Đối tượng kết hôn của Cố Oản là con trai của nhà họ Lâm, Lâm gia ở thành phố A tương đối giàu có, các ngành nghề đều có mặt, cùng với Cố Oản cũng coi như môn đăng đối. Được biết hai người hẹn hò từ khi học đại học, học cùng chuyên ngành, học chung lớp, chia nhóm khi làm bài trên lớp, lâu dần họ sẽ trở nên thân thiết với nhau. Cách nói chuyện dí dỏm và cách xử lý nhẹ nhàng của Lâm khiến Cố Oản nhanh chóng có cảm tình với anh. Điều buồn cười là khi cả hai cùng nhau đi hẹn hò cuối tuần, hai anh em ngốc nghếch Cố Quân và Thẩm Tuyết Trì mải miết đánh đấm cạnh tranh với nhau, thậm chí cô gái của mình có người yêu cũng không hay biết.
Mãi đến sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Quân tiếp tục quản lý công ty ở nhà, Thẩm Tuyết Trì tiếp tục ở lại giở thói phong hoa, sau hai năm thì làm việc, cả hai hay biết chuyện của Cố Oản chỉ khi cô tự mình thừa nhận.
Ngày đó Thẩm Tuyết Trì vui vẻ khi nhận được điện thoại của Cố Oản hẹn gặp ở quán bar. Anh đã nghĩ rằng tình cảm mãnh liệt lâu nay của mình cuối cùng cũng được đáp lại rồi nên hào hứng lái xe. Khi đến quán bar, thấy Cố Quân đang ngồi cạnh Cố Oản, mặt anh cắt lại.
Cố Oản chọn một quán bar nhỏ, khá đẹp và yên tĩnh. Tuyết Trì đến sớm, anh ta đi tắm, thay quần áo mới và xức nước hoa Dior thơm phức như một tay chơi chính hiệu. Mặc dù bị sự tồn tại của Cố Quân làm mất hứng thú, nhưng Tuyết Trì cũng không thể đánh mất phong độ của mình.
"Oản" - Tuyết Trì rút bó hoa hồng từ phía sau tặng cho Cố Oản.
Cố Quân uống một ngụm nước trái cây bên cạnh, trên mặt hiện lên toàn bộ là sự khinh thường. Thẩm Tuyết Trì ngồi xuống bên kia Cố Oản.
"Tequila, thêm đá." Anh ta búng ngón tay khi nói với chủ quán, vô cùng thành thục.
Cố Oản thuyết phục: "Ban ngày không nên uống rượu mạnh như vậy, uống nước trái cây như bọn em này."
"Như vậy cũng được." Thẩm Tuyết Trì cười, "Vậy giống như cô gái bên cạnh."
Thẩm Tuyết Trì thở dài ra vẻ xúc động, "Vẫn là Oản biết điều thật khiến anh cảm động". Anh kiếm cớ vừa nói vừa xoa đầu Cố Oản, nhưng khi anh vừa động tay, ánh mắt của Cố Quân như một dao xiên không ngừng về phía anh. Trì bỏ tay xuống, đây là quán bar của Cố Oản, anh không thể gây ra rắc rối cho cô.
Cố Oản: "Trì, anh ra trường cũng được 2 năm rồi, anh đã tìm được việc chưa?".
Thẩm Tuyết Trì: "Em đang quan tâm anh à. Dù công việc bị chậm trễ, thì bố cũng có tham vọng lớn. Vì có thể thuận lợi cho việc quản lý công ty, anh phải tiếp tục học tập".
Cố Quân không nóng không lạnh chen vào mà nói: "Phải là học cách giết thời gian thì đúng hơn. Hình như nữ minh Tuyết mới nổi gần đây là do cậu đứng sau hậu thuẫn thì phải ".
"Cố thiếu gia, cậu đây là đố kị ghen tị chứ gì" -Thẩm Tuyết Trì chế nhạo "So với sức sống tươi đẹp của tôi thì thế giới cậu nhỏ cực kì nhạt nhẽo, cái đồ không biết hưởng thụ?".
Bất kỳ ai nghe xong câu chuyện cũng nổi lên cơn giận dữ, Cố Quân cũng không ngoại lệ, lập tức lớn tiếng "Cậu đang nói chuyện gì trước mặt Oản vậy hả, giữ cái miệng sạch sẽ cho tôi".
Phục vụ mang đồ ăn vào giật mình ngơ ngác, Cố Oản bất đắc dĩ cười, chủ động nhận nước giúp Thẩm Tuyết Trì. Phục vụ vạn lần cảm ơn Cố Oản rồi ra bên ngoài. Nhìn biết cách họ ăn mặc như vậy chắc chắn không phải là người đơn giản.
Hai anh cãi nhau từ nhỏ đến lớn, Cố Oản chứng kiến cũng thành quen, nhiều khi còn nói với mẹ Cố, Cố Quân lúc cãi nhau rất hoạt bát nha chứ không hề khó chịu như bình thường.
Họ cãi nhau một hồi, Cố Oản ngồi yên không nói gì mới chịu dừng lại.
"Cãi xong rồi? Hai người cãi nhau lâu như vậy?" - Cố Oản hỏi hai người.
Thẩm Tuyết Trì định mở lời tranh cãi nhưng lại bị Cố Oản ngăn lại, cô đưa ly nước ra trước Thẩm Tuyết Trì "Thẩm ca uống nước" sau đó lại quay sang phía Cố Quân "Anh cũng thật là, ở công ty thì không nói. cười, uy nghiêm như thế, sao cứ thấy Trì lại nháo như thế. Em có nên gọi anh một ly Mao Tiêm hạ hỏa không? "
Thẩm Tĩnh Trì xem kịch vui cười ha ha "Cho cậu ta một cái, cho cậu ta một cái haha. Lão già".
Cố Quân nén giận dữ, nén không phát ra tiếng: "Không cần, cảm ơn". Тruyệ???? cop ????ừ ????ra????g ~ Т????????????Т???????? ????ỆN﹒???????? ~
Thẩm Tuyết Trì thầm nghĩ mình thắng rồi, chân mày như muốn bay ra khỏi gương mặt, trong lòng rất tự hào. Nước trái cây thực sự rất ngon, như bỏ thêm thứ gì vào trong đó, nhưng tất nhiên người thích uống rượu mạnh như Thẩm Tuyết Trì vừa uống đã thấy chán.
"Đúng rồi, em gọi anh đến quán là chuyện gì thế, hay là... nhớ anh rồi à".
Cố Oản "Bên cạnh anh nhiều chị em gái như vậy, vừa trẻ vừa đẹp, em không dám cạnh tranh".
Thẩm Tuyết Trì nói, "Anh luôn lướt qua ngàn hoa, và một chiếc lá không chạm vào cơ thể anh. Anh thề đấy." Rốt cuộc, anh không thể kìm lại bàn tay của mình và nó chạm đến vai Cố Oản từng chút một.
Cố Quân nhìn thấy, Thẩm Tuyết Trì ăn ngay một chưởng vào tay, anh nhanh chóng thu tay lại, cười đau khổ.
Thấy vậy, Cố Oản bật cười: "Anh Trì, em nghĩ anh nên tìm bạn gái sớm đi, em muốn được gọi chị dâu lâu lắm rồi."
Thẩm Tuyết Trì: "Chỉ cần em muốn, đồ khốn nạn của Thành Hải sẽ lập tức gọi điện cho em kêu chị dâu mỗi ngày."
Cố Quân: "Nghe nhiều quá không cẩn thận lại sinh tâm bệnh."
"Cậu!" Thẩm Tĩnh Trì muốn đạp cho hắn một cước, nhưng Cố Oản đã kéo anh ngồi xuống. Cố Oản cười nhẹ: "Thực ra hôm nay em đến tìm các anh, kỳ thực là có chuyện. Thật ra em xin lỗi vì chúng ta đang có một hội độc thân với nhau. Cảm ơn các anh vì thời gian đã qua chăm sóc em, em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng em không biết bắt đầu từ đâu, nói tóm lại, em thực sự rất biết ơn. "
"Em đang nói cái gì vậy..." Thẩm Tuyết Trì mở miệng, nửa lời cũng không nói tiếp, nhìn Cố Oản một cách kỳ lạ.
Cố Oản cười: "Em sắp kết hôn, được ấn định vào thứ bảy tuần sau."
Tin tức này giống như một quả bom nổ mạnh, phát nổ giữa ba người ngay lập tức, bốc lên vô số các làn sóng. Thẩm Tuyết Trì kinh hoàng trợn hai mắt, há miệng không nói lên lời. Một lúc lâu sau, anh mới lắp bắp nói: "Không... chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ là... khi..."
Cố Quân cũng sợ hãi, nhưng anh ta không lộ liễu như Thẩm Tuyết Trì, hai tay bên dưới bàn nắm chặt đến nỗi ngón tay cắm vào tay đến rỉ máu. Dù sao thì đàn ông cũng phải học tính nhẫn nhịn.
Thẩm Tuyết Trì như có ai bật đĩa bên tai mình vậy, tiếng cứ vang lên bên tai, anh hét lên, "Tên khốn đó là?" Lời nói của anh ta mang theo sự giận dữ.
"Hả?" Cố Oản chớp mắt, "... Em chưa nói với các anh à?"
Sau khi giải thích một hồi, cả hai đều im lặng. Có thể Cố Oản đã nói điều đó từ trước, nhưng một người quá bận rộn để giao dịch, uống rượu và vui chơi, người còn lại chỉ cắm cúi hoàn thành dự án của mình cho công việc, hoàn toàn không có thời gian để ý đến. Cố Oản lại chỉ nói bóng gió, tên của nhà họ lâm kia căn bản không thể nhớ được.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Thẩm Tuyết Trì tìm kiếm lý do để tạm biệt với hai người kia.
Cố Oản, người bị bỏ lại, chết lặng nhìn theo bóng lưng Tuyết Trì rời đi. "Anh à." Cô quay đầu nhìn Cố Quân, "Em..."
Cố Quân thở dài và cố gắng bình tĩnh lại: "Em đã thảo luận về ngày cưới chưa?"
Cố Oản: "Em đã bàn bạc với bố rồi. Em đã gọi cho anh trong cuộc họp đó, nhưng anh nói rằng anh đang bận, nếu không quan trọng đừng làm phiền anh."
"Anh biết rồi." Cố Quân nói.
Mặc dù Cố Oản sống trong gia đình Cố nhiều năm nhưng cô vẫn nhớ rằng mình được nuôi dưỡng từ một cô nhi viện và cô luôn mang trong mình cảm giác thụ động và ngại ngùng. Chắc chắn là cô ấy đã nói ra, nhưng Cố Quân chắc chắn rằng cô ấy không thẳng thắn như ngày hôm nay.
"Oản, sau này có chuyện gì thì cứ nói thẳng." Anh đưa tay ra, do dự một lúc, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Cố Oản, giống như cách anh trai đối xử với em gái vậy. Anh đã từng trải qua cảnh này vô số lần trong mơ, nhưng anh không ngờ rằng một ngày nào đó nó diễn ra trong thực tế, "Chúc mừng em."
Trong những ngày này, Thẩm Tuyết Trì gần như sống trong giấc mộng ngàn thu. Người con gái mình thích bấy lâu nay tự dưng bị người khác cướp mất, chỉ cần nhớ lại thì lửa giận không ngừng nổi lên. Nếu người đó là Cố Quân, Thẩm Tuyết Trì có thể chấp nhận được, dù sao thì trong góc trái tim, anh vẫn đồng ý với Cố Quân, cho dù tên kia có đôi khi lạnh như băng. Thật đáng tiếc khi thực tế đã tát anh ta một cái thật mạnh, Cố Oản chọn một tên nhà họ Lâm xuất hiện từ đâu, điều này làm cho việc theo đuổi những năm tháng qua của anh ta có vẻ buồn cười.
Thành Hải chân chó luôn theo ý của Thẩm Tuyết Trì, Thẩm Tuyết Trì nếu muốn thì sẽ uống rượu, muốn nghe lời hay thì nói, chỉ trích chàng trai nhà họ Lâm kia chẳng ra gì. Không biết ai suy nghĩ kinh hoàng nảy mầm trong lòng Thiếu gia Thẩm lúc đó là gì.
Cố Oản là của anh, không ai có thể cướp cô đi.
Thành phố A, vào thứ bảy, một lễ cưới lãng mạn đã được tổ chức.
Cô dâu ngày hôm đó Cố Oản không bao giờ tưởng tượng mình lại gặp phải biến cố kịch liệt như vậy trong cuộc hôn nhân của mình, chưa nói đến sự kết hợp giữa nhà họ Cố và nhà họ Lâm, phải biết rằng đây không phải phải chỉ có một nam một nữ., mà có hai gia đình phía sau, do vậy nhiều phương tiện truyền thông quần chúng cũng rất quan tâm, chú ý đến.
Thẩm Tuyết Trì uống một chút rượu nên anh ấy đến sớm, nhưng bộ dạng của anh ấy thì vẫn bình thường. Cố Quân không muốn cho anh ta vào, nhưng Thẩm Tuyết Trì lại hiện nguyên bản chất vô lại của mình và làm ầm ĩ ngay vào đám cưới, điều này thu hút sự chú ýa của giới truyền thông. Trong cơn tuyệt vọng, Cố Quân đành để anh ấy vào. Sau khi đến sớm, anh ta không chọn ngồi chung bàn với cha Thẩm và mẹ Thẩm mà ngồi một mình trong góc. Những người cùng bàn vui mừng khôn xiết, ai cũng biết thiếu gia Thẩm họ đang độc thân, đây là cơ hội tốt để các bạn dễ dàng một bước lên tiên. Tuy người đàn ông đẹp trai ấy thoang thoảng mùi thuốc và rượu nhưng ai mà quan tâm được.
Dù Thẩm Cố hai gia đình là bạn nhưng không có nghĩa là Thẩm Tuyết Trì sẽ ngoan và nghe lời. Cố Quân không yên tâm, gọi vệ sĩ riêng của mình đến canh chừng. Tuy vậy, vẫn có chuyện xảy ra.
Các vệ sĩ có thể chú ý đến tác động của Thiếu gia Thẩm, nhưng không thể bắt cậu ấy im lặng. Khi chủ lễ hỏi Cố Oản rằng cô có sẵn sàng chấp nhận người bên cạnh mình làm chồng, không phân biệt nghèo khó, giàu sang phú quý hay không, những lời của Thẩm Tuyết Trì đã chặn đứng câu trả lời của Cố Oản. Anh ấy hét lên "không muốn" rồi chạy lên sân khấu.
"Anh Trì!"
Cố Oản lên, Thẩm Tuyết Trì nắm lấy tay cô.
Cố Oản trong bộ đồ cưới màu trắng đơn giản xinh đẹp, giống như thần vệ nữ trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, bất cứ mỹ từ nào cũng có thể đặt lên người cô ấy. Anh kéo cô muốn bỏ đi, chú rể ngăn cản nhưng anh đã dùng chân đạp cậu xuống. Cố Oản giật phắt tay lại và lao tới chỗ chú rể, không muốn rời đi. Các vệ sĩ Cố Quân sắp xếp tiến tới ngăn Thẩm Tuyết Trì lại. Trong lúc giằng co, Thẩm Tuyết Trì làm đổ hết bàn ghế. Thẩm Tuyết Trì đánh nhau rất giỏi, số lượng vệ sĩ không ngừng tăng lên, quan khách hoảng sợ chạy tán loạn.
Vệ sĩ bị đánh ngã, một mặt của họ cũng không dám ra tay chỉ với Thẩm Tuyết Trì nên chỉ có thể ngăn cản. Mặt khác, càng ngày càng có nhiều phương tiện truyền thông bắt được tin tức, lao như bay tới, vây kín lối vào, tới đùn đẩy vệ sĩ, cố gắng lao vào bắt những tập tin mới mẻ.
Cố Quân, người duy nhất giải quyết được Thẩm Tuyết Trì đành phải ra tay.
Thẩm Tuyết Trì trước đã đánh nhau với các vệ sĩ, mất rất nhiều sức mạnh, Cố Quân cũng một chín một mười với anh ta, nhất định phải có 100% sức mạnh mới có thể đối phó với cậu ấy. Vào cuối cuộc chiến, Cố Quân nắm thời cơ và đánh mạnh vào Thẩm Tuyết Trì, khiến anh ta bất tỉnh.
Thẩm Tuyết Trì vẫn nhớ rằng anh ấy đã hét lên hai câu trong lúc đánh nhau, một là người họ Lâm không là gì cả, hai là Cố Oản là người phụ nữ của tôi.