Bạch Lạc cả người đều bị đại hán kia đánh ngã sấp trên mặt đất.
Mặt y lập tức sưng lên.
Đại hán nhìn Bạch Lạc, trong mắt tràn đầy dữ tợn, "Ngươi tên kỹ tử này, cho rằng bản thân là cái thá gì?
Ta nói cho ngươi, ngoan ngoãn cho hai huynh đệ chúng ta chơi chút, chúng ta còn có thể cho ngươi một con đường sống, nếu không thì ta làm chết ngươi!"
Đại hán này nói xong lại muốn xé y phục Bạch Lạc. Nhưng mà vào lúc này, bỗng nhiên nghe thấy đại hán ở bên ngoài xe ngựa nói:
"Được rồi, cho dù Thẩm tiểu thư nói muốn đưa tên đê tiện này cho chúng ta xử lý, nhưng mà cũng không phải là ở đây."
Dù sao nơi đây cũng là trước cửa vương phủ.
Nếu như bị người trong vương phủ phát hiện, hai bọn họ chính là gánh không nổi.
"Mau lên. Đợi đến nơi dã ngoại hoang vu, còn không phải là để ngươi muốn chơi thế nào thì chơi thế đó sao?"
Đại hán trong xe lúc này mới hơi áp chế lửa giận xuống.
Hắn một phen nắm lấy cổ áo Bạch Lạc, sau đó hung thần ác sát nhìn y.
"Ta cảnh cáo ngươi, thức thời một chút cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi!"
Nói xong câu này, hắn lại dùng dây thừng trói chặt toàn bộ chân Bạch Lạc.
Sau đó mới vén rèm lên đi ra ngoài, cùng với một đại hán khác đánh xe.
Gò má Bạch Lạc bị đánh đều sưng lên rồi.
Cả người y đều nằm bò trên mặt đất, trên mặt bỏng rát đau đớn.
Mặc dù không biết hai tên này muốn đem chính mình đi đâu, nhưng mà từ những chuyện hai bọn họ nói lúc nãy, Bạch Lạc cũng biết chính mình lần này đi lành ít dữ nhiều...
Thẩm Vân Niệm hiển nhiên muốn để những người này làm nhục mình.
Bạch Lạc trước giờ chưa từng đắc tội Thẩm Vân Niệm, thậm chí gặp cũng chỉ gặp qua mấy lần.
Nhưng mà, nàng ta lại có địch ý lớn như vậy đối với mình...
Bạch Lạc tình nguyện chết, cũng không muốn chính mình bị làm nhục như vậy.
Nhưng mà bây giờ cả người y đều bị trói chặt, ngay cả miệng cũng đều bị một miếng vải lớn chặn lại, y bây giờ đừng nói là giãy giụa, ngay cả muốn chết đều không có biện pháp chết.
Mắt nhìn xe ngựa đã lảo đảo lắc lư bắt đầu đi, Bạch Lạc liều mạng giãy giụa, muốn cởi bỏ dây thừng trên tay mình.
Bên ngoài xe ngựa là Xích Viêm mang theo Thẩm Vân Niệm đi ra ngoài.
Xích Viêm đã đáp ứng Thẩm Vân Niệm mang nàng đi xem hội đăng, tự nhiên dắt tay nàng đi bộ bên ngoài.
Bạch Lạc khe hở trên xe, nhìn thấy hai người bên ngoài, mắt lập tức mở lớn.
Trong lòng bỗng nảy sinh một tia hy vọng.
Là Xích Viêm!
Bạch Lạc kích động nhìn người kia đứng bên ngoài xe ngựa.
Mặc dù cũng biết, Xích Viêm chán ghét chính mình cỡ nào.
Nhưng mà, đến lúc này rồi, Bạch Lạc chỉ có thể đem tất cả hy vọng đặt lên người Xích Viêm...
Y hy vọng Xích Viêm có thể cứu mình.
Bạch Lạc liều mạng dùng cơ thể mình đụng vào xe ngựa.
Thậm chí dùng cả đầu mình đập xuống đất.
Y hy vọng Xích Viêm có thể chú ý đến tiếng động bên trong xe ngựa.
Nam nhân bên ngoài xe ngựa thấy Bạch Lạc không thành thật, lại đi vào trong, hắn đi lên đạp Bạch Lạc một cái, đột nhiên đem tóc y đều túm lên.
"Mẹ nó, ngươi đang tìm chết!"
Tiếng động va chạm mãnh liệt trong xe ngựa vẫn là thu hút sự chú ý của Xích Viêm.
Xích Viêm vốn đã có chút tâm thần không yên.
Bây giờ nhìn thấy xe ngựa của hầu phủ, cũng biết Bạch Lạc hẳn là ở bên trong.
"Bên trong xe là tiếng động gì?"
Xích Viêm hơi nhíu mày, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Xe ngựa bình thường sao có thể phát ra loại âm thânh này?
Xích Viêm nhấc chân muốn đi đến xe ngựa mà Bạch Lạc đang ở trong.
Thẩm Vân Niệm căn bản không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Xích Viêm không biết bên trong xe ngựa xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng biết!
Hai tên ngu xuẩn này, cũng không biết là có chuyện gì?
Bảo bọn chúng sớm chút đưa Bạch Lạc đi, sao lại chậm trễ lâu như vậy...
Cư nhiên chậm trễ để Xích Viêm đụng phải!
Còn trên xe ngựa, Bạch Lạc nhìn thấy Xích Viêm gọi xe ngựa dừng lại, cả trái tim đều co rút...
Y sống chết giãy giụa, muốn để Xích Viêm phát hiện chính mình.
Trong lòng là hy vọng vô hạn...
Nhưng mà tóc y bị đại hán kia gắt gao túm chặt, cả người đều bị hắn kiềm trụ.
Ngay cả trong miệng cũng không phát ra được chút thanh âm.
Chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Xích Viêm tự mình đi tới.
Bạch Lạc nhìn Xích Viêm cách mình càng ngày càng gần.
Trái tim đập càng ngày càng nhanh.
Bạch Lạc trong lòng gào thét.
Xích Viêm, cứ ta với...
Cầu xin ngươi...
Cứu ta...
Trước đây Bạch Lạc thật sự đã tự nói với mình, đừng tiếp tục yêu Xích Viêm nữa...
Y muốn quên đi nam nhân này.
Nhưng mà bây giờ, tại thời điểm Bạch Lạc tuyệt vọng nhất, nhìn thấy Xích Viêm xuất hiện trước mặt mình.
Trái tim đã đóng băng kia của y, lại phảng phất trở nên ấm hơn...
Y nghĩ, nếu như Xích Viêm cứu y, sau này y nhất định sẽ ngoan ngoãn.
Xích Viêm bảo y làm gì, y liền làm đó, sẽ không bao giờ làm chuyện khiến Xích Viêm không vui...
Xích Viêm cách xe ngựa Bạch Lạc cũng đã càng ngày càng gần rồi.
Trong mắt Bạch Lạc đều đong đầy nước mắt.
Y biết, y tạo ra động tĩnh đã bị Xích Viêm phát hiện ra rồi...
Xích Viêm nhất định sẽ cứu y ra!
Nhưng mà ngay lúc này, Bạch Lạc lại bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Thẩm Vân Niệm có chút hờn dỗi vang lên:
"Vương gia, ngươi không phải đã nói bồi ta đi xem hội đăng sao? Thời gian muộn chút nữa, hội đăng đều sắp kết thúc rồi."
Bước chân Xích Viêm vốn luôn hướng đến chỗ Bạch Lạc đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt mặc dù vẫn đang nhìn xe ngựa nơi Bạch Lạc ở, bước chân lại không có tiếp tục tiến lên.
Thanh âm Thẩm Vân Niệm lại vang lên.
"Vương gia, ngươi sao còn đi về xe ngựa của hạ nhân kia. Lưu luyến không nỡ hạ nhân kia nhà ngươi như vậy sao?"
Lời của Thẩm Vân Niệm khiến Xích Viêm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Sao có thể? Ta chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi."
"Có cái gì kỳ quái đâu, ngươi còn không yên tâm ta? Hội đăng đều sắp kết thúc rồi. Ngươi nói rốt cuộc hạ nhân kia của ngươi quan trọng, hay là hội đăng của ta quan trọng?"
Xích Viêm nhìn bộ dạng ghen tuông của Thẩm Vân Niệm, đột nhiên cười lên.
Đúng a. Hắn sao có thể không yên tâm Vân Niệm chứ?
Xích Viêm dùng tay gõ gõ mũi Thẩm Vân Niệm.
"Ngươi quan trọng! Ngươi quan trọng nhất! Bạch Lạc kia sao có thể so sánh với ngươi?"
"Vậy đúng rồi. Hội đăng đều sắp kết thúc rồi, ngươi nhanh bồi ta đi!"
Thẩm Vân Niệm đột nhiên kéo cánh tay Xích Viêm, kéo hắn đi về nơi tổ chức hội đăng.
Bạch Lạc cứ thế mở trừng mắt nhìn hy vọng của mình từ không thành có, lại từ có thành không...
Nhìn hai bọn hắn càng đi càng xa...
Nước mắt lập tức từ trong mắt chảy ra.
Y cho rằng Xích Viêm sẽ cứu y.
Nhưng mà.
Hắn lại thật sự đi rồi.
Rõ ràng nghe thấy xe ngựa kỳ lạ, vẫn là dứt khoát lưu loát đi như vậy!
Ngay cả đi về phía trước vài bước, nhìn một cái, đều không nguyện ý.
Đại hán kia thấy Xích Viêm đi xa, lập tức túm chặt tóc Bạch Lạc, dùng sức đem trán y đập xuống đất.
"Ngươi không phải thích đụng sao? Ta để ngươi đụng! Ta xem bây giờ còn có ai sẽ cứu ngươi!"
Khắp trán đều đau đớn che trời lấp đất, nhưng mà làm sao có thể sánh được với đau đớn trong tim.
Bạch Lạc đột nhiên nghĩ đến, năm đó ở trong sơn cốc, những lời Xích Viêm nói với y.
Hắn nói:
Ngươi phải nhớ kỹ tên của ta nha.
Ta tên Xích Viêm. Xích trong xích hồng, viêm trong viêm nhiệt.
Tên của ta rất dễ ghi nhớ, ngươi phải luôn khắc nó vào trong tim ngươi.
Sau này, lúc gặp nguy hiểm, ngươi liền lớn tiếng kêu tên ta ở trong lòng.
Ta bất kể ở nơi nào đều sẽ đến bảo hộ ngươi!
Lúc ấy, Bạch Lạc thật sự rất tin tưởng rất tin tưởng lời Xích Viêm.
Y mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt tràn ngập tín nhiệm.
Xích Viêm sợ y không tin, còn duỗi tay mình ra, ngón út giơ lên.
"Là thật đó, ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi, không tin chúng ta ngoắc tay..."
Sau này, vào lúc khó khăn nhất, Bạch Lạc không chỉ một lần gọi tên Xích Viêm.
Nhưng mà, căn bản không có chút tác dụng nào...
Bây giờ, y càng là bỏ rơi chính mình, nắm tay Thẩm Vân Niệm đi xa như vậy...
Lừa gạt!
Tên lừa gạt!
Hắn nói, hắn sẽ không bỏ rơi mình.
Hắn nói, hắn sau này muốn cưới mình.
Hắn nói, chỉ cần mình gặp nguy hiểm, bất kể ở đâu hắn cũng sẽ đến cứu mình...
Nhưng mà, hắn cái gì cũng không làm được.
Thậm chí, còn coi hắn như một vật phẩm mà tặng cho Thẩm Vân Niệm, khiến chính mình chịu đựng sự sỉ nhục như này.
Bạch Lạc dùng sức nắm chặt nắm tay, tuyệt vọng nằm trên mặt đất.
Trong lòng tràn ngập thống khổ.
Xích Viêm, ta hận ngươi...