỉ là trong lòng vẫn không nhịn được khiếp sợ ——
Trời đất ơi, lão đại bọn họ lại có thể cho phép người khác dựa vào người hẳn để ngủ!
Hơn nữa, cậu ta quan sát qua gương chiếu hậu, thế nhưng lão đại lại không có chút phản ứng bài xích nào cả....
Không riêng cậu ta, chính bạch nguyệt quang cũng hơi kinh ngạc trong lòng.
Hắn biết rõ bản thân mình bài xích việc phải đụng chạm với người khác, thậm chí hắn cũng hiểu rõ nguyên do.
Lúc đó xung quanh là khói xám mịt mù, hắn bị nhốt ở trong một chiếc lồng sắt, bên ngoài có một người trưởng thành cầm ống tiêm đang đứng nhìn xuống từ trên cao.....
Đủ các loại mùi tin tức tố Alpha trộn lẫn vào với nhau trong cùng một nơi, hỗn tạp đến mức khiến người ta thấy buồn nôn. Bên tai đều là tiếng cười đứt quãng, bọn họ đứng từ trên cao nhìn xuống phía hắn chẳng khác gì đang nhìn một con chó đã hoàn toàn mất đi sự che chở của gia tộc.
Nhưng tất cả bọn họ đều đã đoán sai.
Cho dù Khám gia ngã xuống thì hắn vẫn là sói —— hắn không thể học cách cúi đầu để cầu xin sự thương xót, hắn chỉ biết cắn ngược lại một cách hung tợn.
Chẳng qua kể từ khi đó, hắn không thể chịu được việc người khác đụng chạm vào mình, tất cả mùi hương đều khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Nhưng mà.
Khi Omega nhỏ bé này tựa đầu gần cổ hắn, hắn ngửi thử thì chỉ ngửi được hương cỏ thanh nhẹ còn sót lại.
Không thấy phản cảm, không thấy khó chịu, cơ thể của hắn đã vô cùng tự nhiên đón nhận lấy một phần sức nặng này.
Đáy mắt Giản Nhiêu dần tối sầm, hắn hơi nhắm mắt lại và cảm nhận được hơi thở của người khác đang phả vào vùng da cổ của mình.
Ý niệm gần như hung ác tàn nhẫn dưới đáy lòng hắn vậy mà theo đó cũng dần dịu hẳn xuống.
Mắt lái xe nhìn thấy một màn như này, nếu không phải còn đang lái xe thì chắc chắn cậu ta sẽ giơ máy lên chụp lại một tấm.
Mẹ của tôi ơi, đây là hình ảnh yên bình hiếm hoi trăm năm mới gặp đó!
Tốc độ lái xe của cậu ta cũng dần chậm lại đôi chút, sợ quấy nhiễu giây phút bình yên hiếm hoi mới có được của lão đại.
—— Mãi cho đến giây tiếp theo, cậu ta trơ mắt nhìn thấy Omega nhỏ bé đang ngủ mơ kia nghiến răng một cái, đột nhiên há miệng cắn sườn cổ của lão đại....
Lái xe: "..........."
Lái xe: "!!!"
Lái xe: "!!!!!"
A a a a a a a a a a!!!!
*
Đám người Nanh Sói bên này còn đang cuống cuồng tìm kiếm đại lão, không hề mảy may hay biết rằng đại lão của mình đã bị một tổ chức khác bắt cóc, thậm chí còn cắn người ta một phát.
Một lúc lâu sau bọn họ mới dám gọi điện báo cho Triều Viễn biết, quả nhiên là phải nghênh đón nỗi căm giận ngút trời cái người bảo vệ anh trai điên cuồng này.
"Sao lại như thế?" Triều tam thiếu quả thực đã bị bọn họ chọc tức chết rồi, "Mỗi cái việc nhỏ như vậy cũng không làm tốt —— một người uống say cũng không chăm sóc được!"
Những người khác chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, không một ai dám lên tiếng cãi lại. Mấy tiểu bạch kiểm dự bị đều đã rơm rớm nước mắt, nếu bây giờ có thể tìm được Triều Thu thì có khi bọn họ cũng phải quỳ xuống trước mặt đối phương mất.
"Bỏ đi," Triều tam thiếu nói, "Vẫn nên để tôi tự đi —— nhóm mấy người không đáng tin cậy chút nào cả!"
Kia chính là lão đại Nanh Sói của bọn họ, là nhân vật to lớn đến nhường nào!
Nếu ngoài kia có người đang dồn hết tâm trí để trả thù, hoặc là thèm khát sự phát triển của Nanh Sói....
Suy nghĩ theo chiều hướng tồi tệ hơn, nếu ngay từ ban đầu đã có người cố tình lên sẵn kế hoạch để bắt cóc lão đại của bọn họ....
Triều tam thiếu càng thấy sợ hãi trong lòng.
Cậu ta đã đọc qua không ít tình huống kiểu này ở trong tiểu thuyết với phim truyền hình, nhân vật có thân phận siêu phàm giống như Triều Thu mà bị bắt cóc thì hoặc là bị người trói để lợi dụng, hoặc là bị lôi ra để đàm phán thương lượng....
Khi đó cậu phải chọn như thế nào đây? Chọn tiền hay chọn lão đại?
Không không không, cậu chắc chắn chọn lão đại —— vì lão đại, cho dù có mất hết tiền của thì có liên quan gì chứ!
Nói không chừng mà mình có thể cứu được lão đại ra khỏi nước sôi lửa bỏng như thế, có lẽ đó chính là bước nhảy vọt trong đột phá trong sự nghiệp, từ vị trí thứ ba nhảy lên thành vị trí thứ hai....
Trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng Triều tam thiếu đã tự biên tự diễn ra một vở kịch anh hùng cứu anh hùng, đồng thời cậu lại càng quyết tâm hơn nữa.
Lão đại của cậu ta thì vẫn nên do cậu ta bảo vệ!
Triều Viễn thuận tay cầm lấy cái chìa khóa xe rồi nhẹ nhàng chuồn ra khỏi phòng ngủ. Trên đường đụng trúng bảo mẫu hỏi cậu ta định đi đâu, Triều tam thiếu vội vàng nháy nháy mắt với đối phương, ý bảo bà phải nhỏ giọng chút đừng có quấy nhiễu đến ba mẹ cậu ta.
Nếu để cho ba mẹ cậu cùng với anh cả phát hiện ra thì cậu sẽ khó có thể đi ra ngoài được nữa.
Vốn dĩ bọn họ đã tương đối khó chịu vì sự mất tích liên tục trong khoảng thời gian gần đây của cậu rồi.
Cậu kiễng mũi chân rồi lẳng lặng lén lút đi qua thư phòng vẫn còn sáng đèn, ba Triều còn đang nói chuyện ở trong đó với Triều Phong, từ trong đó truyền ra một vài âm thanh mơ hồ. Triều tam thiếu thấy bọn họ không chú ý đến mình thì vội vàng chuồn lẹ.
Ai ngờ khi bước chân xuống tầng lại đụng mặt mẹ Triều: "Làm cái gì đấy?"
Triều tam thiếu liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, dáng vẻ kiêu căng suy yếu đôi chút, nhỏ giọng nói: "Có hẹn ra ngoài chơi với người khác ạ."
Mẹ Triều hơi nhíu mày lại, đứng trên bậc thang nhìn về phía cậu con trai nhỏ của mình.
Bà chăm sóc bản thân rất tốt, bây giờ đã ngoài 40 tuổi mà thoạt nhìn vẫn như mới ngoài 30, làn da trắng trẻo mịn màng, trên khuôn mặt cũng không nhìn thấy nếp nhăn, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói chuyện với con trai.
"Đã trễ như thế này rồi mà còn ra ngoài?"
Mấy Alpha trong nhà đều rất nhường nhịn mẹ Triều, Triều tam thiếu cũng không ngoại lệ, cậu lập tức cúi đầu xuống, giọng nói không tự giác mà yếu hẳn đi.
"Đã hẹn xong xuôi hết rồi..."
—— Mẹ nó.
Vì cứu lão đại, liều mạng!
Cậu dứt khoát không cần thể diện nữa, mặt dày ra sức nũng nịu: "Cầu xin mẹ đó, mẹ à, cho con đi đi mà? Nhá?"
Nhìn thấy cậu như vậy thì mẹ Triều cũng không chống đỡ nổi. Triều Viễn lại còn là con trai út, trong nhà từ trước đến nay đều không bị hạn chế mấy, mẹ Triều dứt khoát không quản nhiều làm gì nữa, chỉ ậm ờ nói: "Tùy con."
Rồi đi ngang qua cậu ta, tiếp tục đi thẳng lên trên tầng.
Triều Viễn nhận được một câu này chẳng khác gì nghe thấy thánh chỉ, lập tức vui sướng như con ngựa đứt cương, nhanh chóng chạy thẳng ra khỏi cửa.
Nhìn bộ dạng kia, mẹ Triều nhìn vào không khỏi thở dài.
Đứa con này của bà thật sự khó có thể thành người tài.
Không giống Triều Phong....
Khi bà gõ cửa thư phòng, ba Triều đã rời đi rồi. Triều đại thiếu một mình ngồi phía sau bàn xoa bóp huyệt thái dương, nhìn thấy mẹ bước vào thì sắc mặt cũng không dịu bớt đi, chỉ gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ Triều đặt chén trà đang bưng trong tay xuống, đưa cho anh: "Uống thêm nước đi."
Triều Phong một hớp cũng không uống, anh nhìn mẹ mình, vẻ mặt vẫn hết sức nặng nề.
Anh biết mẹ đến đây chắc chắn không phải vì muốn nói về tình nghĩa mẹ con, mà là vì chuyện của Triều Thu.
Quả nhiên, câu tiếp theo của mẹ Triều là: "Triều Thu nó..."
Triều Phong đúng lúc đang phiền lòng vì chuyện này, nghe vậy liền gật đầu.
"Đúng vậy," anh trầm giọng nói, "E rằng nó đã phát hiện ra."
"Cái này sao có thể chứ?" Mẹ Triều nhẹ giọng nói, "Khi sự kiện kia xảy ra thì nó mới có bao tuổi? Sao có thể biết tình hình lúc đó?"
Khi bà nhắc đến sự kiện kia, biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng bình thường giống như đang nói chuyện về thời tiết ngày hôm nay.
Khóe miệng Triều Phong không khỏi lộ ra vẻ giễu cợt.
"Có lẽ là do cánh lớn rồi?"
—— Cánh lớn, ngay cả lá gan cũng lớn theo.
Thế mà đến cả bí mật được che giấu nhiều năm như vậy cũng phát hiện ra được.
Mẹ Triều nghe vậy thì lại yên lặng một lúc.
Một lúc lâu sau, bà mới hỏi: "Con nghĩ nó đã phát hiện được bao nhiêu rồi?"
"Ít nhất là đã phát hiện được gì đó về vấn đề tư chất," bà ngồi trên ghế nghe con cả trả lời, "—— Trong yến hội, nó đã nhắc với con về vấn đề tin tức tố."
"Leng keng" một tiếng, chén trà mẹ Triều đang cầm trong tay rơi thẳng xuống, chén sứ làm bằng tử sa [3] tốt nhất rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nước trà vung vãi khắp nay, thậm chí còn bắn tung tóe lên vùng cẳng chân bên dưới làn váy của bà.
[3]. Một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Loại đất này rất mịn, có hàm lượng sắt cao, sau khi nung xong sẽ có màu nâu đỏ, tím đen; chủ yếu được dùng làm dụng cụ uống trà.
Bà hoàn toàn không hề để ý đến như thể không hề phát hiện ra, chỉ nhìn thẳng về phía con trai mình, giọng nói cũng không còn bình tĩnh nữa.
"Thật sao?"
"Thật." Triều Phong đáp, "Không chỉ đã biết, thậm chí nó còn lấy chuyện này ra để uy hiếp con...."
Cho đến bây giờ anh vẫn nhớ đến cảnh tượng mình bị uy hiếp, vẫn cảm thấy khí huyết sục sôi như cũ. Đã nhiều năm như vậy, ở trong Triều gia này Triều Thu vẫn luôn sắm vai diễn một người trầm lặng, mặc dù có hơi đấu tranh ở vấn đề kết hôn, nhưng nhìn chung thì điều đó vẫn không đủ để tạo thành uy hiếp đối với mẹ con bọn họ.
Nhưng chuyện xảy ra vào buổi yến hội hôm đó, quả thật đã khiến cho Triều Phong phải khiếp sợ trong lòng, hình ảnh nhiều năm cứ thế vụn vỡ sạch sẽ.
E rằng bộ dáng ngày trước của đối phương cũng chỉ là ngụy trang mà thôi. Nực cười là bọn họ lại có thể coi con sói này như một con thỏ.
"Tại sao có thể như vậy?" Giọng nói của mẹ Triều không khỏi sắc bén hẳn lên, như thể bị chọc trúng điểm đau nhức trong lòng, "Nói như vậy, liệu nó còn có thể bình phục lại không?"
Triều Phong mặt trầm như nước, đáp: "Quả thực tác dụng của loại thuốc kia có thể mất hiệu lực sau một thời gian."
"Sao có thể như vậy được!"
Mẹ Triều dứt khoát đứng bật dậy, giáo dưỡng vừa rồi giống như một tầng da đột ngột bị xé rách xuống, "Mẹ cố gắng nhiều năm như vậy không phải vì muốn trông thấy điều này —— nếu nó khoẻ lại thì mấy đứa phải làm sao bây giờ? Cả con và Triều Viễn đến cả nơi sống yên ổn cũng không có!"
Triều Phong nhìn bà nổi điên, từ đầu đến cuối đều giống như đang nhìn một người đàn bà điên cuồng.
Điều này chỉ là lời nói nhảm. Anh cùng với Triều Viễn là Alpha, Triều Thu chỉ là Omega, cho dù có khôi phục hoàn toàn thì cũng vẫn chỉ là Omega, không thể gây ảnh hưởng đến bọn họ một chút nào.
Mẹ Triều đã vô cùng kích động khi nhắc đến chủ đề này, chẳng qua bởi vì bà quá mức ghen ghét mẹ đẻ của Triều Thu mà thôi.
Có lẽ là do vẻ mặt của đứa con thoạt nhìn rất lãnh đạm, giọng nói của mẹ Triều càng trở nên gay gắt hơn.
"Việc lúc trước mẹ làm đều vì ai hả? Đều vì mấy đứa cả."
"Mấy đứa không thể nào biết được, người đàn bà kia.... cái người đàn bà kia...."
Trước mắt bà lại lần nữa hiện lên bóng dáng của người phụ nữ kia. Cô ta từ khi sinh ra đã xinh đẹp, sạch sẽ như vậy, nói chuyện tao nhã đến như thế, không một ai có thể ngờ rằng cô chính là đứa trẻ đi ra từ cô nhi viện.
Huống chi cô còn có tư chất tốt ngàn dặm mới tìm được một người.
Mẹ Triều cũng giống như cô, đều đi ra từ trong một cô nhi viện. Ba mẹ của cả hai đều đã qua đời trong chiến tranh, nếu không phải bởi vì là Omega thì e rằng đến cả cơ hội được nhận nuôi cũng chẳng có, chỉ có thể trở thành người vô gia cư lang thang lưu lạc nơi ngõ hẻm mà thôi.
Cũng may họ là những người may mắn, chính thể chất này đã cứu họ một mạng, giúp họ được chọn lọc ra từ trong hàng nghìn đứa trẻ, vẫn được ba mẹ nuôi chăm sóc nuôi dưỡng.
Khi đó họ đã thân thiết với nhau bao nhiêu cơ chứ —— ngày ngày đều ngủ chung trên một chiếc giường, thậm chí còn dùng chung một cái gối. Con búp bê đồ chơi nhỏ nhắn duy nhất cũng được bọn họ trao đổi thay nhau cùng chơi.
Mẹ Triều được nhận nuôi trước, lúc chuẩn bị rời đi, mẹ Triều còn lưu luyến suy nghĩ muốn đưa con búp bê kia cho cô.
Lúc đó bà đã nghĩ, người bạn tốt này của mình vẫn còn phải ở lại cô nhi viện thêm một thời gian nữa mới có thể rời đi.
Mà khi đó mình đã có thể ngồi lên trên chiếc ô tô xinh đẹp, được bước chân vào một căn phòng rộng rãi sạch sẽ....
.... Đáng tiếc.
"Đáng tiếc, cô ta lại có thể là Omega cấp S!" Khi mẹ Triều nói đến đây, nội tâm không kìm được bốc lửa lên, ngọn lửa dữ dội gần như thiêu đốt cả cơ thể của bà, "Vốn dĩ bọn họ muốn nhận nuôi mẹ! —— Đều bởi vì cô ta! Đều bởi vì cô ta chính là một Omega cấp S!"
Sau khi ra khỏi cô nhi viện, khoảng cách chênh lệch giữa hai người ngày càng lớn.
Đối phương có thể ở trong biệt thự, bà lại chỉ có thể ở trong nhà lầu.
Đối phương có thể hòa thuận vào với một gia tộc như Ôn gia, bà lại chỉ có thể đi đến trường cùng với Alpha tầng dưới lúc nào cũng chỉ biết huýt sáo chiếm hời của mình.
Đối phương có thể gả cho một Alpha giàu có như ba Triều, đi đến đâu cũng có Alpha chất lượng tốt vây quanh lấy lòng, bà lại chỉ có thể chọn ở tầng lớp bình dân....
Nguyên do của hết thảy mọi thứ, chẳng qua chỉ vì thứ gọi là tư chất kia.
Nếu không vì tư chất thì sao bà lại có thể trở nên như bây giờ?!
Đến cả việc sinh con, đối phương cũng chiếm ưu thế hơn so với bà.
Dựa vào cái gì chứ?
Cho dù đã trôi qua nhiều năm, khi nhớ đến chuyện này, mẹ Triều vẫn không nhịn được mà run rẩy cả người.
Dựa vào cái gì!
Bà cứ khăng khăng không tin vào điều này!!
"Bình tĩnh một chút." Triều Phong nhìn bộ dạng của bà, không khỏi cau mày, "Con biết mẹ không phục, nhưng đừng thể hiện ra trước mặt người ngoài."
"Con thì biết cái gì?" Mẹ Triều cao giọng phản bác lại anh, "Con hoàn toàn không biết!"
Triều Phong không muốn tranh cãi với bà, chỉ cần đã rúc thẳng vào trong chiếc sừng trâu này thì bà sẽ không thể nào rút ra được nữa. Thực ra, người giống như Triều Phong sẽ không thèm quan tâm đến những câu chuyện cũ rích như hạt vừng hạt gạo thối rữa này, chuyện mà anh để ý đến chính là liệu bây giờ Triều gia có thể bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay hay không.
Anh đưa mắt nhìn người phụ nữ này, đáy mắt không khỏi toát ra vài phần mất kiên nhẫn, chỉ là e ngại thân phận nên vẫn khuyên nhủ: "Không phải cô ta đã chết rồi hay sao?"
"Đã chết...."
Dường như mẹ Triều đã thoát ra khỏi cơn ác mộng, lúc này mới cảm thấy sảng khoái hẳn lên: "Đúng, cô ta đã chết!"
"Nhưng mà chuyện của Triều Thu cũng không dễ xử lý." Triều Phong thở dài, ánh mặt xẹt qua vài tia hung ác, "Vốn dĩ con định nhờ Tô gia ra tay hỗ trợ, nhưng đúng lúc này Tô lão gia tử lại đột nhiên quản lý An Hòa, không để cho em ấy tùy thích nhúng tay vào chuyện qua đường...."
Việc này cũng chẳng kỳ quái. Tô An Hòa được nuông chiều từ nhỏ, từ nhỏ cho đến lớn cũng chưa phải tức giận vì cái gì, trước giờ chỉ có người khác phải tâng bốc tán tụng cậu ta mà thôi.
Tuy nhiên lần này chuyện anh làm thực sự hơi ngu ngốc, lại có thể dám vọng tưởng đến việc giở trò trước mắt Tô Hằng, muốn Tô Hằng giúp mình đi dạy bảo người khác, để từ đó khiến cho các khu khác có thể nhìn thấy việc bản thân anh được thương yêu đến nhường nào.
Tô Hằng là ai chứ? Con cáo già sống vài thập niên này đã sớm thành tinh.
Ông ta đã nhìn ra được cháu nuôi của mình cậy sủng mà kiêu, thế mà lại dám đánh chủ ý lên đầu chính mình, khó tránh khỏi việc để đối phương tự nếm trải mùi vị đau khổ, giết chết dáng vẻ kiêu ngạo hống hách của cậu ta.
Đây là chuyện nhà người khác đóng cửa lại để dạy bảo con cháu, người bên ngoài không thể nói được cái gì cả. Chỉ là nó lại tình cờ làm xáo trộn kế hoạch hoàn hảo của Triều Phong.
Bây giờ Tô An Hòa tạm thời không thể hoạt động được, anh chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp khác.
"Còn có thể có biện pháp nào?" Mẹ Triều nói, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ ác độc, "Vốn dĩ đang định giữ lại nó, để nó chịu khổ một cách trọn vẹn —— nhưng bây giờ, việc này đã bị nó phát hiện ra rồi, chúng ta còn giữ lại nó làm gì?"
Triều Phong nói: "Con biết."
Anh cũng đang nghĩ như thế, nhưng mà nên tìm ai ra tay đây, cõi lòng anh vẫn chưa xác định được.
Mẹ Triều cũng đang suy nghĩ về điều đó, chợt hỏi anh: "Tổ chức thần bí lúc trước con tìm thì sao?"
Tư liệu bên đối phương cung cấp vô cùng toàn diện, có thể nhận thấy tổ chức này thật sự có chút bản lĩnh. Hơn nữa còn mới nổi danh lên, dù sao vẫn dễ khống chế hơn so với thế gia bình thường khác.
Triều Phong vừa nghĩ cũng thấy hợp lý, liền gật đầu.
"Con sẽ liên hệ bọn họ."
Bây giờ anh vẫn chưa hề hay biết.
Thông tin ủy thác mà anh muốn liên hệ đến sẽ lập tức được gửi thẳng đến chỗ đương sự....
*
Mà giờ phút này, đương sự vẫn còn đang quấy rối bạch nguyệt quang.
"Há mồm."
"........."
"Há mồm."
"..........!"
Hình như con sâu rượu này đang lẩm bẩm nói gì đó, Giản Nhiêu có thể phân biệt được đại khái, mơ hồ suy đoán ra mấy từ kiểu như "Đừng sợ", "Không đau" linh tinh vớ vẩn gì đó.
Thực ra thì lần cắn này cũng không đau. Răng nanh của đối phương giống như răng sữa mới nhú của cún con vậy, thậm chí cắn lên người còn khiến hắn cảm thấy hơi hơi ngứa, một chút đau đớn này không nghiêm trọng đến nỗi khiến người ta phải ác cảm.
Chỉ là loại cảm giác này cứ khiến Giản đại lão cảm thấy mình là một cái cây mài răng....
Hắn làm Alpha nhiều năm như vậy, nhưng đây chính là lần đầu tiên bị một Omega cắn đến tận 2 lần như này.
Tay hắn đặt lên trán Omega giống như đang đỡ đầu một con chó con.
"Cái tật xấu gì đây?"
Triều Thu lại hàm hàm hồ hồ nói gì đó, ý đại khái là thơm.
Giờ phút này Giản đại lão cũng không biết phải làm sao, chỉ nghĩ đối phương thèm ăn, hắn nâng mắt lên nhìn về phía lái xe.
Lái xe cũng rất có ánh mắt, vội vã nhân lúc chờ đèn đỏ để tìm kiếm loạn xạ lên, nhanh chóng lấy một viên kẹo vốn dự định cho đứa nhóc ở nhà ra rồi đưa cho lão đại.
Bạch nguyệt quang dùng ngón tay thon dài để lột vỏ kẹo ra, nhét viên kẹo sữa vào trong miệng con sâu rượu này.
Miệng xuất hiện một thứ khác đã khiến cho Triều Thu không thèm quan tâm đến việc đánh dấu Omega nữa, y vô cùng chăm chú ăn viên kẹo kia, nhai đến mức quai hàm phồng hẳn lên.
Giản đại lão im lặng một lúc rồi chầm chậm thò ngón tay ra chọc một cái.
Quai hàm Triều đại lão phồng lên y hệt con sóc, viên kẹo trong miệng chuyển động qua trái rồi lại qua phải, khiến bên má hơi phồng lên.
Dường như Giản đại lão đã chơi đến nghiện, dựa theo phương hướng thay đổi vị trí của viên kẹo rồi lại ấn đầu ngón tay của mình lên đó lần nữa.
"..........."
Triều Thu ngừng ăn kẹo, mở to mắt ra nhìn hắn với vẻ tủi thân.
Bạch nguyệt quang không hề cảm thấy có lỗi khi trêu chọc trẻ con, mặt không chút thay đổi nói: "Cẩn thận không sặc."
Triều Thu tủi thân ngậm viên kẹo sữa kia ở trong miệng cho nó tan, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một cái như thể đang nhìn đầu sỏ gây tội.
Nhân lúc y đang chuyên tâm ăn kẹo, Giản Nhiêu đã hỏi ra địa chỉ chỗ ở của y, bảo lái xe quay đầu chuyển hướng đưa người về trước đã.
Lái xe lấy hết dũng khí nhỏ giọng dò xét thử: "Lão đại, Triều Thu này không giống với trong tin đồn..."
Dù hành vi đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng tổng thể vẫn vô cùng đáng yêu khiến người yêu thích, bộ dáng không như lời đồn đại.
Lái xe cũng là người của Răng Nanh, đã từng nghe đồn qua về việc đối phương suýt chút nữa đã trở thành chị dâu của mình, giờ nhìn thấy thái độ đối xử khác biệt của lão đại với y, đáy lòng càng thêm chắc chắn.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời này, Giản Nhiêu cũng không hề cảm thấy chán ghét như mọi khi, chỉ thản nhiên nói: "Ừ."
Chỉ một chữ này, lái xe tưởng như đã được trời xanh cổ vũ.
Đùa ư —— lão đại bọn họ cao lãnh như vậy, bình thường làm sao có thể nói về chủ đề kiểu này với người khác được!
Cậu ta tiếp tục tiến tới, nói: "Em cảm thấy chuyện bao dưỡng lúc trước, có lẽ có hiểu lầm gì đó...."
Cậu ta còn chưa kịp dứt lời, Giản đại lão đã nghĩ ngay đến lời thề son sắt "Không có một chút hứng thú nào với Alpha" của đối phương.
Rõ ràng đã nói muốn bao dưỡng mình, thế mà còn dám nói dối mình rằng không có chút hứng thú nào....
Vẻ mặt Giản đại lão không chút thay đổi, chỉ có Triều Thu đột nhiên chẳng hiểu sao bị chọc một cái rồi kêu lên một tiếng giống như ếch xanh nhỏ.
"Ừ."
"Nhìn Triều thiếu gia không giống loại người như vậy," lái xe tiếp tục nói, "Kiểu Omega giống như cậu ấy bình thường còn không mấy khi ra ngoài, có lẽ chuyện này được nghe thấy ở đâu đó rồi bị người ta hiểu nhầm, chắc là như vậy?"
"Em thấy cậu ấy chắc chắn không quen được mấy Alpha...."
Đang nói chuyện thì xe đã đi đến dưới nhà. Giản Nhiêu đỡ y rồi đưa y lên nhà, dừng lại một chút, thò tay tìm kiếm chìa khóa ở trên người đối phương.
Lái xe đi ngay phía sau cũng giả vờ thò tay ra giúp đỡ.
Cậu ta thật sự không dám đụng vào thật đâu, nhỡ đâu về sau thành chị dâu thật.
Tìm kiếm nửa ngày, lần mò đến mức con sâu rượu này khúc kha khúc khích cười thì mới lấy ra được chìa khóa từ trong túi quần của y. Giản Nhiêu cắm chìa khóa vào ổ, mở cửa ra ——
Trong nháy mắt, một đám Alpha đứng đầy trong phòng đều quay đầu ra nhìn hắn, đầy một phòng.
Trong số đó thậm chí còn có người khóc như hoa lê đái vũ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người mà hắn đang đỡ, nhóm Alpha không kiềm chế được đều kích động lao thẳng đến ——
Chỉ trong giây lát, bọn họ đã vây quanh Omega đang ở trong lòng mình.
Giản Nhiêu: "............"
Giản Nhiêu: "........................."
Giản Nhiêu: "......................................"
Giản đại lão dừng lại đôi chút rồi lại chậm rãi quay sang nhìn lái xe.
Đây là không chấp nhận mấy Alpha mà cậu nói?
Lái xe bị hắn nhìn, lập tức chỉ muốn khóc thôi —— Hu hu hu, cậu ta đâu có ngờ tới rằng trong nhà chị dâu tương lai lại chứa đầy tiểu bạch kiểm như thế này cơ chứ!
[17/08/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Lái xe: Hu hu hu, tui thật sự không ngờ rằng cả phòng cậu ấy toàn là tiểu bạch kiểm....
Giản đại lão:............ Tôi xanh quá.