"Cái gì? Đồng đạo?", Diệp Thái Hà sững sờ nhìn họ, như thể không thể lập tức chấp nhận được sự thật về thân phận của hai người, mờ mịt nói, "Nhưng các người..."
Không đợi hắn nói xong, cổ áo hắn bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy. Đối phương giật mạnh tay một cái, cả người hắn chẳng khác gì một bao tải bị thô lỗ kéo xuống gầm giường.
Bùi Độ mắng, "Đã lúc nào rồi còn mẹ nó rảnh rỗi đứng lảm nhảm"
Diệp Thái Hà, "Ơ hay cái con người này, có gì thì nói đàng hoàng, tự dưng khi không lại thô lỗ như thế..."
Tang Nhị vẫn luôn âm thầm chú ý động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài trời sắp đổ mưa, sấm sét gầm gừ, ánh chớp chẳng khác gì roi quất xuống mặt đất, khiến bóng đen hắt trên cửa sổ càng thêm méo mó, đáng sợ. Nàng nhanh chóng thấp giọng nhắc, "Cả hai đừng nói nữa, nó sắp vào rồi"
Bùi Độ liếc nhìn ngoài cửa một cái, lập tức im miệng.
Diệp Thái Hà cũng tự giác ngậm miệng lại.
Trong không gian vuông vức thấp bé này, phút chốc im lặng đến độ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ mồn một.
Trước khi Diệp Thái Hà xuất hiện, Bùi Độ vốn nằm sát phía trong gần với thành giường, còn Tang Nhị thì hơi nằm bò ra ngoài một chút để quan sát tình hình. Ban nãy, vì thấy phiền tên Diệp Thái Hà nhiều chuyện kia, Bùi Độ không thể không rướn người ra kéo hắn xuống gầm giường. Cho nên hiện tại, vị trí của ba người lần lượt là Tang Nhị nằm ở trong cùng, Bùi Độ nằm giữa, Diệp Thái Hà căng thẳng ôm chặt kiếm, nằm sát phía ngoài.
Không gian dưới gầm giường vốn dĩ dư dả, sau khi nhét vào thêm một thiếu niên, lập tức trở nên chật chội.
Để tránh bị lộ tẩy, ba người không còn cách nào khác phải rúc sát vào nhau.
Nhiệt độ tối mùa hè vốn khá cao, thân nhiệt của những người trẻ cũng nóng hơn, thời điểm mồ hôi thấm ướt lưng áo còn dán sát vào nhau thế này, cảm giác thật sự không hề dễ chịu.
Cũng may, huân hương trong phòng khá nồng, còn kèm thêm tiếng sấm chớp đùng đoàng cùng tiếng mưa tầm tã bên ngoài, vừa hay có thể che giấu động tĩnh của họ.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng đẩy cửa "Kẽo kẹt" rõ mồn một vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Đến rồi.
Trái tim Tang Nhị lập tức nhảy lên thình thịch, nàng cố gắng thở thật nhẹ, đồng thời rướn người lên.
Tuy khung xương của Bùi Độ khung chưa phát dục như một nam nhân trưởng thành nhưng đã khá lớn, sẽ che khuất tầm nhìn. Tang Nhị dán sát vào cánh tay gã, chỉ lộ ra đôi mắt, âm thầm nhìn xem tình hình bên ngoài.
Khăn trải giường là dạng lụa mềm, phía dưới cùng may liền với loại sa mỏng rũ xuống, che khuất gầm giường, thêm việc trong phòng không đốt đèn, cho nên từ góc độ của họ nhìn ra chỉ có thể thấy được khung cảnh lờ mờ, không quá rõ ràng.
Vào khoảnh khắc cửa được mở ra, nương theo ánh chớp xẹt qua ngang trời, Tang Nhị nhìn thấy được một đôi giày của nam, từ đó không khỏi có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ nàng và Bùi Độ đều đoán sai nghi phạm sao? Hung thủ của 【 Mỹ nhân họa bì 】, chẳng lẽ là nam?
Từng tiếng bước chân "Lẹp xẹp" vang lên, ma sát với nền nhà, như thể đang chậm rãi giày xéo thần kinh của những người đang nhìn lén.
Người nọ khóa cửa xong liền đi vòng qua bình phong, đánh mồi lửa và thắp nến trên giá lên.
Vào khoảnh khắc nến được đốt lên, ánh sáng lập tức xua tan bóng tối xung quanh. Tang Nhị cuối cùng đã có thể nhìn thấy gương mặt của người nọ. Đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là vị Triệu di nương mảnh khảnh gầy yếu, không hề bắt mắt kia.
Quả nhiên, BOSS đứng đằng sau tất cả chuyện này chính là nàng ta...
Nếu vậy đêm qua, rất có thể Triệu di nương không phải vừa lúc mộng du đi đến đây mà là vừa rời khỏi thư phòng.
Thứ gọi là bị đẩy khiến trán đụng vào tường, có lẽ chỉ là một màn kịch khổ nhục kế do nàng ta tự biên tự diễn mà thôi.
Tang Nhị dời mắt, chậm rãi nhìn về phía thùng gỗ lớn kia, nơi cánh tay tái nhợt không còn chút huyết sắc rũ xuống cạnh vách thùng.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Tối hôm qua, Lý di nương nửa đêm còn lén lút đến nơi này, sáng nay đã mất mạng. Tang Nhị khi đó còn từng thấy khó hiểu, nếu Lý di nương không phải hung thủ, nàng ta đến đây làm gì cơ chứ.
Hiện tại nghĩ lại, Lý di nương sau khi sống chung mái nhà với thứ khoác vẻ ngoài của Triệu di nương này được một thời gian, có lẽ đã phát hiện được một vài chi tiết kì lạ.
Cho nên, nàng ta mới ban khuya ban hôm đuổi theo Triệu di nương đến đây, còn xảy ra tranh chấp với đối phương, sau đó liền không rõ nguyên nhân mà chết đi.
Đương nhiên, theo Tang Nhị nghĩ, nếu Lý di nương biết được chân tướng đáng sợ bị che giấu trong thư phòng ngay từ đầu, có lẽ dù cho nàng ta một trăm lá gan, nàng ta cũng không dám đến chất vấn.
Bùi Độ hơi nhướng mày, vì ngay từ đầu đã nhìn thấy được vết máu dưới đế giày nàng ta và chuẩn bị sẵn tâm lý, nên gã không mấy ngoài ý muốn.
Chỉ có Diệp Thái Hà là ngoại lệ, vì chưa từng hoài nghi hung thủ là Triệu di nương với ngoại hình ốm yếu kia nên hắn kinh hãi đến nỗi cả người run lẩy bẩy, còn rất tự mình hiểu lấy mà giơ tay, bịt kín miệng mình.
Tang Nhị, "..."
Không chừng trong lúc tranh chấp vì nhìn thấy gì đó nên Lý di nương mới có thể thét lên hoảng sợ như vậy.
Triệu di nương dường như không hề phát hiện trong phòng có sự hiện diện của ba người khác. Nàng ta đặt giá cắm nến xuống, đi về phía thùng tắm.
Đi được nửa đường, nàng ta đột nhiên dừng lại, nàng ta hơi cúi đầu xuống, ánh mắt dời sang nhìn chiếc giường, đứng bất động nhìn chằm chằm về phía này.
Ba người trốn dưới gầm giường, nháy mắt đều nổi lên sự cảnh giác.
Tang Nhị lặng lẽ siết chặt túi Càn Khôn, nơi nàng ban nãy nhét kiếm vào.
Thần sắc Bùi Độ cũng đột nhiên có chút nghiêm trọng hơn.
Diệp Thái Hà quay đầu, hơi khẩn trương dùng khẩu hình hỏi hai người, "Nàng ta vì sao lại nhìn về phía chúng ta vậy? Là vì phát hiện ra chúng ta sao?"
Tang Nhị nhanh chóng khẽ lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.
Cũng may, tình huống tệ nhất không hề xảy ra, sau khi nhìn chiếc giường vài giây, Triệu di nương tiếp tục đi về phía trước và làm việc của mình.
Diệp Thái Hà thở phào một hơi.
Bùi Độ lại khẽ nhíu mày, ngón tay đang gác trên cằm khẽ đánh vài nhịp lên quai hàm.
Chỉ bằng một cái liếc nhìn sơ ban nãy, gã dường như có thể nhìn thấy được vài điểm khác thường trên người của thứ này.
Sau khi nhìn chằm chằm bóng của nó một lát, dường như phát hiện ra điều gì, sắc mặt gã đột nhiên thay đổi. Gã mấp máy môi, sau đó không tiếng động chửi bậy một tiếng, nhìn khẩu hình dường như đang mắng "Đ*m".
Tang Nhị nhìn ra được sự khác thường của gã, nhỏ giọng hỏi, "Đệ phát hiện được gì rồi sao?"
Bùi Độ chậm rãi thở hắt một hơi, quay đầu, đang định trả lời lại không ngờ Tang Nhị cũng đồng thời cúi đầu, định đưa lỗ tai đến gần để nghe. Hai người cùng lúc quay mặt về phía nhau, chớp mắt, môi Bùi Độ chạm vào một thứ gì đó mềm mại.
Đây là một nụ hôn bị lệnh.
Vì bị hạn chế góc độ, thiếu niên vừa lúc chỉ có thể hôn được nửa bên môi dưới và một chút cằm của nàng, hơi thở ấm nóng cũng phà lên môi dưới của nàng.
Tang Nhị, "..."
Bùi Độ, "..."
Diệp Thái Hà, người vừa hay ngẩng đầu bắt gặp cảnh tượng kia, "?!"
Hai người này có thể suy nghĩ xem hiện tại là lúc nào không vậy?
Vừa bắt yêu vừa tán tỉnh nhau, còn tránh ngay sau lưng hắn trộm hôn hít, thật sự quá đáng quá mà!
Sau một chốc bị lag, Tang Nhị vội vàng nhích người về sau.
Lồng ngực của Bùi Độ phập phồng vài cái, có chút cứng nhắc quay đầu đi, đưa lưng về phía nàng.
Tang Nhị ban đầu có xấu hổ một chút, nhưng rất nhanh da mặt lại dày như thường, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Dù là bản thân nàng hay nhân thiết của nhân vật này, đó đều không phải nụ hôn đầu tiên. Chỉ khẽ chạm vào một chút, không được tính là hôn, chỉ là ngoài ý muốn thôi, cứ bình tĩnh.
Nhưng về phía Bùi Độ, gã hẳn sẽ thấy rất xui xẻo và ghê tởm nhỉ. Việc gã muốn lừa nàng vào bẫy không sai nhưng nhất định cũng không định hy sinh thân thể của mình.
Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Tang Nhị cũng quên mất ban nãy mình muốn hỏi gì.
Cũng may không lâu sau, Diệp Thái Hà đã xoay cả cơ thể nổi cả gai óc lại, dùng giọng gió cầu cứu, "Nàng ta lại đứng im nhìn chằm chằm về phía gầm giường nữa kìa, có khi nào là vì đã phát hiện ra chúng ta không?"
Bùi Độ dùng ngón cái khẽ niết môi, đè thấp giọng cộc cằn đáp, "Ngươi nhìn cho kỹ vào, đây không phải là mặt của nàng ta"
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Diệp Thái Hà khó hiểu hỏi, "Không phải mặt nàng ta? Ý là sao?"
Nhờ câu nói không đầu không đuôi kia, Tang Nhị dường như được khai sáng. Nàng híp mắt, cẩn thận quan sát lại một chút. Quả nhiên, gương mặt đang nhìn họ chằm chằm, phần cằm hơi gục xuống, mắt khép hờ, tròng mắt cũng không hề nhúc nhích, không hề có tiêu cự.
Bộ dáng này không giống như đang tỉnh, mà giống những người đang ngủ say, đôi mắt mới không thể hoàn toàn mở ra.
Triệu di nương có bệnh mộng du, trong đầu Tang Nhị đột nhiên hiện lên dòng chữ này.
Vì phần cằm lúc này hơi gục xuống nên mới khiến người khác có ảo giác rằng nàng ta đang nhìn chằm chằm gầm giường.
Ba người nín thở tập trung tinh thần, rốt cuộc chờ đến lúc nàng ta xoay lưng về phía này.
Mái tóc đen của Triệu di nương xõa dài xuống. Trên phần ót của nàng ta, nơi đáng lẽ phải bị tóc che khuất lại là một gương mặt vô cùng dữ tợn thoắt ẩn thoắt hiện.
Shit!
Đồng tử Tang Nhị chợt co lại.
Dù đã đoán được đại khái, nhưng khi phải tận mắt nhìn thấy, trái tim nàng vẫn bị thứ kia dọa sợ tới mức muốn ngừng đập.
Nên gọi tình huống hiện tại là gì đây? Có được xem như yêu quái bám vào người không?
Nhưng dù là bị yêu quái bám vào người cũng sẽ không lòi ra một gương mặt quỷ dị như thế trên thân thể ký chủ.
Đột nhiên, Tang Nhị lóe lên một suy nghĩ.
Tang Nhị nghĩ bản thân đã đại khái đoán được những gì xảy ra tối hôm qua rồi. Tiếng thét chói tai mà nàng và Bùi Độ nghe thấy kia, là do Lý di nương, người bị hại phát ra.
Lúc ấy, có lẽ Lý di nương đang đứng phía sau thứ đó, chất vấn sự kì lạ của nàng ta. Nào ngờ, nàng lại nhìn thấy gương mặt quỷ nằm phía sau cái ót. Đôi mắt ác độc, xuyên qua mái tóc đen dài đối diện với tầm mắt nàng, do đó nàng mới bị dọa mà thét thất thanh và từ phía sau đẩy đối phương một cái. Triệu di nương vì mất thăng bằng nên trán mới bị đâm vào tường.
Đồng thời, cũng vì bị Lý di nương phát hiện bí mật gương mặt quỷ sau phần ót, thứ này tuyệt đối sẽ không để yên cho nàng sống tiếp.
Rất rõ ràng, thứ khống chế thân thể này là gương mặt quỷ kia.
Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, nàng ta bắt đầu xử lý thi thể trong thùng tắm. Vì bị cây cột và màn lụa chắn tầm nhìn, họ không thể quan sát rõ nàng ta đang làm gì nhưng ba người đều nghe rõ mồn một tiếng da thịt bị xé rách.
Tiếp đến, không khí trong phòng ngập tràn mùi máu tanh nồng.
Có lẽ vì chuẩn bị dùng bữa nên thứ kia tự chỉnh gương mặt quỷ phía sau lại đàng hoàng. Máu màu đỏ tươi chạy dọc xuống tay nàng ta, nàng ta vén tóc ra, xé trái tim ra từng khối nhỏ sau đó đút cho cái miệng đang ngoác rộng phía sau ót. Thứ kia cẩn thận ăn từng miếng, vô cùng thỏa mãn, còn phát ra những tiếng nhóp nhép.
Dù trước đây nàng từng thấy qua không ít những yêu quái hung tàn, nhưng việc đứng tại hiện trường nghe tiếng yêu quái nhai nuốt thịt đồng loại của mình thế này vẫn khiến nàng không thể chịu đựng nổi. Tang Nhị hai mày nhíu chặt, thần sắc rất khó xem.
Bùi Độ dường như cũng thấy có chút buồn nôn, gã xoay người đi, đưa mắt nhìn chằm chằm vân gỗ trên ván giường.
Phía sát ngoài cùng, vì chưa đủ kinh nghiệm, nên phản ứng của Diệp Thái Hà có thể nói là kịch liệt nhất. Mặt hắn xanh như tàu lá, như thể ngay giây tiếp theo sẽ ngất xỉu.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến người khác thấy buồn nôn hơn đã xuất hiện.
Sau khi ăn nội tạng xong, Triệu di nương thỏa mãn toét miệng cười, nàng ta khom lưng, ôm phần còn lại của thi thể ra khỏi thùng tắm và đặt ngang trên bàn.
Rút máu, lột da, pha chế thuốc màu, cẩn thận vẽ từng đường nét...
Một người từng sống sờ sờ, hiện tại lại bị xem như gia súc, lột thành một lớp da mỏng tanh.
Làm ra một hành động sởn tóc gáy như vậy mà trong quá trình, Triệu di nương còn ngâm nga hát, như thể đây là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Nàng ta nằm bò trên bàn, tốc độ vẽ cực kì chậm. Ba người cũng không nhìn rõ được nó đang vẽ gì nhưng mùi tanh của máu càng ngày càng nồng, ngay cả mùi huân hương gay mũi ban đầu cũng không tài nào lấn át được.
Tang Nhị nhìn một chốc liền thu mắt, bịt mũi lại. Nhưng mùi hương kia vẫn có thể len lỏi vào khoang mũi, như thể nơi nàng đang nằm không phải gầm giường mà là một bể máu, dạ dày cũng theo đó nhộn nhạo co thắt.
Nơi xa, những phần máu rơi xuống đất, dần dần chảy về phía gầm giường.
Diệp Thái Hà hai mắt trợn trừng, vội vã lùi sát vào trong. Vốn dĩ Bùi Độ còn có thể nằm thẳng, nhưng bị hắn chen như vậy, gã chỉ có thể đổi sang nằm nghiêng. Gã chỉ còn hai lựa chọn, một là nằm mặt đối mặt với Diệp Thái Hà, hai là phải nằm nghiêng sang...
Bùi Độ khẽ nghiến răng hàm.
Nếu là trước đây, gã chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng sau sự việc ngoài ý muốn nho nhỏ ban nãy, lồng ngực gã như thể đang có một cảm giác thẹn quá hóa giận không ngừng bành trướng lại chẳng có nơi giải tỏa. Sau vài giây cứng đờ, gã chỉ đành bất đắc dĩ nhúc nhích cơ thể.
Tang Nhị bỗng nhiên cảm nhận được trước mắt xuất hiện một bóng người. Vừa nâng mắt, nàng liền nhìn thấy gương mặt của Bùi Độ.
Bùi Độ gối cánh tay trái trên đầu, gã nằm nghiêng người, phần cổ hơi nghểnh lên, dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn bức tường bên trong.
Khoảng cách chớp mắt bị rút ngắn. Việc mặt đối mặt thế này, thật sự gần gũi thân mật hơn bất kì tư thế nào. Chỉ cần Tang Nhị nhúc nhích một chút thôi sẽ đụng phải phần ngực của thiếu niên, tầm nhìn từ đó cũng bị hạn chế rất nhiều.
Trong tình huống hiện tại, khi xung quanh đều bị bao vây, như thế ngược lại sẽ mang đến cảm giác an toàn khó nói thành lời, dù đó chỉ là một cảm giác an toàn hư vô ngắn ngủi.
Tang Nhị bị đột ngột va chạm không khỏi bị đẩy lùi về sau, ót đụng vào tường, trước mắt lập tức nổi đom đóm.
Nhưng Diệp Thái Hà vẫn chưa chịu dừng lại, chẳng khác gì bị lên dây cót. Nếu không phải tình hình hiện tại không cho phép, Tang Nhị thật sự muốn đá bay tên tiểu tử phiền phức này đi cho rồi.
Nàng nhăn mặt, định nhấc tay lên che lại ót mình. Chính vào lúc này, Bùi Độ, người từ đầu đến cuối chẳng nói tiếng nào đột nhiên nâng tay phải lên, vòng qua phía sau che lại ót giúp nàng. Tư thế này khiến họ như đang ôm nhau, vì chiều cao của cả hai có chênh lệch nên vừa hay lại chèn vừa không gian chật hẹp này.
Bởi vì dựa sát vào nhau, gò má của Tang Nhị đụng phải quần áo của Bùi Độ, cũng cảm nhận được vật gì đó cứng cứng bên trong. Nàng nghi hoặc nâng tay lên khẽ sờ, đó ấy vậy mà là một viên kẹo sơn tra.
Đây đã là viên cuối cùng, vì đặt trong vạt áo khá lâu nên kẹo đã hơi chảy ra.
Quả thật là trời không tuyệt đường người, nàng sẽ không còn buồn nôn nữa rồi. Tang Nhị mở giấy gói kẹo ra nhưng lại không một mình ăn hết, mà vô cùng có lương tâm cẩn thận bẻ đôi. Sau đó nàng bỏ nửa viên vào miệng.
Hương vị chua chua ngọt ngọt hòa tan nơi đầu lưỡi, đè cảm giác buồn nôn xuống.
Bùi Độ hiện đã không còn tay đâu mà cầm nữa. Cho nên Tang Nhị nâng tay, trực tiếp đưa nửa viên còn lại đến bên môi thiếu niên, dùng khẩu hình thúc giục, "Mau ăn đi, để khỏi thấy buồn nôn"
Trong không gian tối mịt, đôi mắt nàng loang loáng ánh nước. Bùi Độ chỉ nhìn nàng lại chẳng chịu mở miệng. Sau đó bàn tay của đối phương đã mạnh mẽ nhét thẳng kẹo vào miệng gã.
Bùi Độ, sắc mặt đen kịt, "..."
Sau khi tâm không cam tình bất nguyện bị ép ăn nửa viên kẹo, Bùi Độ hậm hực dời mắt đi, bắt đầu nhai kẹo.
Thật sự ăn rất ngọt.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Tang Nhị thấy gã chịu ăn liền giấu giấy gói kẹo đi.
Không khí đầy khủng bố rùng rợn hiện tại, dường như đã hoàn toàn được xua tan bởi viên kẹo này. Nhân lúc thứ kia còn đang bận rộn vẽ vời gì đó, Tang Nhị âm thầm nghiền ngẫm các chi tiết đã thu thập được.
Hiện tại, BOSS của phó bản đã được xác định, tiến độ hoàn thành cũng bay lên thành 50%. Từ khóa "Họa bì" cũng được tìm thấy, vậy hai chữ "mỹ nhân" kia nên giải thích thế nào?
Dung mạo của Triệu di nương bình thường, thần sắc còn ủ rũ mệt mỏi có bệnh. Dù gương mặt nàng ta dán họa bì cũng không đủ để xưng là mỹ nhân, nhiều lắm chỉ nhờ họa bì thanh tú hơn thôi.
Hơn nữa, dùng họa bì mới được nhan sắc nhường này vậy diện mạo vốn dĩ của Triệu di nương còn xấu đến thế nào?
Phía sau "mỹ nhân", ắt hẳn phải có huyền cơ.
Diệp Thái Hà nằm phía sau, "..."
Diệp Thái Hà mới bình ổn tâm trạng được một chốc, vừa đưa mắt nhìn vào bên trong lại thấy hai người đang ôm nhau. Không phút chốc, chính hắn cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Nhìn ra ngoài, sẽ buồn nôn.
Nhìn vào trong, lại cảm thấy phi lễ.
Cuối cùng, Diệp Thái Hà chỉ đành bóp mũi, nhìn chằm chằm ván giường ngay trước mắt, có chút hoài nghi nhân sinh.
Rõ ràng cùng phận trốn dưới gầm giường bắt yêu, sao hắn cứ thấy mình dường như thê lương và cô đơn hơn họ nhỉ?
Không biết đã đợi được bao lâu, thứ kia rốt cuộc cũng vẽ xong, Diệp Thái Hà thấy thế, vội dùng khuỷu tay huých vào người Bùi Độ.
Căn phòng sau khi vẽ xong vô cùng lộn xộn. Vũng máu đọng trên sàn nhà đã gần khô, còn lan vào không ít thuốc màu. Xem ra, đế giày của Triệu di nương chính vì thế mới dính mấy thứ này.
Nàng ta vẽ xong lớp da người mỏng tanh kia liền treo nó lên giá hong khô. Tiếp đến, nàng ta bắt đầu dọn dẹp hiện trường gây án. Vốn dĩ căn phòng này mỗi bốn góc nhà đều làm vài lỗ để thoát nước, Triệu di nương dường như đã rất quen thuộc với căn phòng này, nàng ta lần lượt hất nước, chà sàn nhà, lau mặt bàn, rất nhanh đã dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Cuối cùng, nàng ta ôm thi thể ban nãy ăn còn thừa cùng lớp da dư lên, đi đến một góc phòng.
Bọn họ nằm dưới gầm giường không thể nhìn thấy nàng ta đang làm gì, chỉ nghe thấy có tiếng cơ quan mở ra và đóng lại. Lúc Triệu di nương xuất hiện trước mắt họ lần nữa, khối thi thể tàn khuyết kia đã biến mất, nàng ta còn thay một bộ quần áo mới tinh sạch sẽ, cũng chải tóc lại gọn gàng, che khuất gương mặt quỷ kia.
Bùi Độ nhìn xong, trào phúng một câu, "Thành thạo thật"
"Ta cũng thấy vậy", Diệp Thái Hà nói, "Đây nhất định là được đúc kết từ nhiều lần phạm tội! Đúng là chỉ có mình nàng ta biết dùng tóc che giấu gương mặt quỷ phía sau phần ót"
Tang Nhị lầm bầm nói, "Nhưng mà, nàng ta chải tóc như vậy không thấy bị chói mắt sao?"
Bùi Độ, "..."
Diệp Thái Hà, "..."
Tiếp đến, bọn họ nhìn thấy Triệu di nương ngồi xuống trước gương, dường như tâm trạng đang rất tốt. Nàng ta nhìn gương mặt bình thường trong gương, bắt đầu vẽ mày son môi, tạo ra một lớp trang điểm đầy cầu kì.
Giờ khắc này, gương mặt kia đã không còn vẻ ngờ nghệch và hai mắt khép hờ nữa. Vì người khống chế cơ thể đã thay đổi nên gương mặt với ngũ quan bình dị không có điểm đặc trưng gì nổi bật, phút chốc được thêm chút yêu khí đầy quyến rũ kiều diễm. So với hình ảnh sợ hãi nhát gan của Triệu di nương ban ngày, hoàn toàn khác một trời một vực.
"Trời ơi, hai người mau nhìn tấm da người kia kìa!", Diệp Thái Hà bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng.
Tang Nhị và Bùi Độ đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Ban nãy, khi Triệu di nương mới vẽ xong lớp mặt nạ kia, không biết có phải vì mực chưa khô hay không, gương mặt trên họa bì chưa rõ ràng.
Hiện tại, màu nước đã khô hẳn, Tang Nhị và Bùi Độ rốt cuộc có thể nhìn rõ gương mặt vẽ trên lớp họa bì.
Đó rõ ràng chính là phu nhân của Thường Hồng Quang, Sầm Uyển!