Nguyễn Tụng nghe tiếng Trần Nghiêm nhập mật mã mở cửa thì đặc biệt đi từ trong phòng ra nghênh đón, còn cường điệu kiểm tra xem phía sau y có cái đuôi nhỏ nào bám theo hay không.
Trần Nghiêm một tay xách túi lớn, một tay vịn tường để tháo giày, hùng hùng hổ hổ lườm một cái: "Đừng nhìn nữa, không có ai về cùng đâu, Nhậm Khâm Minh biết gặp hắn cậu sẽ không vui. Nhưng mà cậu tốt nhất nên sắp xếp từ ngữ cho tốt, nghĩ xem nên giải thích với tôi thế nào đi."
Nguyễn Tụng giả vờ như không nghe thấy gì, hỏi "Cậu mua gì đây" xong nhận lấy túi giấy trong tay Trần Nghiêm, phát hiện túi rất nặng, mở ra thì thấy một hộp gỗ bên trong.
"Cơm Nhật đấy. Nhậm Khâm Minh chuẩn bị cho cậu đấy, nói là món cậu thích nhất." Trần Nghiêm thực sự không thể nhịn được lại lườm một cái, "Tôi ở cùng cậu lâu như vậy, sao không biết cậu thích cái này nhỉ?"
Nguyễn Tụng vừa nghe là "Cơm Nhật" thì hào hứng vô cùng, nhưng đến đoạn Nhậm Khâm Minh, thì lập tức buông tay thả xuống như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu: "Cơm Nhật giá rẻ không ngon, hàng xịn lại không ăn nổi, tôi ngay cả gọi xe taxi còn không nỡ, thừa tiền đâu mà đi ăn cái này."
Vậy nghĩa là có thích, chỉ là không bộc lộ ra thôi.
Trần Nghiêm thay giày xong đi vào nhà: "Cậu đừng có mà đánh trống lảng với tôi, thành thật khai ra, sao cậu lại có dính dáng đến ảnh đế thế hả?"
Nguyễn Tụng lại bắt đầu điếc có chọn lọc, lòng bàn chân như bôi dầu, muốn quay ngay về phòng mình: "Tôi chợt nhớ ra mình vẫn còn một kịch bản chưa viết xong."
"Cậu bây giờ có kịch bản cái con khỉ khô ấy!" Trần Nghiêm chẳng lẽ lại không biết, đợt này Nguyễn Tụng đang rảnh hay không rảnh hay sao.
Y không chút khách khí kéo người ngối xuống bàn ăn, khoanh chặt hai tay như chuẩn bị thẩm vấn phạm nhân: "Dưa ở ngay bên cạnh tôi, dưa đừng hòng lừa dối cho qua chuyện. Đừng để đến hai hôm nữa, cậu lại đột nhiên nói cho tôi biết thực ra cậu là con riêng của gia đình giàu có, hiện giờ dòng chính toi hết rồi, cậu phải lập tức quay về thừa kế gia sản."
Nguyễn Tụng lập tức ném cho đối phương ánh mắt kiểu "Cậu điên rồi hở": "Tôi mà là con riêng thì đã sớm lấy chuyện tung hê sự thật ra để uy hiếp tống tiền rồi, hoặc là liên hệ với bên truyền thông, tự bán tin lấy tiền, không thì chí ít cũng có thể xông đến tận cửa, không đưa tiền không đi, cái nào mà chả tốt hơn là đi nịnh nọt mấy tên ngốc."
"Nhưng cũng có thấy cậu tìm Nhậm Khâm Minh đòi tiền đâu! Ban ngày còn nói người ta một năm kiếm mấy chục triệu, để hắn trả tiền phẫu thuật cho mẹ cậu không phải chỉ như chín trâu mất một sợi lông thôi à." Trần Nghiêm nói xong, trong lòng lại như có lửa đốt, "Chẳng lẽ là do ngày thường tôi tự mình tưởng bở, rốt cuộc tôi có phải là anh em của cậu không hả, Nguyễn Tụng?"
Nguyễn Tụng ngượng ngùng, chột dạ nhìn về phía Trần Nghiêm, vừa mới định há mồm giải thích cho mình hai câu, Trần Nghiêm đã tranh trước một bước, bắt đầu tính sổ.
"Nào nào nào, chúng ta giơ tay ra thử tính lại một chút. Mặc dù cậu mới thuê chung nhà với tôi được nửa năm, nhưng bình thường cơm là tôi nấu, rác là tôi đổ, quần áo cậu lười không muốn phơi cũng là tôi phơi giúp. Cậu nói cậu phụ trách rửa bát, tôi còn sợ cậu rửa tay bị xà phòng ăn, đặc biệt đi mua găng tay rồi kem dưỡng ẩm về cho cậu xài, đây không phải anh em tốt thì là cái gì, kết quả dưa lớn như vậy, cậu biết mà không lộ ra cho tôi chút tiếng gió nào!"
Nguyễn Tụng nhất thời xấu hổ ngậm chặt miệng, đàng hoàng xoa tay nhận sai: "Giấu cậu là tôi không đúng, tôi... Không có gì để giải thích cả, thực ra trước khi biết cậu, tôi và tên kia đã chia tay rồi! Chia tay cũng đã một năm nay! Tôi cũng không có ý định dây dưa với tên đó nữa..."
Trần Nghiêm dường như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: "Theo ý cậu, tôi có thể hiểu là, lấy địa vị, ngoại hình của Nhậm Khâm Minh, sau khi chia tay cả một năm trời mà vẫn không thể quên được cậu á hả??"
Chỉ cần Nhậm Khâm Minh mở miệng nói một câu, kiểu người gì mà không kiếm được, lại còn nói Nhậm Khâm Minh vì cậu mà thủ thân như ngọc ở trong giới giải trí này.
Nguyễn Tụng nghe hiểu ý của y, ấn ấn huyệt thái dương, cơn bực tức trong lòng không kiềm được lại bắt đầu nổi lên, dường như với việc mọi người đề cao Nhậm Khâm Minh hơn rất là bất mãn: "Đều không phải, tướng mạo địa vị cái gì chứ, lúc tôi quen hắn thì hắn chính là một tên dính người. Tôi quản trời quản đất, chẳng lễ còn có thể quản được trong lòng hắn nhớ ai sao?"
Trần Nghiêm thấu hiểu gật đầu: "Được, tôi chính là chờ câu này của cậu đó."
Sau đó dáng vẻ nghiêm túc muốn hỏi tội từ khi bước vào của của y biến mất, hớn ha hớn hở mở hộp cơm Nhật ra: "Vậy kể chuyện cũ của cậu ra xem nào. Tôi xem bạn trai cũ của cậu chu đáo lắm nhé, còn chuẩn bị cả rượu sake."
"?"
Nguyễn Tụng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trần Nghiêm đã bỏ mù tạt ra đâu vào đấy, cười híp mắt đưa đũa cho cậu: "Tuy mất bò mới lo làm chuồng, nhưng giờ sửa lại vẫn không muộn, bắt đầu nói từ chỗ Nhậm Khâm Minh dính người thế nào đi vậy."
"..."
Nguyễn Tụng lúc này mới nhận ra, mình trúng phải phép khích tướng của Trần Nghiêm.
...
Cùng lúc đó, trên xe bảo mẫu đưa Nhậm Khâm Minh về nhà.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen, màn đêm như phủ lên thành phố lấp lánh ánh đèn neon một chiếc áo khoác sẫm màu, tối nay trợ lý Tiểu Lư chắn rượu cho Nhậm Khâm Minh nên giờ chỉ ngồi ghế phụ lái.
Người đang lái xe lúc này là tài xế của người đại diện Từ Lan.
Bản thân Từ Lan thì cùng Nhậm Khâm Minh chia ra ngồi hai bên trái phải ở hàng ghế sau, từng người nhìn ra ngoài cửa sổ "Ngắm phong cảnh".
Nói thật, lấy tính cách của Từ Lan, Nhậm Khâm Minh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô truy hỏi liên hồi, nhưng tình huống thực tế lại là, từ lúc hai người đi ra khỏi cục cảnh sát đến giờ, một câu cô cũng chưa hỏi.
Từ Lan không mắng hắn, cũng không hỏi hắn, bầu không khí yên tĩnh hiếm có thậm chí còn khiến hắn có chút không quen.
Nhưng mà nói không chừng ngày mai cô sẽ từ chức thôi.
Cô cũng sẽ giống như vô số những người đại diện trước đó, đều không chịu được kiểu cố ý lạnh nhạt hờ hững của hắn.
Nhậm Khâm Minh dứt khoát nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế, kéo mũ xuống thấp hơn chút nữa rồi khoanh tay ngủ.
Nói cho cùng bọn họ không ai sai cả, muốn trách thì trách người đại diện đầu tiên dẫn hắn nổi tiếng năm đó, vì để hắn "Tập trung vào công tác" mà không ít lần châm ngòi thổi gió giữa hắn và Nguyễn Tụng, thậm chí đến cuối cùng, lý do hai người chia tay cũng có đến 80% là do gã gây xích mích.
Nhậm Khâm Minh từ đó về sau chống cự lại tất cả những người đại diện nào giương cờ hiệu muốn tốt cho hắn, rao giảng, thuyết giáo với hắn.
"Cho nên bây giờ tuy hai người đã chia tay, nhưng cậu vẫn muốn tái hợp đúng không?" Từ Lan bất thình lình mở miệng hỏi.
Nhậm Khâm Minh vốn đã đến kế hoạch đi "Ngủ": "... Ừ."
Bởi vì một loại ước định nào đó, mà tất cả những người tiếp nhận công việc làm đại diện cho hắn đều không một ai muốn để hắn yêu đương.
Thái độ trước đó của Từ Lan cũng là không tán thành, Nhậm Khâm Minh đương nhiên coi cô thành phe đối lập.
Kết quả câu tiếp theo cô nói lại chính là: "Tôi có thể giúp cậu."
Trong xe yên lặng mất vài giây.
Nhậm Khâm Minh để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, hỏi lại: "Cô nói gì cơ?"
Từ Lan lặp lại lần nữa: "Tôi nói, có vẻ chuyện tái hợp của cậu không được thuận lợi cho lắm, tôi có thể giúp cậu."
Lời này vừa nói ra, Nhậm Khâm Minh tức khắc không thể "Ngủ" được nữa.
Hắn chần chờ nhấc cao vành mũ lên, hơi ngồi thẳng dậy, quay người dựa lưng vào cửa xe, ánh mắt không tín nhiệm đã nói rõ lên nghi hoặc của mình.
"Rốt cuộc cũng chịu nhìn tôi rồi à?"
Từ Lan vẫn giữ nguyên tư thế cũ, bật sáng màn hình điện thoại đưa cho hắn xem: "Đây là tư liệu tôi nhờ người tra được, Nguyễn Tụng đúng không, cũng là người Tây Liễu thành phố B giống cậu, hai người quen nhau lúc học ở trường trung học số 1 Tây Liễu, nhưng cậu ấy thành tích tốt, thi đậu hai trường đại học 985 ở thành phố A, còn cậu liều mạng học lại cũng chỉ đủ điểm một trường 211 bình thường ở thành phố A [1]."
Thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn, Nhậm Khâm Minh vốn không có ý định gia nhập giới giải trí, rốt cuộc vẫn động lòng muốn "Đi đường tắt", hi vọng mình có thể cùng Nguyễn Tụng sóng vai bên nhau.
Bọn họ không phải yêu nhau từ hồi cấp ba.
Nhậm Khâm Minh mất ba năm cấp ba để hiểu rõ trái tim mình, lại tốn thời gian năm một năm hai lúc học đại học, liều chết theo đuổi, cuối cùng vào ngày sinh nhật 20 tuổi mới theo đuổi thành công.
Sau đó chính là quãng thời gian yêu đương kéo dài suốt 5 năm, Nguyễn Tụng trước sau như một, vẫn là đóa hoa lạnh lùng nuôi trong phòng kính, mà Nhậm Khâm Minh lại là hoa dại cỏ dại mọc hoang ngoài vườn, một người trên trời, một người dưới đất.
Ai mà ngờ được, chuyện của hai người lại thành như thế này.
Từng câu từng chữ của Từ Lan chuẩn xác khái quát lại tình huống của hai người, dù là Tiểu Lư đang ngồi cạnh tài xế cũng không nhịn được, lặng lẽ nhìn trộm qua gương chiếu hậu, trong lòng than thở.
Tay của chị Lan, loáng cái đã bắt trúng bảy tấc của anh Khâm Minh rồi.
"Tôi không quan tâm chuyện trước đây của hai người cụ thể là như thế nào, vì cái gì mà chia tay, nhưng bây giờ tôi đồng ý sẽ giúp cậu tạo cơ hội để hai người quay lại với nhau, điều kiện tiên quyết là cậu phải ký một bản thỏa thuận với tôi." Từ Lan không nhiều lời, đưa tay lấy trong túi ra một bản hợp đồng.
Hợp đồng này gần như đã thành hình trong đầu cô ngay khi nghe được đầu đuôi câu chuyện từ miệng Vương Đoan.
Nhưng Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không có ý định nhận lấy, trong đôi mắt sâu đầy sự cẩn thận: "Cô nói trước đi, cô có thể tạo cơ hội thế nào."
"Show hẹn hò."
Từ Lan lại lấy một tập tài liệu khác từ trong túi ra: "Tôi nghĩ kỹ rồi, cảm thấy giám đốc Vương nói cũng rất có lý. 'Độc thân' không phải thứ có thể ăn lãi cả đời, nhưng 'Chung tình' thì có thể, nếu thời cơ đã xuất hiện, không bằng sớm nhân dịp này thay đổi hình tượng. Đây là kế hoạch phát triển sau này của cậu mà tôi đã điều chỉnh lại, nếu cậu cảm thấy hứng thú thì có thể cầm về nghiên cứu."
Ý của cô chính là bây giờ không chỉ không ngăn cản hắn yêu đương, mà còn ra sức ủng hộ, tốt nhất là làm thế nào để cả đời không chia tay.
Thái độ của Nhậm Khâm Minh lúc này mới buông lỏng, đưa tay nhận lấy bản kế hoạch, hỏi cô: "Show hẹn hò là ý gì?"
"Nhà sản xuất chương trình hôm nay ăn cơm với cậu, trong tay không chỉ có talk show mà còn có một show hẹn hò, chuyên mời các cặp đôi tới tham gia. Độ hot rất lớn, chỉ là cùng phương hướng trước đó của cậu không hợp nên không nhắc đến."
Từ Lan một tay cầm bản hợp đồng, một tay cầm điện thoại nhanh chóng tìm ra Wechat của nhà sản xuất kia, tung ra đòn sát thủ: "Chỉ cần bây giờ cậu ký vào bản thỏa thuận này, tôi sẽ ủng hộ cậu công khai chuyện tình cảm, đồng thời cam kết giúp cậu thuyết phục bạn trai cũ của cậu, giả thành người yêu của cậu để quay show hẹn hò."
Về phần tiếp theo có thể cứu vãn thành công hay không thì không liên quan đến cô, cái này phải xem bản lĩnh của Nhậm Khâm Minh.
Trăng treo giữa trời, bóng đêm lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ thủy tinh tràn vào trong xe.
Nhậm Khâm Minh nghe xong lời đề nghị của Từ Lan, hiếm thấy dừng lại một chút, đôi mắt bị che khuất dưới vành mũ đen đến tỏa sáng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì đầu óc tỉnh áo, banh cằm lạnh lùng mở miệng.
"Nguyễn Tụng sẽ không đồng ý với cô."
Từ Lan đã sớm có chuẩn bị trước: "Cậu ấy sẽ đồng ý. Mẹ cậu ấy đang nằm trong viện, khối u đè lên dây thần kinh, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Cậu đoán xem, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, cậu ấy có đồng ý hay là không?"
Lại là một khoảng im lặng.
Liên quan đến chuyện tiền giải phẫu, Nhậm Khâm Minh đương nhiên không thể không biết.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ Nguyễn Tụng, không cần biết là tự hắn đưa tiền, hay là bảo người hỗ trợ giới thiệu công việc, Nguyễn Tụng cũng sẽ không nhận.
Cho dù vạn bất đắc dĩ phải nhận để cứu mạng, thì có chờ đến già, Nguyễn Tụng cũng chắc chắn không quay lại với hắn.
Hai người giằng co không tiếng động, cuối cùng Nhậm Khâm Minh cũng chịu lên tiếng hỏi: "Trong thỏa thuận viết cái gì?"
Từ Lan rốt cuộc cũng nở nụ cười đắc thắng: "Không cần biết là viết gì thì cậu cũng sẽ ký."
Từ lúc Nhậm Khâm Minh hỏi ra câu này, hắn biết mình thua rồi.
Từ Lan: "Cậu tốt thì tôi cũng tốt, điểm khiêu chiến duy nhất trong bản thỏa thuận này với cậu chính là không được vô cơ từ chối nói chuyện với tôi. Cần tôi cho cậu mượn bút không? Hay cậu muốn cầm về xem kỹ lại một chút."
Nhậm Khâm Minh trực tiếp bị bắt bí, cắn chặt răng: "... Mẹ nó, tôi ký."
Người đại diện mắc chứng ám ảnh cưỡng chế cuối cùng cũng được thỏa mãn, trên đời này không có nghệ sĩ nào mà Từ Lan cô không quản được.
Từ Lan mỉm cười hào phóng, vươn tay với Nhậm Khâm Minh: "Vậy hợp tác vui vẻ."