"Ba!" Hoắc lão phu nhân cùng Hoắc phu nhân vừa ra khỏi cửa Tống gia, Tống Hồng Đạt liền quay lại tát một cái vào mặt Tống Vân Tề.
"Nghịch tử! Mày liền như vậy muốn gả cho một người đàn ông, bị đàn ông thượng, muốn làm một thứ hạ lưu, mặt mũi Tống gia tao đều bị mày làm cho mất hết!" Tống Hồng Đạt thoạt nhìn phi thường tức giận, hận không thể trực tiếp một ngụm cắn chết Tống Vân Tề.
Mà Tống Vân Tề lại rất bình tĩnh, mặc dù bị tát một cái nhưng nội tâm cậu cũng không có bao nhiêu dao động, bởi vì cậu đã sớm đoán được việc này, Tống Hồng Đạt sao có thể dễ dàng mà bỏ qua cho cậu như vậy?
Nhưng mà cậu cũng chỉ bình tĩnh một chốc, rất nhanh liền đỏ mắt, "Ba, con là con trai người, sao người có thể nghĩ con như vậy, người có thật là ba ruột của con không?"
Tống Hồng Đạt giơ tay lên muốn tát một cái nữa, lại bị Giang Hải Liên ngăn cản, Giang Hải Liên sắc mặt không tốt nhìn Tống Vân Tề, "Đứa nhỏ này, ba con làm vậy không phải là vì muốn tốt cho con sao? Con có biết Hoắc tam gia là người thế nào không? Tại Yến Kinh này có ai mà không biết thanh danh của Hoắc tam gia. Hắn thích nhất là đùa bỡn các cậu bé cùng cô bé, phàm là người vào Hoắc gia, từng cái từng cái đều bị khiêng ra. Con cho là với gia thế như vậy của Hoắc gia, còn cần tìm đến con để xung hỉ sao? Hoắc lão phu nhân tìm tới nhà chúng ta, không phải là vì Tống gia chúng ta vô cùng nhỏ bé sao. Dù con có xãy ra chuyện ở Hoắc gia, chúng ta sẽ có năng lực làm gì Hoắc gia sao?"
Giang Hải Liên nói xong lời này còn thở dài, "Vân Tề, ba con nếu không phải vì muốn tốt cho con, việc gì phải mạo hiểm cự tuyệt Hoắc lão phu nhân như vậy? Con đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ không thể hiểu được nổi khổ tâm của ba con sao?"
Một phen này, Giang Hải Liên làm Tống Vân Tề không thể không thừa nhận bà ta rất biết mê hoặc lòng người, nếu không phải cậu đã sống lại một đời, cậu có lẽ sẽ thật sự bị bà ta thuyết phục.
Thanh danh của Hoắc Khải người người đều biết, Tống Hồng Đạt không muốn gả cậu cho Hoắc gia đều vì muốn tốt cho cậu, về phần vì sao lại là Tống Vân Kha gả thay, bởi vì hắn là một đứa con tư sinh, sao có thể quan trọng bằng cậu.
Ha ha, thật sự là nói còn hay hơn hát a, Tống Vân Tề nhịn không được cười lạnh trong lòng.
"Mẹ, con biết ba là vì tốt cho con, nhưng nếu Hoắc gia đã lựa chọn nhà chúng ta, sao có thể cho qua như vậy? Con biết người Hoắc lão phu nhân chọn là con, nếu thật sự để Tống Vân Kha thay thế, vạn nhất bị phát hiện, nhà chúng ta không phải là sẽ xong đời rồi sao?" Tống Vân Tề thương tâm lo lắng, đôi mắt đỏ hồng nhìn Giang Hải Liên.
"Con đứa nhỏ này, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Có ba con ở đây, không việc gì phải lo. Được rồi, vì con không nghe lời nên ba con mới đánh, chuyện còn lại giao cho ba con xử lý đi, con cứ yên tâm đi học đi."
Giang Hải Liên nói xong đẩy Tống Vân Tề, "Mau, xin lỗi ba con đi."
Tống Vân Tề trong lòng ghê tởm muốn chết, trên mặt không hiện ra, hướng Tống Hồng Đạt nói xin lỗi, cậu liền lên lầu, trước khi đi, Tống Vân Tề xoay người vào phòng bếp rót chén nước uống, đem di động mở máy ghi âm đặt trong phòng khách từ trước.
Trong phòng khách, chờ Tống Vân Tề đi rồi, trên mặt Tống Hồng Đạt hiện rõ vẻ âm ngoan, "Thứ đê tiện kia! Sớm hay muộn gì tao sẽ cho mày đẹp mặt!"
Giang Hải Liên cũng không còn bộ dáng diệu dàng lúc nãy, sắc mặt khó coi, "Thứ đê tiện kia nói rất đúng, nếu Hoắc gia phát hiện thì làm sao mới tốt đây?"
"Chờ Vân Kha gả đi, chúng ta sẽ bắt thứ đê tiện kia giao vật đó ra, có vật đó rồi, tôi còn sợ gì Hoắc gia? Tôi sớm hay muộn cũng đem đám lão bà ở Hoắc gia kia dẫm nát dưới chân!"
Giang Hải Liên không nói nữa, hiển nhiên là đồng ý với lời của Tống Hồng Đạt.
Chỉ là bọn họ hoàn toàn không biết những lời này đã bị Tống Vân Tề ghi âm lại, Tống Vân Tề nắm tay cười cười, một khi đã như vậy, hãy chờ xem rốt cuộc là ai bị dẫm nát dưới chân.