Cùng lúc đó, Triều đại lão đang chăm chú nhìn Omega trước mắt mình.
Không còn bị che phủ bởi khăn quàng nữa, lộ ra là một gương mặt thanh tú sạch sẽ, vẻ mặt còn hơi lộ ra chút vẻ ngỡ ngàng.
A.
Triều đại lão nghĩ thầm, đáng yêu ghê.
Thật là một Omega nhỏ bé ngọt ngào mềm mại biết bao.
Vốn dĩ Triều đại lão có một cái tật xấu là hay thương hương tiếc ngọc, hiện giờ đối mặt với một O lớn lên trông đáng yêu như này, thanh âm của y cũng không nhịn được mà càng ôn nhu hơn, cứ như sắp chảy nước đến nơi: "Còn lạnh không?"
Tầm mắt của Omega bé nhỏ dừng lại trên khuôn mặt còn nhỏ hơn so với mặt của mình, im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu.
"Không lạnh."
Giọng nói của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, khá tương xứng với khí chất của hắn.
Triều Thu đưa tay về phía hắn.
Giản Nhiêu không nhịn nổi phải dừng lại một lúc.
Đã ba năm rồi hắn không quay về tinh cầu Thủ Đô, trong ba năm này, hắn dùng hết sức lực của mình để chém giết ở dưới tầng lớp thấp nhất, cố gắng phát triển thế lực của riêng mình... Hắn gần như đã quên mất cách đóng giả một Omega trong xã hội thượng lưu.
.... Người này duỗi tay ra để làm cái gì? Đây là lễ nghi xã giao mới của Omega ư?
Cũng không phải không có khả năng.
Dù sao trước kia khi hắn còn ở Hoang tinh, các Omega ở đó ngày ngày đều dắt tay nhau đi vệ sinh, gặp mặt còn chào hỏi ríu rít. Bây giờ hắn với Triều Thu cũng đã gặp mặt nhau hai lần rồi, việc nắm tay nhau có vẻ cũng bình thường.
Khi đó Giản Nhiêu đều từ chối với lý do không chịu được mùi hương của tin tức tố.
Nhưng mà mọi người đều biết rằng, Omega Triều Thu này tương đối đặc biệt.
Bản thân y không hề có mùi vị gì cả....
Lần này ngay cả lý do từ chối cũng không có, nếu cứ từ chối bừa như thế thì liệu có gây ra sự nghi ngờ không?
Giản Nhiêu vẫn ung dung thản nhiên nhưng trong lòng lại đang hiện lên rất nhiều ý nghĩ lung tung lộn xộn, cuối cùng hắn giả bộ tự nhiên đưa tay ra rồi đặt tay của mình vào lòng bàn tay đang mở rộng của Triều Thu.
Triều Thu: "...."
Đồng tử của Triều đại lão lay động: trời đất chứng giám, y không hề có suy nghĩ chiếm tiện nghi của Omega đâu nhá —— y chỉ nghĩ đến việc xách túi cho tình O trong mộng của mình thôi mà!
Tuy rằng Triều đại lão y ngông cuồng, nóng tính, thu đàn em, nhưng y vẫn là một good A!
Chứ làm sao có thể cợt nhả như thế này được hả!!!
Nhưng y cũng không thể hất tay ra, dù sao thì thân phận của y bây giờ vẫn là Omega. Hai Omega nắm tay nhau là một việc rất tự nhiên, nếu tự dưng buông tay ra thì có vẻ đáng kinh ngạc lắm.
Triều Thu: Trong lòng ngựa đang phi như điên.
Tuy rằng y cảm thấy không ổn lắm, nhưng mà... vẫn chưa tới lúc thích hợp để ngả bài!
Y đành phải giả bộ bình tĩnh tự nhiên nắm lấy tay người bên cạnh này, đi dạo cùng với người bên cạnh, đồng thời tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì rồi nói chuyện về nhiệt độ: "Tự dưng trời lạnh hơn."
"Mấy ngày nay sẽ có mưa."
"Thật sao," Triều Thu tẻ nhạt nói, "Khó trách...."
Tay cả hai đều đã cứng đờ, lòng bàn tay cũng không hề chạm vào nhau, chỉ có xúc cảm nhẵn nhụi cùng hơi ấm được truyền đến từ đầu ngón tay.
Đúng lúc có một đôi khuê mật OO nắm tay nhau đi ngang qua, không biết cả hai người đang cười nói cái gì, đầu cũng chụm vào một chỗ, vai kề vai, cùng nhau cười đùa.
Hai đại lão đều tự giác đưa mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của đối phương.
Oa, thật chặt chẽ. Mười ngón tay đều đan vào nhau rồi.
Lại nhìn lại chính bản thân mình.
Hở....
Dẹp mẹ nó đi.
Dù sao thì AO thụ thụ bất thân, chiếm tiện nghi của người ta cũng không ổn lắm.
Bọn họ dữ dội tập trung hết tinh thần để suy nghĩ làm sao cho không bị bại lộ nên không hề để ý đến hai Omega vừa đi ngang qua họ vừa đột ngột quay đầu lại.... khiếp sợ nhìn bóng dáng của hai người: "???"
Một người trong đó chần chừ nói: ".... Kia không phải là Triều Thu sao?"
Một người khác: ".... Đúng thế."
"... Sao tao cứ thấy người đi bên cạnh giống Giản Nhiêu." Bé O vừa mở miệng trước nhạt nhẽo nói, "Là do tao nhìn nhầm à?"
"... Có lẽ là đúng như vậy."
Suy cho cùng thì cả hai bọn họ đều có vài phần giống nhau, hơn nữa mấy ngày liền đều có tin tức nằm ở đầu đề tin tức giải trí, kèm theo đều là ảnh chụp của ba người, trong đó là một câu chuyện ân oán tình thù đầy máu chó lúc nửa đêm, quả thực khiến cho người ta muốn không nhớ cũng không được.
Nếu đến nhân vật chính còn không nhầm lẫn.
—— Thế thì.
Hai O qua đường nhìn chằm chằm vào tay của bọn họ, hoàn toàn ngu người.
Đây là tình huống gì vậy.
Hai tình địch gặp mặt nhau lại tiếu mẫn ân cừu [1], bắt tay giảng hòa???
[1]. 笑泯恩仇 (Cười đi hiềm khích thù hận): là một câu trong bài "Đề tam nghĩa tháp" của Lỗ Tấn, câu đầy đủ là "Độ tận kiếp ba huynh đệ tại, tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu", có nghĩa là sau khi chúng ta đều trải qua tai ương thì tình anh em vẫn còn, gặp nhau thì nhìn nhau cười, quên hết ân oán trong quá khứ.
*
Lúc tin tức được truyền ra thì Lục Cảnh Nam vẫn còn đang nằm dài trên sô pha để xoa dịu bớt tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần khi bị cả bạch nguyệt quang và thế thân của mình cùng nhau đả kích.
Mấy ngày nay hắn đều gửi tin nhắn cho Giản Nhiêu nhưng đối phương không trả lời lấy một tin nào, khiến cho Lục Cảnh Nam cảm thấy vô cùng thất bại.
Hắn có hơi tiếc nuối nói với trợ lý của mình: "Nếu như có thể lấy được Mỹ nhân trong tủ đến tay thì cũng không đến mức như này."
Joy im lặng không lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ: đừng có nghi ngờ bản thân, cho dù có lấy được cây đàn đó thì chính anh cũng có đủ bản lĩnh để biến thành như này....
"Không biết bây giờ Tiểu Nhiêu đang làm gì." Lục Cảnh Nam buồn bã thở dài, mở điện thoại di động ra, đột nhiên ——
Im lặng.
Hắn bắt đầu run rẩy.
Ảnh chụp trên trang đầu tin tức giải trí. Trên ngã tư đường có hai Omega thân mật sóng vai đi cùng với nhau, còn trò chuyện với nhau, hình như đang đi dạo phố thì phải.
Quan trọng chính là... tay của bọn họ!
Tay bọn họ, thậm chí còn nắm tay!!!
Hai bóng dáng kia cho dù có hóa thành tro thì Lục Cảnh Nam cũng không quên được —— đây không phải chính là bạch nguyệt quang mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm cùng với thế thân bị hắn lấy đến góp cho đủ số rồi vứt bỏ như rẻ rách hay sao!
Khu vực bình luận cũng vô cùng sôi động:
"?? Chuyện gì đây, chị em dạo phố à?"
"Chưa kể đến hai người bọn họ lên ảnh trông có vẻ rất hài hòa."
"Cầu Cầu ơi, gửi tặng cho Triều Thu danh hiệu đại sứ hài hòa của tinh cầu Thủ Đô đi, đứa nhỏ này rất có năng lực đấy, đến tình địch cũng có thể biến đổi thành nhiễu chỉ nhu [2] cơ mà."
[2] 绕指柔 (Nhiễu chỉ nhu): ý chỉ kiểu thay đổi tính tình của một người nóng nảy cường ngạnh, khiến người đó trở nên dịu dàng mềm mại.
"Nhĩ Trích Thu Thần thật sự mãi mãi là Trích thần, hoàn toàn không thể đoán ra được giây tiếp theo anh ta sẽ đăng tin tức gì lên... Tiếp theo sẽ là cái gì đây? Có ai muốn bỏ tiền đặt cược không?"
"Thành thật mà nói thì đây có phải là lần đầu tiên hội đồng minh 32 tệ của những người bị hại được thành lập đúng không hả?
"Phụt, lại là 32 tệ...."
Lục Cảnh Nam nhìn chằm chằm con số kia, suýt chút nữa thở không ra hơi, thiếu điều chết ngã ngửa ngay lập tức. Dọa cho Joy sợ hãi điên cuồng lao đến dùng tay ấn ngực cho hắn.
"Lục tổng, Lục tổng, anh không sao chứ Lục tổng?"
Lục Cảnh Nam nghỉ ngơi một hồi lâu mới chậm rãi hồi phục lại. Hắn dựa lưng vào sô pha, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt đăm đăm.
"... Tôi sai lầm rồi, tôi thật sự đã sai lầm rồi."
Nửa ngày sau, hắn mới yếu ớt nói với Joy.
"Lỗi lầm của tôi nằm ở chỗ tôi đã chọn sai người rồi."
"Triều Thu cậu ta, chắc chắn là người đè đầu cưỡi cổ tôi...."
Đầu tiên là vòng bạn bè....
Sau đó là ba mẹ Ôn gia.
Bây giờ, đến cả bạch nguyệt quang - người nên khinh thường Triều Thu nhất cũng có thể tay trong tay đi dạo phố cùng Triều Thu —— thế giới này bị làm sao vậy hả, toàn bộ đều bị Thu hóa hết là sao cơ chứ!!!
Trong lúc tra công còn đang nghi ngờ rằng cuộc sống đang định hình lại tam quan, Triều Thu vẫn còn đang tay trong tay với bạch nguyệt quang.
Hai người nắm tay nhau được một lát thì mới giả bộ lơ đãng buông đôi tay nhau ra —— buông tay cũng vô cùng có trình độ, vừa vặn có người đang đi về phía đối diện, bọn họ cứ như là sợ đụng phải đối phương, không hẹn mà cùng buông tay ra, tránh sang hai bên. Cho đến khi người kia đi xa thì mới lại chậm rãi xích lại gần nhau hơn.
Nhưng mà không còn ai muốn giơ tay lên nữa.
Tai của Triều đại lão hơi đỏ lên, bởi vì đây thực sự là lần đầu tiên y nắm tay cùng với một Omega, trái tim đập thình thịch, từ trường cũng đã bị xáo trộn bởi sự tiếp xúc đột ngột này. Nhưng y tự nhận bản thân không phải một đại lão ngây thơ, nói đùa à, Triều đại lão làm sao có thể ngây thơ cho được! Đối với việc trêu ghẹo O này thì y phải hạ bút thành văn quen tay hay việc mới đúng chứ, đương nhiên càng không thể đỏ mặt được!
Cho nên Triều Thu: "Ừm, bây giờ có vẻ hơi nóng thì phải."
—— Mặt đỏ do trời nóng chứ không phải do cái khác!
Giản Nhiêu ngẩng đầu nhìn lá cây bị gió lớn thổi đến mức đung đưa từ bên này qua bên khác: "..... Đúng thế."
Cái này hoàn toàn đang trợn mắt nói dối.
"Chút nữa còn có việc gì khác không," Triều đại lão buông bỏ mặt mũi, cố gắng thu hồi khí thế của mình một lần nữa, "Gần đây vừa mới ra một vở ca kịch không tệ lắm."
Vừa vặn đúng lúc bọn họ đi đến trước cửa rạp hát, Triều Thu cũng đi nghe ngóng nên biết rằng tình O trong mộng của mình là một nhà nghệ thuật tài hoa hơn người, từ trước đến nay luôn luôn thích nghe ca kịch.
Một chiêu này áp dụng quả là hoàn mỹ luôn, trong lòng Triều đại lão tự khen bản thân, muốn theo đuổi O thì nhất định phải đi từ sở thích!
Hai đầu lông mày của Giản Nhiêu khẽ nhíu, đang muốn từ chối nhưng đúng lúc này, ánh mắt của hắn lại thoáng nhìn về phía sau, cảm giác ở đằng sau dường như có người đang không xa không gần bám sát.
Đây cũng không phải chuyện gì tốt lành.
Hắn quan sát bốn phía, đột nhiên thay đổi chủ ý, trả lời: "Được."
Trong rạp hát nhiều người, cho dù đối phương có muốn động thủ thì cũng không dễ dàng.
Triều Thu hoàn toàn không biết nguyên nhân sự thật, lúc này y còn đang vui vẻ trong lòng khi biết được bản thân mình thế là lại có thể đi hẹn hò cùng với tình O trong mộng: "Thật sự quá tuyệt!" Y tiếp tục thân sĩ nói, "Em đứng đây chờ tôi một chút, tôi đi xếp hàng mua vé."
Cuối cùng Giản Nhiêu cũng hơi nhíu mày, lờ mờ cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.
"Cậu đi mua vé?"
Bây giờ cả hai bọn họ đều là Omega, thật ra cũng không có chuyện ai phải chăm sóc ai cả. Chỉ giống như chị em bạn dì đi chơi cùng với nhau, ai đi mua vé cũng đều được.
Nhưng dù sao thì Giản Nhiêu cũng chỉ là một O giả mạo.
Trời sinh Alpha có trí lực cùng với dục vọng kiểm soát, chung quy hắn càng không thể liều lĩnh sai khiến một bé O làm việc vặt cho mình xong lại còn phải tự bỏ tiền túi ra được.
Giản Nhiêu di chuyển đôi chân dài của mình: "Tôi đi."
Sau đó lại bị Triều đại lão cướp ép kéo lại.
Triều đại lão: "Sao có thể để em đi được, tôi đi!"
Giản Nhiêu giả O: "Đương nhiên là tôi mới đúng."
Triều Thu tự nhận mình giả O: "Không không không, vẫn nên là tôi đi!"
Hai bên giằng co mãi không xong.
Cuối cùng vẫn là Triều đại lão miễn cưỡng lùi bước.
"Vậy thì đi cùng nhau chứ?"
".... Ừ."
Thế là đi cùng với nhau rồi.
........
Các nhóm phóng viên truyền thông bí mật theo dõi cách đó không xa lập tức cập nhật ảnh chụp tình hình hiện nay: "Hình như bọn họ đã xảy ra cãi lộn...."
Lục Cảnh Nam lại sống dậy một lần nữa.
Nguyên nhân cãi nhau là gì, hắn kích động suy nghĩ, là tôi phải không hả?
Tôi tự cho rằng là một part quan trọng nhất trong cả ba người, cuối cùng cũng phải có tên họ chứ?
Nhưng mà rất nhanh sau đó, một đoạn tin tức bí mật được tiết lộ tiếp theo: "Kinh hãi! Triều Thu xảy ra cãi nhau với Giản Nhiêu là vì tranh giành việc trả tiền!". truyen bac chien
Lục Cảnh Nam: "..."
Con mẹ nhà mày.
[26/02/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Triều đại lão: Em ấy thật đáng yêu. (mê trai)
Giản Nhiêu:......
Ừ, được thôi.