Là người đứng đầu của một tổ chức, lúc này Giang Đại cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết.
Ngay ngày hôm qua, gã đã nhận được một bức thư đặc biệt —— một bức thư khiêu chiến đến từ "Nanh Sói".
Cái tên "Nanh Sói" có thể coi như là sấm rền bên tai trong khoảng thời gian này, có đủ các loại đồn đại xôn xao náo nhiệt ở khắp ngõ ngách đường phố. Có người nói lão đại của tổ chức thần bí này là cao tầng của thế gia, lại có người nói đây là vương giả ẩn núp, thậm chí còn là tướng quân chuyển thế cái gì đó, lại còn cái gì mà tiên nhân sống lại, tin tức càng ngày càng lan tràn, tổ chức này cũng khiến cho người ta ngày càng không đoán nổi.
Nếu tổ chức bình thường được che phủ bởi một lớp màng sa, thì "Nanh Sói" lại đem đến cảm giác như thể được bao phủ bởi 7749 lớp màng, gỡ được một lớp lại nhìn thấy một lớp khác, khiến cho người ta không thể nhìn rõ được bộ mặt thật sự.
Nhưng tổ chức gần đây luôn đứng trên đầu sóng ngọn gió này lại gửi thư khiêu chiến đến đây.
Giang Đại: "......"
Thật sự mà nói, có hơi phỏng tay.
Khiến cho người ta cứ cảm thấy hơi sợ hãi ấy.
Cuối cùng là nhận hay là không nhận đây?
Giang Đại rất do dự.
Chắc là không nhỉ, thật ra bọn họ không có hiểu biết gì về thực lực đối phương nên trái lại cũng có vẻ không dám ứng chiến. Nhỡ chỉ là một cái gối thêu hoa thì sau này truyền ra, biết ném mặt vào đâu được cơ chứ?
Nhận lời, biểu hiện của đối phương thần kỳ như vậy, nếu bị người ta tiêu diệt thật thì mặt mũi này biết ném đi đâu?
..... A
Tính đi tính lại thì vẫn đều mất mặt, thực sự khiến cho kẻ khác phải khó xử.
Giang Đại vẫn đang do dự giữa hai phương án hồi lâu, chậm chạp mãi không đưa ra được quyết định. Đúng lúc này, gã nhận được một tin nhắn đến từ Triệu Cương - một thủ lĩnh đến từ khu 9. Triệu Cương chân thành khẩn thiết hỏi gã: "Người anh em, mày có nhận được thư không?"
Mỗi tổ chức đều sẽ hợp tác với nhau ở một mức độ nào đó, Giang Đại có quan hệ cá nhân rất tốt với gã ta nên cũng không đề phòng gì nữa, bắt đầu kể khổ với đối phương: "Nhận được, đang vì chuyện này mà khó xử đây, không biết nên nhận lời hay không nhận lời."
Triệu Cương nhanh chóng nhắn đến một chuỗi dấu chấm than thật dài, nhìn thôi cũng thấy phát hoảng.
"Còn nhận lời cái đéo gì! Còn không mau chạy đi!!!!!!!!"
Giang Đại: ".......?"
Giang Đại còn chưa kịp phản ứng lại, tin nhắn mới đã nhanh chóng được gửi đến tiếp.
"Chuyện này mày cũng không hiểu rõ lắm, để tao nói cho mà nghe, Nanh Sói này ấy....."
Triệu Cương vừa mới lốp bốp gửi đến một đống tin nhắn, bộ dáng Giang Đại đầy sợ hãi.
"Thật luôn?"
"Thật đến mức không thể thật hơn!" Triệu Cương trả lời lại, "Nhóm người bọn họ không chỉ hiếu chiến, hơn nữa cả đám còn gian trá xảo quyệt vô cùng, sẽ dùng đủ các loại phương thức lung tung để dò hỏi mày.... Đúng rồi, còn có cái đấu trường thi đấu ngầm kia nữa, cũng là của bọn họ đó!"
Giang Đại kinh hãi.
"Đấu trường thi đấu ngầm nào cơ? Cái ở khu 9 kia á?"
Đấu trường thi đấu này vẫn không biết là của thế lực phương nào, đến nay vẫn chưa bị một tổ chức nào thu phục. Nhưng việc làm ăn buôn bán ngày càng phát triển, cũng ngày càng liên lụy nhiều đến các thế lực khác, đã từng bị chèn ép bằng nhiều cách nhưng dường như chưa hề lộ ra vẻ co quắp sợ hãi nào, vừa nhìn đã biết người đứng sau màn là một người có thủ đoạn phi phàm mánh khóe thông thiên. Bây giờ trong đó còn có một Alpha cao cấp nổi lên với chiến danh bất bại, tự nhiên lại càng danh chấn một phương.
Không phải Giang Đại chưa từng có ý định chiêu mộ, chỉ là gã đã thử vài lần, cuối cùng vẫn nhận lấy thất bại, gã chỉ có thể lờ mờ cảm nhận thấy tổ chức thần bí có liên quan đến đấu trường thi đấu này, từ trên xuống dưới đều vô cùng trung thành, chỉ là không rõ họ phục vụ cho người nào mà thôi.
Bây giờ nhận được tin tức như vậy, sao gã có thể không khiếp sợ hả?
Gã không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng.
—— Nếu thật sự là ông chủ đứng phía sau của đấu trường thi đấu kia, một trận này của gã, thật sự không thể nào đánh nổi!
......
Cùng lúc đó, cảnh tượng như này đã trình diễn trùng lặp ở rất nhiều nơi. Mở diễn đàn trong ngành ra, trên đó tràn đầy các bài post về tin tức của "Nanh Sói".
"Cảm ơn, tôi đang ở khu 8, vừa mới xuống máy bay. Tôi nghe nói...."
Nhiều tổ chức mới đầu còn ôm tâm tư quyết tâm thử sức xem sao, nhưng sau khi nghe được mấy tin tức nội bộ trong ngành này, do dự mãi, cuối cùng vẫn không hẹn mà cùng lựa chọn việc tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió.
Đương nhiên, bọn họ cũng không thừa nhận rằng mình lâm trận đã bỏ chạy —— làm một Alpha, sao có thể gọi đó là bỏ chạy chứ.
Cái này nhiều lắm chỉ là muốn giấu tài thôi nhá.
Cho dù có một số một tiến tới thử, nhưng thấy mọi người đều thành thật từ chối như vậy, không khỏi sinh ra nghi ngờ đối với ý nghĩ của chính mình.
—— Chẳng có lẽ lại trâu đến mức như vậy luôn, ngay cả thử sức đánh cũng không thể?
Sau khi "Nanh Sói" vô cùng trâu nhận được hồi âm, cũng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Bọn họ lại chân thành gửi thư lần thứ hai.
"Thực sự không được sao?" Giọng nói tràn ngập vẻ tiếc nuối, "Chúng tôi thật sự muốn luận bàn mà. Nếu cảm thấy không tiện thì chúng tôi cũng có thể đến quý địa để thăm hỏi."
Coi như là đi du lịch tập thể.
Tổ chức nhận được thư mời: "....."
Tui không nghĩ, tui mặc kệ, đừng có đến đây!
Đừng có làm khổ bố mày nữa!!!
Sự từ chối của bọn họ thậm chí còn rất kiên định, đến nỗi còn có người công bố rằng mình đang bị bệnh liệt giường, bệnh vô cùng nghiêm trọng, đi một bước cũng khó khăn.
Đám người bên "Nanh Sói" dù có không biết xấu hổ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể ép buộc một con người bệnh tật không thể xuống nổi giường đi đánh nhau được, đành phải bực tức buông tha.
Quay lại, một đám người trong tổ chức mắt to trừng mắt nhỏ, đều cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Tại sao lại như thế?
Vương Đại Vi châm điếu thuốc trong tay, buồn bã nói: "Từ khi đi theo lão đại đến nay, tao đã quá quen rồi."
Gã phun ra một ngụm khói thuốc màu trắng, gương mặt lộ rõ vẻ tang thương.
"Khi chúng ta có được thực lực thì đồng thời với đó, chúng ta cũng sẽ mất đi những đối thủ xứng tầm...."
Nỗi đau đớn này, người bình thường làm sao có thể cảm nhận được?
—— Nếu đổi thành người khác, khi nghe xong lời này có thể sẽ khạc nhổ trong lòng nói gã văn vẻ khoe mẽ, nhưng những người ngồi ở đây đều là đàn em của Nanh Sói, nghe xong không chỉ không thấy vị trà quá nặng mà còn gật đầu đồng ý liên tục.
Chính xác.
Vô song cỡ nào, cô đơn lạnh lẽo cỡ nào.
*
Việc Triều tam thiếu gia nhập đã dẫn đến một chút thay đổi ở Nanh Sói.
Chẳng hạn như vào sáng sớm, khi Triều Thu mới mơ mơ màng màng mở mắt dậy, thứ mà y nhìn thấy đầu tiên không còn là trần nhà nữa, mà thay vào đó lại là khuôn mặt đầy háo hức kích động của thằng nhóc này.
"Anh hai, buổi sáng tốt lành!"
Triều đại lão đang cố gắng nhấc mí mắt lên: "......."
Triều đại lão mặt không chút thay đổi ngồi dậy, đẩy cậu ta ra.
Thằng nhóc xui xẻo này vẫn còn đứng ở bên giường, dùng thái độ nhiệt tình đến mức Triều đại lão không thể hiểu nổi để hỏi: "Hôm nay anh hai muốn mặc cái gì nào? Tây trang? Áo may ô? Em nhiệt liệt đề cửa cái áo da này, nhìn qua đã thấy vô cùng có phong phạm đại lão ——"
Triều đại lão: "........."
Không, một cái y cũng không thèm.
Nhất là cái áo da kia.
Y rời khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, Triều tam thiếu vẫn còn bám theo phía sau.
"Em đã mua vài món ăn cho bữa sáng hôm nay, cháo, bánh bao, bánh mì, cà phê đều đủ cả, anh hai nhìn thử xem, anh muốn ăn cái gì....."
Thái dương của Omega kinh hoàng co giật, thò tay lấy kem đánh răng.
Còn chưa kịp chạm tay vào, thằng em trai đứng đằng sau đã kinh sợ cầm lấy thay y, "Để em, để em."
Triều Thu: "........"
Triều Thu cảm thấy, em trai y có vẻ rất nhàn rỗi đấy nhỉ.
Không biết là Triều Viễn đã xem bao nhiêu phim truyền hình với tiểu thuyết rồi, dễ nhận thấy cậu ta đã có hiểu biết sai lầm về cuộc sống của đại lão, ngày đầu tiên tiến vào căn cứ thì đã tỏ ra hết sức khiếp sự đối với địa bàn nhỏ hẹp này.
"Ở chỗ này," cậu ta kinh hãi nói, "Ở chỗ này á?"
Cái này làm sao xứng đáng với thanh danh vang dội của lão đại thần bí!
Triều Viễn không khỏi rớt hai hàng nước mắt đầy chua xót, lập tức quyết định mua cả căn biệt thự cho tổ chức của bọn họ.
Cậu ta rất có tự giác của việc mang tiền gia nhập tổ chức, biết rõ thực lực của bản thân không đủ nên tiêu tiền không chút nương tay, từ lúc gia nhập đến giờ chẳng khác nào thằng nhóc rải tiền.
Nhà nhỏ quá, mua!
Không có xe, mua!
Cái gì cơ, trước kia anh hai mình chỉ có đủ 32 tệ để làm phí chia tay? Nếu sau này mà còn có thằng mặt trắng nào khác nữa, cậu ta chắc chắn phải để anh hai mình cầm năm trăm vạn đập thẳng vào mặt đối phương!
Thực hiển nhiên, trình độ trẻ trâu của cái người tên Triều Viễn này chỉ có hơn chứ không có kém.
Thậm chí cậu ta còn chuẩn bị cho anh hai một hộp xì gà, chuẩn bị sẵn sàng để nhìn anh hai với tư thế ngồi trên ghế, tiêu sái hút thuốc nhả khói. Quả thực là Triều đại lão có hơi chộn rộn, nhưng vừa mới nếm thử một ngụm liền quyết đoán buông tha —— cái thứ này cay vãi loằn.
Y vẫn còn duy trì phong độ đại lão, thản nhiên nói: "Tôi không cần thứ này, tôi luôn phải giữ đại não trong tình trạng tỉnh táo."
—— Oa.
Ánh mắt Triều Viễn càng sáng rực.
Lời này nghe giống như lời thoại mà đại lão đỉnh cấp hay nói —— Tôi luôn phải giữ đại não trong tình trạng tỉnh táo.
Chỉ nghe thôi đã thấy siêu cấp ngầu!
Khi nào thì cậu ta mới có thể trở thành kiểu người như vậy?
Ánh mắt của Triều tam thiếu ngày càng nóng rực, cõi lòng đầy sùng kính, ngay cả dáng vẻ nhổ bọt kem đánh răng của Triều Thu cũng nhìn ra được khí phách thong dong thuộc về cường giả. Ánh mắt cậu ta dán chặt vào trong căn phòng vệ sinh nhỏ hẹp này, trông chẳng khác gì mấy bóng đèn phát sáng, chiếu đến mức Triều Thu thấy khó chịu, cuối cùng không nhịn được quay đầu lại:
"Đi ra ngoài!"
Cửa bị đóng chặt lại, Triều tam thiếu đành phải tủi thân đi ra ngoài phòng khách xem TV.
Thật ra cậu ta cũng không nhàn rỗi, một bên múc cháo cho Triều Thu một bên thuận tiện xem tin tức luôn. Đúng lúc chuyển sang phần quảng cáo, hình ảnh vừa chuyển đến, đúng lúc hiện ra khuôn mặt mà Triều Viễn rất quen thuộc.
Vừa mới nhìn thấy, Triều tam thiếu nhịn không được kêu lên một tiếng.
Này, này không phải anh hai của cậu ta sao?
Anh hai hắn đi quay quảng cáo từ bao giờ vậy?
Không thể không thừa nhận, hiệu quả của quảng cáo này tốt phết. Triều Thu trong đó phóng khoáng lại mạnh mẽ đã thay đổi ấn tượng của người khác về Omega, chân đi giày da, đôi chân dài vượt trội càng nổi bật hơn khi ngồi trên xe motor, ánh mắt lãnh khốc, khí thế bức người, đẹp trai không chịu được. Triều tam thiếu không thể rời mắt khỏi, chỉ lẩm bẩm: "Vãi đạn, anh....."
Anh có hơi đẹp trai đó.
Triều Thu rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy cậu ta đần mặt ngồi như trời trồng trên sofa.
Y liếc mắt nhìn về phía TV, cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy mặt mình trên đó.
"Quảng cáo?"
"A... A, ừm."
Triều tam thiếu hơi thất thần, lúc trả lời lại thì ánh mắt cậu ta vẫn dính chặt vào màn hình TV.
"Anh hai, anh quay cái này...."
Nói như thế nào nhỉ.
Khác biệt hoàn toàn so với các Omega thông thường, cộng thêm khí chất nghiêm nghị bất khả xâm phạm kia, trông giống như một con mèo hoang, dễ dàng khơi dậy ham muốn chinh phục của Alpha.
Đặc biệt là trong đoạn phim này.
Từ xương quai xanh chậm rãi kéo lên đến cổ, lại đưa mắt nhìn từ cổ lên đến đôi môi mỏng kia.
Một cảnh quay chậm như thế, bởi vì đông tác hít thở mà phần da thịt hơi phập phồng lên xuống, thế mà lại có thể nhìn ra được chút sắc khí không biết miêu tả thế nào. Tuy rằng không ngửi thấy nhưng lại tưởng chừng như đã ngửi thấy mùi hương tin tức tố ngọt ngào vậy.
Ngay cả một Alpha ngày thường chỉ nghĩ đến việc theo đuổi ước mơ như Triều Viễn cũng còn cảm thấy tim đập thình thịch.
Triều Thu nhìn xong, cảm thấy rất hài lòng.
"Cũng được," y giản lược bày tỏ, "Rất dứt khoát."
Vừa nhìn đã thấy được khí chất hung ác của sói trên người lão đại Nanh Sói rồi.
Triều tam thiếu hồn bay phách lạc: "Ừm...."
—— A.
Nói thật, vừa nhìn đã thấy có khí chất bị người đè.