15
Trương Duyệt Duyệt thì thầm bên tai tôi:
“Hình như hắn uống rượu, không phải là mượn rượu để đến níu kéo cậu ấy chứ?”
Tôi rất lúng túng, rất muốn nói với Trương Duyệt Duyệt.
Chị gái ơi, giọng thì thầm của chị đủ để bốn phương tám hướng nghe rõ mồn một đó, khiến cho ánh mắt các bạn học qua đường đột nhiên trở nên hưng phấn giống như sói lúc trăng tròn.
Cố Thụy loạng choạng đi đến trước mặt chúng tôi, trông giống như bị tám người vây thành vòng tròn vậy.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của dì quản lý ký túc đứng cách đó không xa, dáng vẻ cầm chặt điện thoại có thể gọi điện ngay lập tức, chắc dì ấy cho rằng đây là hiện trường có thể phát sinh ẩu đả bất cứ lúc nào.
Chắc đây cũng là một loại thiên phú của Cố Thụy nhỉ, dù là đến đây để xin lỗi cũng có thể làm ra dáng vẻ mình bị người khác phụ lòng.
Không ai mời hắn đóng nam chính phim Quỳnh Dao tiếc thật đấy.
Thật ra tôi có chút đắc ý.
Cố Thụy à Cố Thụy, thằng nhóc nhà anh cũng có ngày hôm nay!
Tôi liếc nhìn trùm trường, anh dường như lập tức biết được tôi đang nghĩ gì.
Anh cười nói: “Đừng lo, anh sao cũng được.”
Sáu người bên cạnh đồng loạt hít vào một hơi.
Anh em tốt của trùm trường không hẹn mà cùng giơ ngón tay cái lên:
“Không hổ là đại ca của chúng ta, lòng dạ này, hình thể này, đúng là to*!”
Tôi không nhịn được thuận thế liếc nhìn ngực trùm trường.
Ừm, rất to.
Tôi rất hài lòng.
Đến bọn Trương Duyệt Duyệt cũng cầm tay tôi nói:
“Sở Huỳnh, may mắn của của cậu vẫn còn còn đang đằng sau kìa!”
“Nam đức nam đức, very good.”
“Anh ấy còn anh em nào giống như vậy thì nhớ giới thiệu cho bọn tớ nhá.”
Ba anh em của trùm trường đứng bên cạnh nghe thấy lời này lập tức không cam lòng, ai nấy đều vỗ ngực từng cái vang động trời, giống như khổng tước xòe đuôi để khoe vậy.
“Bên này bên này, chúng tôi cũng không kém!”
Sắc mặt Cố Thụy vốn dĩ đã không tốt, bị mấy người chúng tôi chen ngang thì càng khó coi hơn.
Tôi vội vàng an ủi:
“Cố Thụy anh đừng nóng, anh vốn dĩ chỉ có gương mặt là tàm tạm, tức giận sẽ làm khuôn mặt xấu đi đó.”
Câu nói phát ra từ tận đáy lòng, từng câu từng chữ đều thật lòng.
Hiển nhiên Cố Thụy không ngờ được tình huống này, hắn cười khổ nói: “Anh biết em rất hận anh, em muốn trả thù anh.”
“Là em làm đúng không?”
Tôi trợn tròn mắt.
16
Nhớ lại chuyện trước đây tôi tìm trùm trường tới đánh hắn, tôi cũng thấy hơi chột dạ.
Tôi hắng giọng: “Không thể nói như vậy được…”
Cố Thụy lại ngắt lời tôi:
“Người đàn ông mà Liễu Linh Linh nói chuyện cùng kia là do em đóng giả?”
“Hả???”
Tôi kinh ngạc.
Bị hất xô nước bẩn này làm tôi tức đến bật cười.
“Nếu như tôi mà biết chuyện này thì tôi tìm cô ta làm gì, đã đá đồ ngu ngốc nhà anh từ lâu rồi.”
Cố Thụy lắc đầu:
“Em không thừa nhận thì thôi, chuyện này cũng qua rồi, cũng nhờ đó mà anh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.”
Giọng điệu Cố Thụy có phần oán giận:
“Liễu Linh Linh hoàn toàn không phải nữ thần trong trẻo như trong tưởng tượng của anh.”
“Sở Huỳnh, em có thể cho anh cơ hội để bắt đầu lại không?”
Trùm trường vô cùng bất mãn:
“Tao còn đứng ở đây đấy. Cố Thụy, mày vẫn muốn ăn đòn thêm trận nữa à?”
Đột nhiên Cố Thụy lại có dũng khí nói:
“Sở Huỳnh vốn chẳng thích gì loại người thô lỗ như mày, cô ấy ở bên mày chẳng qua là vì đang giận tao thôi.”
Tôi cản trùm trường lại, vui vẻ đáp:
“Cố Thụy, tôi phát hiện ra anh chỉ đang sống quanh quẩn trong ảo tưởng của mình mà thôi.”
“Có phải vì vậy nên anh mới trơ mặt thản nhiên đùn đẩy tất cả trách nhiệm sang người khác như vậy không?”
Liễu Linh Linh có tệ đến đâu thì cũng không thể coi là có lỗi với Cố Thụy, cùng lắm cũng chỉ được coi là bắt cá nhiều tay thôi.
Xét về mặt đạo đức thì cô ta vẫn đứng đắn hơn thằng cha Cố Thụy lăng nhăng này.
“Rõ ràng anh đã theo đuổi Liễu Linh Linh lâu như vậy, đến tận lúc sắp yêu nhau rồi mới tới nói chia tay với tôi.”
“Sao bây giờ anh vẫn còn mặt mũi để đứng đây làm trò si tình với tôi vậy?”
Cố Thụy há miệng, mãi vẫn không thốt ra được một từ.
Tôi biết ngay sẽ như vậy mà, không kìm được, nói:
“Nếu không phải hồi học cấp ba anh hay tặng đồ ăn vặt với hoa dành dành mà tôi thích nhất.”
“Hơn nữa, quan trọng nhất là vào chiều tối hôm thứ sáu đó, anh lại từng lén giúp đỡ tôi trong lúc tôi khó khăn, nếu không thì tôi cũng chẳng thèm thích anh đâu.”
Khuôn mặt Cố Thụy mờ mịt.
Trùm trường đứng cạnh tôi lại đột ngột quay sang nhìn tôi, hai mắt sáng quắc.
Tôi không để ý đến là ngay lúc này, dưới bóng đêm, sắc mặt Thẩm Tây Đình rất phức tạp, miệng anh động đậy, muốn nói gì đó nhưng đến cuối lại không nói gì nữa.