Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên.
Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại.
Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt.
Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột.
Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất."
Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy chồng, vì thế họ đã bị người ta dị nghị rồi.
Đêm hôm đó, ta mang theo một chiếc búa, định đến nhà gã què c.h.é.m c.h.ế.t hắn.
Chỉ cần gã què c.h.ế.t đi thì tạm thời ta không cần gả cho hắn ta nữa.
Ai có thể nghĩ rằng ta là người đã g.i.ế.c gã què?
Trong nhà của gã què có người đang tụ tập uống rượu, tổng cộng có bốn người bao gồm cả gã què.
May mà nhà hắn không nuôi chó.
Ta núp ở góc tường, muốn chờ hắn đi vào rồi sẽ ra tay sát hại.
Nhưng lại nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Một người nói: "Trịnh Què, ngươi thật sự muốn bỏ ra năm lượng bạc để cưới Từ Lục Muội ở thôn Hạnh Hoa kia sao?"
Người khác nói: "Thế này cũng quá đắt! Con bé ấy trông thì được, cũng khéo làm, nhưng thật không đáng giá này. Ngươi rước bồ tát về cúng hay sao?"
Trịnh Què nói: "Các ngươi thì biết cái gì? Ta bỏ bao nhiêu tiền lấy nàng, sẽ khiến nàng kiếm bấy nhiêu tiền lại cho ta!"
"Kiếm thế nào?" Kẻ không nói kia không để ý: "Nàng may giày, một tháng cùng lắm kiếm vài chục đồng, một năm đều không kiếm nổi một lượng! Hiền đệ, ngươi lỗ to rồi!"
Trịnh Què cười đắc ý, sau đó thần bí hỏi: "Huynh đệ, các ngươi thấy con bé ấy thế nào? Chờ ta lấy về, nếu huynh đệ muốn nếm thử, cũng không phải không được."
Mấy người ở đó đều sững sờ, sau đó nổ ra tiếng cười như sấm.
Phần đầu ta nghe không rõ, sau đó mới nghe Trịnh què nói: "Mỗi lần thu các ngươi năm mươi đồng, ta cho con ranh kia vài tháng là kiếm lại đủ!"
Mấy tên kia vội vàng đáp: "Được, được."