Tôi đi trên lưỡi đao, tung hoành trong đêm dài.
Đao kiếm không có mắt, đêm dài thật khó hiểu, nhưng những thứ này đều không quan trọng —— Xét cho cùng, một Alpha kiêu ngạo quật cường sẽ chẳng bao giờ cúi đầu vì bất kỳ chuyện thấp hèn nào.
—— Nhật ký của Triều Thu.
Ôn Hân vẫn đang khóc: "Làm tao sợ muốn chết, tao còn tưởng là không còn được thấy mày nữa cơ..."
Gương mặt đối diện này vừa nhỏ nhắn lại trắng trẻo, trong tròng mắt vẫn còn đọng nước mắt, còn có mấy phần mềm mại đáng thương. Triều Thu nhìn chăm chú, không chút biến sắc mà duỗi tay lau giúp cậu, dịu dàng hỏi: "Phòng vệ sinh ở đâu?"
"Hả?" Ôn Hân khóc nấc, lại vươn tay chỉ cho y: "Bên kia..."
Triều Thu lại vỗ vỗ sườn mặt mỹ nhân khờ khạo này: "Đừng khóc."
Ôn Hân: "Hở?"
Đối diện với gương mặt căng cứng của anh em chí cốt, còn nhỏ xíu với trắng hơn y, âm thanh trầm thấp tràn ngập từ tính: "Mày khóc khiến cho lục phủ ngũ tạng của tao đều nát."
"......"
Mỹ nhân khờ khạo há to miệng tới độ có thể nuốt được cả cái đầu con cá voi.
Cái lề gì thốn?
Triều Thu nâng cằm khép lại thay cậu, trong động tác thế mà mang theo một tia sủng nịnh, ngón tay ấn nhẹ lên giữa mi tâm cậu.
"Ngốc ạ."
Làm bạn bè với tôi lâu như vậy, ngay cả việc tôi là A hay O cũng không nhìn ra, cõi lòng Triều Thu đầy thương tiếc mà suy nghĩ, đúng thật là một đứa nhỏ ngốc chọc người yêu thương mà.
"......"
Đứa nhỏ ngốc Ôn Hân trên thực tế còn khoẻ mạnh hơn so với y, giờ phút này đã hoàn toàn đứng hình, ngẩn ngơ rồi sững sờ.
Sau khi được nghênh đón công lực của cái nhấn tay từ phía đối diện, cả người cậu triệt để chìm vào mê man.
Qua một lúc lâu, cậu mới thất tha thất thểu cất bước chạy đến văn phòng bác sĩ, điên cuồng phá cửa ——
Bác sĩ, ông nói thật cho tôi.
Có phải thằng bạn tôi bị đụng ngu đi rồi đúng không?
Trong phòng vệ sinh, Triều Thu đứng trước gương, vén mái tóc rủ trên trán mình lên, cẩn thận đánh giá khuôn mặt này.
Trán y vẫn còn vết thương, quấn một lớp vải trắng thật dày, thậm chí lớp máu đỏ thẫm đã lộ ra ngoài băng gạc, cái cằm gầy gò tái nhợt đến mức gần như trong suốt, nhọn tới độ không có chút đường cong nào.
Thực sự quá gầy rồi.
Triều Thu nhéo cánh tay nhỏ trắng như tuyết của mình, tiếc rẻ nghĩ.
Nhưng mà cũng đúng.
Nếu không nhờ vẻ bề ngoài có đủ tính gạt người này... Y làm sao có thể sống sót trong hoàn cảnh bị bầy sói bao vây như vậy.
Y chậm rãi nhìn lại cả cuộc đời triều dâng sóng dậy của mình.
Y sinh ra trong một đêm mưa có phần sắc thái huyền ảo. Đêm hôm đó, tinh cầu Thủ Đô bị Trùng tộc công phá, ba y cả người lạnh băng ngồi trên ghế, ông bị tên thuộc hạ mà mình vẫn luôn ủng hộ bắn thủng đầu. Còn y thì bị tìm thấy dưới thân thể cứng đờ của mẹ, vì để che giấu thân phận tránh khỏi truy sát, y không thể không đổ nguyên một bình ức chế tin tức tố rồi nằm lên bàn giải phẫu.
Giải phẫu rất thành công, y ngụy trang thành một Omega nhỏ bé yếu ớt, chẳng ai có thể liên hệ y tới huyết mạch duy nhất của người đàn ông năm đó oai phong một cõi. Mấy năm nay y vẫn một mực mai danh ẩn tích chịu nhục, để cặp ba mẹ nuôi luôn tự cho là có thể khống chế hết tất cả kia có thể tuỳ ý đưa y vào hào môn với động cơ thầm kín.
Nhưng điều này cũng chẳng thể thay đổi cái gì.
Triều Thu oán hận suy nghĩ.
Trên thực tế, từ sâu trong cơ thể y, dòng máu tràn đầy thù hận vẫn luôn chảy trôi khắp kinh mạch.
Mưu đồ của ba mẹ nuôi cực kỳ hoang đường nực cười, chưa nói đến một Alpha như y, sao có thể gả cho một Alpha khác, ngoài ra thì chính gánh nặng mà y phải đeo bám trên lưng —— đã chú định y không có khả năng tồn tại một cách bình thường.
Y —— chắc chắn phải là người đàn ông xuyên qua huyết vũ tinh phong.
Triều Thu nhìn thẳng vào gương, khóe miệng lạnh băng thong thả nhếch lên.
*
"Bởi vì va chạm chủ yếu ở phần đầu, nên đã tạo ra ảnh hưởng tới khả năng nhận thức và tri giác của cậu," bác sĩ ngồi đối diện Omega ôn tồn giải thích, "Trong khoảng thời gian này, tuy rằng cậu đã xuất viện, nhưng vẫn phải chú ý không được vận động mạnh, ăn uống thanh đạm, thả lỏng tâm trạng."
Ôn Hân "trời ạ" một tiếng, nhìn còn thấy hoảng loạn hơn Triều Thu: "Vậy phải làm sao bây giờ, liệu có thể ng... có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của cậu ấy không?"
Cậu khó khăn lắm mới nuốt được câu "Có thể ngu đi hay không" xuống bụng.
Đối với Omega mảnh mai này, ngữ khí của bác sĩ vẫn luôn nhu hoà: "Không sao đâu, chỉ cần chú ý nhiều hơn là được."
Ôn Hân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng kéo tay Triều Thu nói cảm ơn, lại căn dặn người giúp việc theo mình tới đi thu dọn đồ đạc.
Chờ đến khi bác sĩ ra cửa mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai thằng bạn, hốc mắt phiếm hồng nói: "Mày cũng thật là, để chuyện lớn thành như này mà chẳng nói tí gì với tao? Có biết mấy ngày nay không liên lạc được với mày, tao sốt ruột lắm không hả?"
Tuy Ôn Hân là bạn bè thạc quả cận tồn của Triều Thu [1], nhưng thân phận của cậu lại chính là công tử nhỏ (chủ) đứng đắn trong xã hội thượng lưu, chẳng có chút nào giống với thân phận xấu hổ của Triều Thu. Nguyên nhân cậu cùng Triều Thu chơi thân với nhau cũng cực kỳ đơn giản, một là vì mẹ ruột của Triều Thu có quan hệ tốt với ba mẹ cậu, hai là bởi sở thích hai người hợp nhau.
[1] Thạc quả cận tồn- Quả lớn duy nhất còn lưu lại: Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ chỉ người hay sự vật duy nhất tồn tại khi thời gian đổi thay.
—— Mà loại sở thích hợp nhau đó, chỉ là do hai người đều có chung niềm đam mê mãnh liệt với nấu nướng, thêu thùa, quét dọn...
Nói cách khác, đây chính là hai hình mẫu vợ hiền dâu đảm thưởng thức lẫn nhau thôi.
Hơn nữa, bởi Triều Thu đã quen làm việc từ nhỏ, nên trong mối quan hệ này y luôn là người chỉ bảo, thường xuyên mách nước cho Ôn Hân một số mẹo vặt trong cuộc sống.
Thí dụ như làm thế nào để da càng ngày càng trắng, làm thế nào để dưỡng tóc sáng bóng đen mượt, hoặc hầm thịt kiểu gì mới nhừ.
Triều Thu nhìn bé O đáng yêu mềm mại trước mắt, bình tĩnh cười nói: "Không sao."
"Sao với trăng cái gì?" Ôn Hân nhìn mà nước mắt lưng tròng, "Không sao mà mày phải tự biến mình thành như vậy? Còn nói cái gì mà tai nạn giao thông ngoài ý muốn, hu hu hu, người khác không biết chả nhẽ tao còn có thể không biết sao... Lục Cảnh Nam đúng là thằng khốn nạn mà..."
Nói được dăm câu, cậu lại bắt đầu chửi réo Lục Cảnh Nam. Bé O vừa rồi vẫn còn rụt rè nhút nhát đột nhiên lật mặt, làm cho mọi người xung quanh đều khiếp sợ, túm năm tụm ba ồn ào ghé mắt.
Với cương vị là bạn thân Triều Thu, đương nhiên Ôn Hân sẽ tham gia cái lễ đính hôn rác rưởi làm mất hết mặt mũi kia của y, cũng tận mắt nhìn thấy cảnh điện thoại của gã đàn ông đó rơi xuống đất, hồn bay phách lạc vứt bỏ hôn phu của mình rồi vội vã rời đi.
Khuôn mặt của Triều Thu khi đó, trắng bệch như tờ giấy, y không màng đến âm thanh như ong vỡ tổ của khách khứa, đứng dậy đuổi theo vài bước về phía trước.
"Cảnh Nam!"
Lục Cảnh Nam ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho y, hắn hất bay cánh tay đang túm lấy cổ tay mình, lại giật mạnh đoá hoa hồng trắng cài trước ngực xuống, phân phó với thuộc hạ: "Mau đưa tôi xe! Ngay bây giờ!"
Đoá hoa hồng trắng của chú rể xoay tròn rơi xuống mặt đất ngay lập tức bị người ta dẫm nát.
Đôi giày da của trợ lý Lục Cảnh Nam giẫm lên đóa hoa nát bét đó, nho nhã lễ độ báo cho y: "Có việc mong ngài nên biết, Giản tiên sinh đã trở lại."
—— Giản Nhiêu.
Mãi đến lúc đó, Ôn Hân mới biết được duyên cớ khiến cho thằng đàn ông chó má này lên cơn động kinh là gì.
Nói tiếp, thực ra thì đoạn chuyện cũ này lãng mạn hơn rất nhiều so với tình tiết lúc hắn bắt gặp Triều Thu bị hạ dược. Giản Nhiêu này, nghe nói là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ với Lục Cảnh Nam, loại quan hệ tình cảm đó, chân thật y chang cục vàng bốn số chín được bán ở trong tiệm vàng ấy.
Chỉ là ba năm trước đây Giản Nhiêu đã biến mất ở Dị tinh, sau đó không còn nhìn thấy bóng dáng.
Sau sự kiện đấy, Lục Cảnh Nam thực sự suy sụp mất mấy năm. Trôi qua vài năm nữa, chính là lúc đụng đầu đứa nhỏ xui xẻo Triều Thu này. Một lần đụng đầu, lại là đụng vào trong mắt tra công.
Nhưng hôm nay, cố tình vào thời điểm quan trọng nhất của lễ đính hôn, hắn lại trở về.
Chính chủ đặt ở trên đầu quả tim rốt cuộc cũng quay về, làm gì có ai cần một thế thân được kéo tới cho đủ quân số đâu?
Đồ rùa rụt cổ!
Đéo biết xấu hổ!!!
Ôn Hân chửi Lục Cảnh Nam đến mức nở hoa, sau đó mới nghiêng người qua lần nữa, an ủi Triều Thu: "A Thu, sau này mày chắc chắn sẽ tốt hơn!"
Kỳ thật lời này nói ra, ngay cả bản thân Ôn Hân cũng chẳng tự tin chút nào.
Dạng như Lục Cảnh Nam cũng đã xem là tài nguyên khan hiếm. Mà cũng chẳng phải Triều Thu chưa từng kết thân với ai, chỉ là xem mắt người nào thì lại toang người đấy. Nhiều năm như vậy, ngay cả cái loại có thể tu thành chính quả như Lục Cảnh Nam, đến cuối cùng cũng bị kẻ khác cướp ngay trước mắt! [2]
[2] Gốc: 被人截胡: Thuật ngữ trong trò mạt chược, nghĩa mở rộng ra nôm na là bị người khác cướp lấy thành quả khi sắp thành công hoặc bị giật bồ.
Ngược lại Triều Thu giống như không nghe lời cậu nói, chỉ lôi điện thoại đang rung nãy giờ ra, bình tĩnh ấn mở.
Điện thoại hiển thị: "Cảnh Nam."
"Sao thằng chả còn dám gọi điện thoại!" Nhìn thấy chữ trên màn hình, hai mắt Ôn Hân trợn ngược lên, không nói hai lời lập tức muốn nhận, "Để tao nghe xem thằng chó này muốn nói gì!"
Sau đó cậu nhanh chóng cướp lấy điện thoại qua.
"Bíp——"
Kết nối.
Giọng điệu người đàn ông bên kia rõ ràng không kiên nhẫn, nói: "Có chuyện gì, sao bây giờ mới nhận điện thoại của tôi?"
Á à!
Ôn Hân tí thì nổ tung!!!
Lúc cậu đang muốn hít sâu để chửi, đột nhiên điện thoại lại bị một bàn tay trắng nõn mềm mại lấy về, nhìn lên trên chính là khuôn mặt bình tĩnh của người bạn thân thiết. Khuôn mặt kia giống như tin tức tố của y, bình lặng không có chút gợn sóng nào.
"Tìm tôi có việc gì?"
"Gặp mặt một lần đi," Lời nói của Lục Cảnh Nam ít chữ nhiều ý, tựa hồ không muốn nói nhiều thêm nửa câu với y, "Chúng ta nói cho rõ."
Đây là muốn cắt đứt quan hệ.
Giống như sợ Triều Thu không đồng ý, hắn lại không kiên nhẫn mà chêm vào một câu: "Tôi không có hứng thú với mấy trò vớ vẩn của cậu. Triều Thu, chắc cậu cũng chẳng muốn tôi nói gì khó nghe đâu nhỉ?"
Hai mắt Ôn Hân đều lồi hết ra.
Lâu như vậy rồi, cậu không tin là tin tức Triều Thu tự sát vẫn chưa truyền đến tai vị hôn phu Lục Cảnh Nam này. Bây giờ, thằng chả lại mở mồm tóm gọn như vậy?... Mấy trò vớ vẩn?
Hắn chỗ nào giống với gọi điện thoại hẹn người ta, có mà sợ người ta chết không đủ nhanh ấy?
Cậu không khỏi tức giận lại lo lắng nhìn về phía bạn thân, cũng vội vàng nắm lấy bàn tay khác của y, dự định dùng hơi ấm của mình cho y chút an ủi. Ai ngờ Triều Thu lại hé miệng, nói ra một câu cực kỳ bình tĩnh ——
"Được thôi."
"...???"
Ôn Hân đần thối mặt ra.
Triều Thu thẳng thắn đồng ý dứt khoát, hỏi lại người bên đầu dây: "Gặp ở đâu?"
"....." Lục Cảnh Nam vậy mà bị y làm cho nghẹn họng.
Triều Thu đảo khách thành chủ, nho nhã lễ độ hỏi: "Quán trà XX được không? Bây giờ cũng có thể."
......
Không biết tại sao, Lục Cảnh Nam lại nghe được từ trong giọng nói y, có một tia... gấp không chờ nổi?
Sao có thể.
Lục Cảnh Nam cũng bị suy nghĩ của mình chọc cười.
Vị hôn phu của mình vốn dĩ là cái dạng gì, hắn chả quá rõ ràng ư. Đó là mỗi khi thấy hắn, y đều không tự chủ được mà đỏ ửng hai má, nhìn cũng chẳng dám nhìn thẳng.
Hắn cũng không nghi ngờ việc Triều Thu si mê mình, bởi vì phần tình cảm kia quá mức chói lọi, căn bản không thể che giấu. Chỉ cần liếc hắn một cái, thứ tình cảm này cũng sẽ tuôn ra ào ạt.
Có lẽ là giả vờ rộng lượng.
Hắn lắc đầu, càng cảm thấy phiền chán.
Triều Thu thế mà cũng biết giả vờ rộng lượng.
......
Đầu này, Triều Thu tắt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ túi.
Rỗng tuếch.
Nửa cắc cũng méo có.
Hết cách rồi, thái tử gặp nạn cũng nghèo túng...
Y đành phải quay đầu hỏi bé Omega bên cạnh: "Mày có tiền không?"
Kỳ thật hành vi tìm người vay tiền này cũng không hợp với logic hành sự của Triều thái tử, nhưng mà thời thế sinh anh hùng, y cũng chẳng thể không cơm không cháo. Huống hồ, nghề này của bọn họ, coi trọng nhất chính là nghĩa khí.
Đi đầu nghĩa khí, không cần phải để ý cái việc vặt vãnh như tìm bạn vay ít tiền.
"Có," Ôn Hân chậm chạp không kịp phản ứng, theo bản năng móc cho y, "Vừa mới trả tiền thuốc, trên người chỉ thừa có chừng này... Mày cần dùng à?"
Triều Thu nhìn mấy tờ tiền giấy trong tay, không vừa lòng lắm mà nhíu mày.
Từ trước đến giờ y vẫn luôn đối xử rất hào phóng với người hầu hạ mình, nào có keo kiệt như vậy, theo thường lệ thì đã đưa cả rương vàng rồi.
Nhưng hiện tại y vừa mới xuất viện, cũng đâu còn cách khác, vẫn là thôi đi.
"Tao mượn trước."
"Đương nhiên là được!" Ôn Hân nhắm mắt theo đuôi mà bám sát y, lo lắng nói, "Mày muốn đi gặp Lục Cảnh Nam thật hả? Cho tao đi cùng!"
"Không cần, tốn bao nhiêu thời gian đâu."
Triều thái tử đi xử lý chuyện tình cảm cá nhân, từ trước đến giờ vẫn luôn thẳng thắn dứt khoát!
Ôn Hân sững sờ, há miệng thở dốc: "...... Hả?"
Bé Omega lộ ra vẻ mặt ngơ ngác như này, lại có mấy phần đáng yêu. Một chút lòng thương hoa tiếc ngọc của Triều thái tử cũng dâng lên, y dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Chỗ tiền này, sau này tao trả cho mày gấp mười."
Mày trả như thế nào? Ôn Hân hoảng sợ suy nghĩ, đừng bảo là chuẩn bị tự sát đòi tiền đấy!
Cậu lắc đầu như trống bỏi: "Không cần không cần!"
"Không sao đâu," Triều thái tử gợi khóe miệng lên, bình tĩnh trình bày, "Tao kiếm tiền dễ dàng lắm."
Rốt cuộc, y cũng có thể đoạt lại.
Ôn Hân: "......???"
[13/11/2021]
Tác giả có lời muốn nói:
Triều thái tử: Rốt cuộc, tui cũng có thể đoạt lại.
Ôn Hân:..................
Ôn Hân nhìn thân thể nhỏ bé của người bạn dấu iu, nước mắt chua xót chảy xuống.
Ai đoạt ai cơ?
——-
Ngày thứ hai tinh thần Triều thái tử không bình thường. Vui vẻ.