5
Tôi có thể hiểu tâm lý của Liễu Linh Linh.
Đổi lại là tôi, tôi cũng muốn xem kẻ thay thế mình ba năm trông như thế nào.
Đương nhiên sau khi thấy tôi, cô ta vô cùng đắc ý.
Nhưng vậy thì sao, cái giá phải trả chỉ là một người bạn trai chậm phát triển trí tuệ.
Tôi cầm đậu hũ ủ hoa quế bỏ đi.
Đại ca học đường thấy tôi, nói: "Cô còn không quay lại, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Tôi nhún vai: "Xui xẻo gặp hai kẻ ngốc."
Vì đã qua một lúc lên băng gần như đã tan.
Dù tôi không nói, đại ca học đường ở trong mơ cũng sẽ biết, vậy nên tôi thuật lại toàn bộ lời Liễu Linh Linh nói.
Đại ca học đường bật cười, nhưng thấy tôi giận, anh vội xin lỗi: "Hắn tưởng mình là nam chính ngôn tình à? Sở Huỳnh, em đừng nghĩ nhiều, việc này không liên quan đến em."
Tôi cúi đầu nhìn ngón chân.
Nghe đâu ba năm trước, Liễu Linh Linh đến thành phố của chúng tôi tham gia kỳ thi mỹ thuật, vô tình đứng ở đường nhà tôi.
Vì thích cô ta từ cái nhìn đầu tiên nên Cố Thụy đã nhờ người hỏi thăm, cuối cùng biết được trong khu vực đó có nhà tôi.
Vậy nên hắn viết thư tình nhờ bạn đưa giúp.
Ban đầu tôi cứ tưởng mối quan hệ của mình vừa có kết thúc tồi tệ, không ngờ vốn dĩ nó chỉ là sự hiểu lầm.
Trong tình cảm kéo dài ba năm này, tôi trở thành kẻ thật buồn cười.
Đột nhiên có một bàn tay ấm áp xuất hiện xoa đầu tôi.
Không biết từ khi nào đại ca học đường đã đến ngay bên cạnh.
Anh xoay người tôi lại, thì thầm: "Đừng khóc, nếu không mọi người sẽ nghĩ tôi bắt nạt em đấy. Có muốn khóc thì buổi tối khóc trong mơ đi, ở đó vẫn có tôi."
Tôi sững sờ, ngay giây sau gào khóc thảm thiết.
Đều tại đại ca học đường dịu dàng quá!
Tôi thật sự không nén được uất ức trong lòng.
Hôm đó đại ca học đường đen mặt trở về, tôi theo sau cầm góc áo của anh không buông.
Cả đoạn đường về ký túc xá tôi cứ khóc thảm thiết.
Rất nhiều người quay đầu nhìn.
Diễn đàn của nhà trường cũng thảo luận: "Trời ạ, hôm nay đại ca học đường lại bắt nạt người ta!"
Làm sao đây, tối nay tôi lại mặt dày mơ thấy anh rồi...
6
Có N phiên bản về câu chuyện giữa tôi và đại ca học đường.
Gì mà lời tỏ tình của tôi bị đại ca học đường từ chối;
Đại ca học đường bắt nạt tôi, tôi bám đuôi bắt anh giải thích;
Còn có người nói tôi và đại ca học đường là anh em thất lạc nhiều năm...
Nói chung là lời đồn nào cũng có.
Tôi trở về, vừa mở cửa phòng ký túc xá, tôi thấy ba cô bạn cùng phòng của mình đã ngồi thành một bàn.
Đại tỷ Trương Duyệt Duyệt dùng con chuột làm búa, đập bàn hét lên: "Phạm nhân Sở Huỳnh, còn không mau khai ra! Cậu và đại ca học đường rốt cuộc có mối quan hệ gì?"
Tôi thẳng thắn thú nhận, nói rằng đại ca học đường bị tôi bắt được nhược điểm nên phải nghe lời tôi.
"Chính tớ bảo anh ấy đánh Cố Thụy đấy!" Tôi kiêu ngạo ưỡn ngực.
Quả nhiên đám bạn lập tức vây quanh tôi.
"Được đó Sở Huỳnh, rất có tiền đồ nha!" Trương Duyệt Duyệt nhìn ngực tôi, "Thế giữa cậu với đại ca học đường có ngọn lửa nào bốc lên không?"
Tôi che ngực, mù mờ hỏi: "Hả?"
"Xem ra vẫn còn ngây thơ lắm! Không sao, đại ca học đường chịu nghe lời thì chắc chắn là do tự nguyện rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, không ngờ bé ngốc Sở Huỳnh của chúng ta lại có quan hệ mập mờ với đại ca học đường."
Tôi vội giải thích: "Không có!"
Cùng lắm thì chỉ sờ cơ bụng trong mơ mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi chột dạ.
Thấy thái độ của tôi thay đổi, Trương Duyệt Duyệt cười gian.
Tôi vội nói sang chuyện khác: "Mấy cậu không biết cái tên Cố Thụy kia đáng giận thế nào đâu."
Tôi kể lại chuyện xảy ra đêm nay.
Đám bạn của tôi lập tức hùa vào nhau mắng.
"Sao cái tên Cố Thụy kia không nhìn lại bản thân mình hả?"
"Liễu Linh Linh trông có vẻ thông minh nhưng không ngờ cô ta cũng bị thiểu năng trí tuệ."
Tiếng mắng chửi rung trời động đất.
Dì quản lý ký túc xá phải đích thân lên phòng gõ cửa cảnh cáo.
Lúc này ba người họ mới dừng lại.
Trương Duyệt Duyệt nhìn tôi, cười hỏi: "Sở Huỳnh, cậu thấy đại ca học đường thế nào?"
Tôi giả ngốc: "Thế nào gì cơ?"
"Nếu giữa cậu và anh ấy không có gì, hay là giới thiệu cho tớ đi?"
Rõ ràng biết Trương Duyệt Duyệt chỉ đang chọc mình, nhưng nghe cô ấy nói vậy, không hiểu sao tâm trạng tôi lại không vui.
Tôi ngẫm nghĩ, thành thật nói: "Nhưng lần trước cậu nói đại ca học đường lạnh lùng, tớ vô tình kể cho anh ta nghe rồi. Nói không chừng anh ta còn đang giận..."
Mặt Trương Duyệt Duyệt lập tức biến sắc, vội cầm tay tôi: "Sở Huỳnh, sống chết của tớ nhờ cả vào cậu đấy! Cậu! Nhất! Định! Phải! Thu! Phục! Được! Đại! Ca! Học! Đường!"
Tôi: "???"
Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?
Trương Duyệt Duyệt mặc kệ, vì cái mạng nhỏ của mình, cô ấy liều mạng bày tôi mỹ nhân kế."
Tôi nghe mà đau cả đầu, thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi cứ có cảm giác mình đã quên một vài chi tiết quan trọng.
Cho tới sáng hôm sau.
Tôi tỉnh dậy, mới nhớ mình lại nằm mơ!
Trong giấc mơ tôi làm theo cách Trương Duyệt Duyệt bày đi quyến rũ đại ca học đường, thậm chí còn mặc váy ngắn tôn lên đường cong chữ S.
Mới nhớ lại thôi, tôi đã nổi hết da gà.
Chuông thông báo tin nhắn Wechat vang lên.
Đại ca học đường gửi tin nhắn, tôi không có can đảm bấm vào.
Phải làm sao đây?
Tôi có nên lao đến ký túc xá nam đánh đại ca học đường đến mức mất trí nhớ không?
Đánh thế nào nhỉ? Sau đầu hay trán đây?
7
Cuối cùng tôi cũng bấm vào đọc tin nhắn.
Đại ca học đường: Biết ngay em mời tôi ăn nhiều đậu hũ như vậy là có mưu đồ mà.
Tôi: ... Hiểu lầm thôi.
Đại ca học đường: Tôi không tin.JG
Phiền phức quá, thôi thì kết thúc đi!
Tôi và đại ca học đường hẹn gặp nhau ở một quán trà sữa.
Hôm nay đại ca học đường mặc áo sơ mi dài tay cùng quần dài, có thể nói là bọc kín mít.
Tôi bực bội: "Trời nóng thế này, anh không sợ say nắng à?"
Đại ca học đường ôm chặt mình: "Con trai ra đường phải biết tự bảo vệ bản thân, nếu không sẽ bị hổ ăn thịt."
Tôi: "..."
Sao trước đây tôi không biết đại ca học đường cũng có bộ mặt hài hước thế này nhỉ?
Thôi.
Tôi giơ hai tay đầu hàng, cầu xin anh ta im miệng.
Đại ca học đường thấy thế càng được nước lấn tới: "Ngay từ đầu tôi đã biết em si mê tôi mà, bây giờ em còn làm bẩn thanh danh của tôi."
Đại ca học đường đang đề cập đến các bài viết trên diễn đàn.
Càng nghe tôi càng thấy áy náy.
Từ đầu đến cuối cái đại ca học đường muốn chỉ là một giác ngủ ngon mà thôi.
Vậy mà sau nhiều ngày vật vã, tôi vẫn còn ở trong mơ làm phiền người ta.
Gần đây mấy vụ bắt nạt học đường đang rầm rộ.
Nghĩ đến đây, tôi vội nói: "Hay là tôi viết bài thanh minh nhé."
"Em định thanh minh thế nào?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, thuận tiện uống mấy hớp trà sữa.
Đại ca học đường cười khinh: "Em còn chưa nghĩ ra, trà sữa đã hết trước rồi."
Tôi thẹn quá thành giận: "Đừng có ồn, tôi đang vận dụng đầu óc!"
Đại ca học đường đưa tay làm tư thế "mời", sau đó tựa lưng vào ghế nhìn tôi chằm chằm.
"Hay là nói anh bị tôi lừa nhé?"
Đại ca học đường mất hứng: "Bị một nhóc con như em lừa, mặt mũi của tôi phải để đi đâu hả? Hơn nữa với khuôn mặt đẹp trai như tôi, người như em ở ngoài kia có hàng tá, nhỡ sau này các cô gái bắt tay nhau đến lừa tôi thì sao?"
Lời anh nói có vẻ hơi tự kỷ, nhưng hình như cũng có lý.
Tôi không còn gì để nói.
Ngón tay đại ca học đường gõ bàn làm tôi giật mình.
Anh tỏ vẻ thuận miệng nhắc nhở: "Tôi có một đề nghị, chúng ta giả làm cặp tình nhân, sau đó tìm cớ cãi vã rồi chia tay được không."
Tôi bắt đầu nghi ngờ thính lực của mình: "???"
Đại ca học đường ngửa mặt lên trời thở dài: "Em lên kế hoạch này chắc cũng lâu rồi đúng không? Em thành công rồi? Kiêu ngạo lên, cười lên đi, em đã kiếm được người bạn trai là mẫu đàn ông của gia đình đấy."
Tôi: "..."
Khoan đã, sao tôi lại thấy hai tai đại ca học đường đỏ lên nhỉ?