25
Tối đến, tôi lại nằm mơ.
Trong mơ vẫn là dáng vẻ tôi thời cấp ba.
Kỳ lạ là, tôi nhìn thấy mình đang đọc sách trong hiệu sách.
Lúc này tôi mới phát hiện, góc nhìn của tôi là ở một bên giá sách khác.
Tôi đột nhiên nhớ lại, giấc mơ này, hồi cấp ba tôi từng mơ thấy mấy lần.
Thấy “Sở Huỳnh” đi tới, tôi hoảng hốt tìm chỗ trốn.
Đợi sau khi “tôi” đi qua thì mới thò đầu ra, nhìn bóng lưng “tôi” dần đi xa.
Khung cảnh trước mắt bỗng thay đổi, là lúc tôi bị vây quanh bởi mấy học sinh nam sau giờ học.
Tôi không hề quen biết mấy học sinh nam kia.
Bọn họ nhìn tôi, cười đầy ác ý:
“Tiểu Đình đúng không, bọn anh đang thiếu chút tiền tiêu vặt nên tìm em mượn chút ấy mà.”
Tôi nghe thấy giọng của mình vang lên, là nam:
“Tôi không có, cho dù có cũng không cho mấy người.”
Những tên học sinh nam đó lập tức trở mặt, hung dữ nói:
“Không có? Vậy thì lột quần áo của mày cho tao xem!”
Lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình cách đó không xa truyền đến:
“Mấy người đừng chạy, tôi báo cảnh sát rồi đó! Chú cảnh sát sẽ đến nhanh thôi!”
“Đồn cảnh sát gần nhất cách nơi này chỉ có ba phút!”
Mấy tên học sinh kia hoảng loạn nhưng vẫn cố chửi một câu:
“Con khốn báo cảnh sát kia, mày đợi đó, tao nhớ mặt mày rồi!”
Tôi nhìn “tôi” đang chạy về phía tôi:
“Bạn học này, cậu không sao chứ?”
Tôi nhìn thấy “tôi” cười tươi như hoa.
Tới đây tôi mới hoàn toàn hiểu ra, đây không phải giấc mơ của tôi.
26
Chủ nhân của giấc mơ này, đi qua con đường tôi thường đi, đến nơi tôi từng đến.
Anh mua hoa tôi thích ở ven đường.
Anh cẩn thận chọn đồ ăn vặt yêu thích của tôi trong siêu thị.
Trong những năm tháng thanh xuân dài đằng đẵng, mỗi ngày tan học, anh đều đi theo phía sau tôi, nhìn tôi vào nhà, chắc là vì câu nói “con khốn kia, mày đợi đó” của mấy tên côn đồ kia, lo bọn họ sẽ tìm tôi báo thù, cũng có thể là vì anh thích tôi.
Chạng vạng ngày thứ sáu nào đó, anh chờ ở cổng trường rất lâu mà vẫn không thấy tôi đi ra, sau đó thử đi tìm tôi.
Nhưng mà lúc đi ngang qua nhà vệ sinh nữ lại nghe thấy giọng nói vừa ngạc nhiên vừa bối rối:
“Có bạn học ở bên ngoài đúng không? Có thể giúp tôi một việc không, cái đó của tôi đến rồi…”
Anh nhanh chóng chạy ra cổng trường mua băng vệ sinh, mạnh dạn đi vào nhà vệ sinh nữ, nhét băng vệ sinh vào dưới khe cửa nhanh như chớp, không dám nói một câu đã chạy mất.
Thì ra, chuyện này cũng là anh…
Lúc đó, tôi chỉ nhìn ra là tay của học sinh nam, nên đã rất biết ơn nam sinh từ đầu đến cuối luôn lặng im đó.
Khi đó tôi nghĩ, người này đúng là dịu dàng và ân cần, chắc chắn anh sẽ là học sinh nam tốt nhất trên thế giới.
27
Học sinh nam tốt nhất này, mỗi ngày đều cố ép bản thân uống tận mấy hộp sữa bò vì muốn trở nên cao lớn.
Cho dù có lúc cảm thấy uống đến nỗi buồn nôn cũng chưa từng dừng lại.
Anh còn đăng ký học lớp quyền anh vì muốn bản thân trở nên khỏe hơn, cho dù ngày nào cũng bị bầm dập mặt mũi, nhưng anh chưa từng bỏ cuộc.
Mãi đến một ngày nọ, một mình anh đơn thương độc mã đi khiêu chiến với mấy tên học sinh nam kia, đồng thời cảnh cáo bọn họ không được làm hại tôi.
Tên học sinh nam cầm đầu bị đánh đến mức phải xin tha, nghe vậy còn oán ức kêu than:
“Đã là chuyện của một năm trước rồi, lúc ấy chúng tôi chỉ nghe ra là giọng nữ, có thấy rõ mặt mũi đâu!”
Anh viết xuống nhật ký:
“Tôi phải đi bảo vệ người tôi thích, tôi không muốn cô ấy chịu bất kỳ tốn thương nào.”
Tôi nhìn thấy anh đóng cuốn nhật ký lại, tên được ghi trên bìa là:
Thẩm Tây Đình.