Phố Bạch Long là con phố kinh doanh trong vùng giải phóng cũ thành phố Vân Hải, trải đầy các nơi truỵ lạc, KTV, quán bar, thậm chí là sòng bạc.
Thịnh Thế Niên Hoa là một chỗ ăn chơi quy mô lớn trên phố Bạch Long.
Tầng 1 là quán bar, tầng 2 là vũ trường, đồng thời chỗ này cũng kiêm một ít sinh ý da thịt.
Mà ở dưới lòng đất, là sòng bạc.
Dựa theo trí nhớ của Lâm Nặc, Lâm Nguyên Long thường tới chỗ này đánh bạc.
Đứng ở cửa Thịnh Thế Niên Hoa, Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn 4 chữ lớn "Thịnh Thế Niên Hoa" ở tầng hai lập loè ánh sáng xanh đỏ, khẳng định bản thân không tìm sai chỗ liền bước vào.
Trong ghế lô tầng ba, Tinh Ngộ đang cùng một vài người bạn làm ăn uống rượu, tầm mắt lơ đãng lướt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới lầu.
Lâm Lạc mặc áo phao quần jean, hơi ngửa đầu, ánh đèn màu sắc sặc sỡ chiếu lên mặt, nhìn không rõ biểu tình.
Tinh Ngộ nhíu mày, còn cho rằng bản thân nhìn lầm.
Sau đó nhìn kĩ lại mấy lần, anh chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, đó chính là Lâm Nặc, là thằng nhóc thối tính tình thì dở mà thiên phú cực tốt.
Cậu ta làm sao lại tới đây?
Trẻ con thì không nên học xấu.
Tinh Ngộ có chút không vui, gọi người giúp anh đi tìm Lâm Nặc tới.
Tầng một, Lâm Nặc đã tiến vào quán bar, cùng lúc quán bar cũng bắt đầu bước vào thời điểm người náo nhiệt nhất.
Trong sự xa hoa truỵ lạc, đếm không rõ có bao nhiêu nam nam nữ nữ đang cuồng hoan.
Đây là lần đầu tiên cậu tới đây, nhưng kiếp trước lúc đi làm thêm, Lâm Lạc cũng không phải chưa từng trải qua ở nơi truỵ lạc, đối với hoàn cảnh kiểu này cũng không tính là xa lạ.
Chỉ là tính cách cậu quái gở, không thích hoàn cảnh ầm ĩ như này, toàn bộ hành trình đều mang bộ mặt như có ai nợ tiền cậu vậy.
Lúc xuyên qua dòng người, có một vài nam nữ trẻ tuổi nhìn thấy cậu, còn muốn chọc nghẹo vài câu đều bị khuôn mặt thối của Lâm Lạc cản lại, mất hứng thú xoay người đi tìm mục tiêu.
Dựa vào kinh nghiệm tìm thấy thang máy đi xuống tầng hầm, Lâm Lạc không chút dừng lại bước vào.
Vừa xuống tầng hầm, Lâm Lạc liền phát hiện không khí nơi này và tầng một có sự khác biệt lớn.
Tầng một phần nhiều là những nam nữ trẻ tuổi đi tìm vui, các loại nam nữ làm điệu làm bộ trên sàn nhảy, trong không khí tràn đầy mùi rượu và mùi nước hoa gay mũi.
Mà tuổi tác dưới tầng hầm này càng rộng hơn chút, trong không khí tràn đầy mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi mồ hôi đàn ông, hôi nách, kèm theo là hết người này tới người khác la hét uống rượu.
Lâm Lạc che mũi đi lại trong đám người.
Lâm Nguyên Long đang đánh bạc cùng người khác, lúc Lâm Lạc tìm thấy ông ta, ông ta vừa thua một đống tiền, sắc mặt rất khó coi, miệng hùng hùng hổ hổ nói vận may không tốt, gào to lại lần nữa.
"Lâm Nguyên Long!" Nhìn thấy ông ta, Lâm Lạc tiến về phía trước túm lấy cánh tay ông ta.
"Ai, đừng có làm phiền bố mày!" Lâm Nguyên Long hất tay cậu ra.
Lâm Lạc lại một lần nữa túm lấy ông ta, kéo ông ta nói: "Lại đây!"
Lâm Nguyên Long không kiên nhẫn quay đầu, nhìn thấy là Lâm Lạc, có chút ngạc nhiên, trên dưới đánh giá cậu:
"Mày không về nhà ngủ đi, tới nơi này làm gì?"
Lâm Lạc đi thẳng vào vấn đề nói: "Thuốc màu tôi đâu?'
Lâm Nguyên Long trợn trắng mắt: "Bán rồi."
Tuy rằng đã sớm biết cái kết quả này, Lâm Lạc vẫn bị ông ta cây ngay không sợ chết đứng làm tức tới mức đầu óc huyết khí dâng trào.
"Bán cho ai, bán bao nhiêu?"
"Mày quản tao bán cho ai" Lâm Nguyên Long nói "Cút về nhà ngủ đi, đừng có con mẹ nó ở chỗ này làm phiền tao."
"Đó đệt mẹ nó là thứ của tôi!" Lâm Lạc tức giận nói.
Lâm Nguyên Long tức giận: "Cái thằng ranh con nhà mày, đệt mẹ ở đây với ai?"
Lâm Lạc nắm lấy tay áo ông ta không buông, ánh mắt hung ác, lạnh giọng nói:
"Đồ của tôi, trả cho tôi."
"Bán rồi!" Lâm Nguyên Long vỗ bỏ tay cậu "Nghe không hiểu tiếng người?"
Lâm Lạc: "Bán cho ai?"
"Quên rồi" Lâm Nguyên Long dửng dưng như không "Mày vẫn còn muốn lấy lại về? Tao thu tiền rồi, đã bán cho người ta rồi, mày biết rồi còn có thể làm được gì?"
"Bán bao nhiêu tiền?" Lâm Lạc lại hỏi.
"Tầm một nghìn đi...."
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Lạc bỗng nhiên tiện tay chộp lấy một chai bia, phang vào đầu ông ta.
Chỉ nghe "oành"một tiếng, chai bia vỡ tan tành, rượu bên trọng dội đầy đầu Lâm Nguyên Long.
Lâm Nguyên Long trên đầu một trận đau nhức, trong nháy mắt sững sờ.
Tiếp đó, ông ta sờ sờ đầu mình, sờ một tay đầy máu.
Tối hôm qua Lâm Lạc mới phang cái ghế vào đầu ông ta, chỗ vết thương đấy vẫn chưa lành, hôm nay lại bị Lâm Lạc lấy chai bia đập vào đầu.
Lâm Nguyên Long phẫn nộ xông lên.
Lâm Lạc tuy rằng tức giận nhưng cũng chưa đánh mất lí trí, biết rằng thân thể mình hiện tại cứng đối cứng đánh không lại, đập xong cậu liền lùi về.
Lúc Lâm Nguyên Long nhào qua, cậu nghiêng người tránh né, sau đó từ phía sau xông tới, đè Lâm Nguyên Long xuống đất, vung nắm đấm đập liên tục.
Cậu nhìn cái tên gia hoả Lâm Nguyên Long này không vừa mắt lâu rồi.
Hai ngày nay, người này liên tiếp thách thức giới hạn của Lâm Lạc.
Có thuốc màu, cậu có thể vẽ tranh, bán ra đổi lấy tiền, mẹ sẽ không cần vất vả nữa, sẽ không cần chống gậy đi bán bánh crepe, sẽ có thể lắp chân giả, không cần dùng gậy.
Nhưng những điều này lại bị Lâm Nguyên Long chỉ vì một ngàn phá huỷ mất.
Ông ta căn bản không thèm quan tâm mẹ có vất vả hay không, trong đầu chỉ có cờ bạc.
Lâm Lạc xuống tay độc ác, mỗi một quyền đều chặt chẽ vững vàng nện lên mặt Lâm Nguyên Long.
Mỗi nắm đấm của cậu đập tới phát đau, Lâm Nguyên Long khẳng định càng không chịu nổi.
Bỗng nhiên xảy ra chuyện này, phạm vi nhỏ trong sòng bạc loạn cả lên.
Bên cạnh có người khuyên can, cũng có người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ở bên cạnh khen hay.
Rất nhanh, nhân viên bảo vệ sòng bạc tới, một trái một phải kéo Lâm Lạc lên.
Lâm Lạc giãy giụa, bọn họ liền đấm một cái vào bụng Lâm Lạc.
Bụng Lâm Lạc đau xót, tí thì nôn cơm tối ra.
Cái thân thể yếu ớt này hoàn toàn không chống lại được, cậu khom eo, cuộn người lại như con tôm.
Nhân viên bảo vệ đang chuẩn bị đánh phát nữa, cách đó không xa bỗng truyền tới một giọng nói:
"Buông tay."
Là một giọng nói nam tính trưởng thành quen thuộc, trầm thấp ôn nhu, một giọng nói không nên xuất hiện ở nơi hỗn loạn này.
Lâm Lạc đau tới mức trán đổ mồ hôi, nổ đom đóm mắt ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Tinh Ngộ trong ánh sáng sòng bạc mờ ảo bước về phía cậu.
Bên trong Thịnh Thế Niên Hoa mở máy sưởi, anh chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn, vạt áo cho vào trong lưng quần, càng làm nổi bật đôi chân dài.
Trên đường anh tiến lên, người trong sòng bạc dồn dập vì anh tránh ra một con đường.
Đi tới trước mặt Lâm Lạc, Tinh Ngộ đứng lại, giơ tay sờ mồ hôi trên trán Lâm Lạc, hơi hơi nhíu mày, hỏi hai nhân viên bảo vệ:
"Mấy anh đánh cậu ấy?"'
Cái kiểu sòng bạc dưới đất này, vốn cũng không phải nơi hợp pháp gì, nhân viên bảo vệ làm việc tại nơi này, hiển nhiên cũng đều không thấy mặt trời.
Ở nơi này gây chuyện đánh người, đánh hắn một quyền là còn nhẹ.
Nhưng bọn họ không ngờ tới tên nhóc nghèo này tự nhiên lại có quan hệ với Tinh Ngộ, sắc mặt có chút cứng ngắc:
"Thưa, thưa ngài, chúng tôi không biết..."
Tuy rằng bọn họ không biết Tinh Ngộ, nhưng từ cách ăn mặc của Tinh Ngộ cùng với người theo ở phía sau mà xem, tuyệt đối không phải người bọn họ có thể trêu chọc.
"Bỏ đi." Tinh Ngộ cũng không có ý định làm khó bọn họ, tiếp nhận Lâm Lạc từ tay bảo vệ.
Lâm Nguyên Long chậm rãi lấy lại tinh thần, mắng một câu thô tục, bổ nhào về phía Lâm Lạc, còn muốn phản công.
"Giữ ông ta lại." Tinh Ngộ nói.
Hai nhân viên bảo vệ ngay lập tức ấn Lâm Nguyên Long lại xuống đất.
Lâm Nguyên Long lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện sự tình hình như không thích hợp cho lắm.
Mặt ông ta chỗ lành chỗ bầm, còn chảy máu mũi, vô cùng chật vật ngẩng đầu nhìn Tinh Ngộ, trong mắt đều là cảnh giác.
Tinh Ngộ cúi đầu liếc nhìn Lâm Nguyên Long, hỏi Lâm Lạc: "Ông ta là ai?"
Lâm Lạc không nói chuyện.
Tinh Ngộ gẩy cái trán cậu, vừa tức vừa buồn cười: "Hỏi cậu đấy, thằng nhóc thối."
Lâm Lạc lại muốn phát cáu, nghĩ tới Tinh Ngộ ước chừng là đang giúp cậu, mới quay mặt đi nói:
"Lâm Nguyên Long, bố tôi."
Tinh Ngộ hơi kinh ngạc, nhướng mày, quay đầu cười với người bên cạnh: "Ông chủ Chu, hai người này tôi mang đi."
Người bị gọi là ông chủ Chu, là một bộ dạng mặt mũi hiền lành, cười ha hả nói: "Được."
Tinh Ngộ đỡ lấy eo Lâm Lạc, vỗ một cái lên eo cậu:
"Được rồi, đi với tôi, nhóc thối."