Lâm Lạc còn đang ngồi cạnh, sao Tỉnh Ngộ có thể để cô ta chạm vào mình được.
Anh vội kéo tay áo mình tránh đi, đồng thời dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói:
“Tố Quân, lần này em sai rồi.”
“Là một họa sĩ, sao em có thể sao chép ý tưởng của người khác như vậy được?”
“Nếu đổi lại việc này xảy ra với em, nếu có người ăn cắp ý tưởng của em sau đó lại đổ ngược lại cho em lấy ý tưởng của họ, vậy em cảm thấy thế nào?”
Nói thật, lần này Tỉnh Ngộ rất thất vọng với Miêu Tố Quân.
Bởi anh luôn nghĩ Miêu Tố Quân chỉ là tính tình tiểu thư nhưng bản chất con người không tệ, không giống anh trai cô ta.
Nhưng Tỉnh Ngộ không ngờ rằng Miêu Tố Quân lại làm chuyện như vậy.
Hơn nữa nhìn tác phong này của cô ta, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên.
Vậy mà Tỉnh Ngộ đã từng khen cô ta vẽ đẹp trước mặt Lâm Lạc.
Giờ anh chỉ muốn quay ngược về quá khứ rút lại những lời đó.
Sự thất vọng trong mắt Tỉnh Ngộ còn khó để Miêu Tố Quân chấp nhận hơn việc cô ta bị buộc tội sao chép ý tưởng.
Cô ta cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống:
"Thực xin lỗi, em biết sai rồi, anh đừng giận em được không?"
Hiện tại, cô ta chỉ có thể cứu vãn hình ảnh của mình trong lòng Tỉnh Ngộ bằng cách kịp thời thú nhận lỗi lầm của mình.
Tỉnh Ngộ là một người rất thích vẽ tranh sơn dầu, anh ấy chắc chắn không thể chấp nhận chuyện sao chép.
Nói không chừng từ giờ trở đi anh sẽ căm ghét cô ta mất.
“Ma xui quỷ khiến nên em mới phạm sai lầm này, em thực sự không cố ý đi sao chép ý tưởng.”
“Chỉ là em cảm thấy tranh của cậu ấy rất đẹp nên muốn học hỏi một chút.”
“Vì muốn học hỏi nên mới vẽ một bức tranh y hệt sau đó nộp lên trước tôi ấy hả?” Lâm Lạc giễu cợt.
Cậu kéo Tỉnh Ngộ về phía mình một chút, không cho người phụ nữ kia đến gần Tỉnh Ngộ.
"Tôi xin lỗi..." Miêu Tố Quân chỉ khóc, "Lâm Nặc, tôi xin lỗi cậu, cậu đừng nói chuyện này ra ngoài, tôi có thể bồi thường cho cậu, cậu muốn gì cũng được."
Cô ta hiểu rõ việc sao chép này nguy hiểm như thế nào trong lĩnh vực tranh sơn dầu.
Lâm Lạc khóe miệng hơi giật giật, có chút không nói nên lời: "Tôi không cần cô bồi thường, tôi cũng chẳng thiếu cái gì hết."
Hiện tại cuộc sống của cậu rất tốt, mọi thứ đều ổn thỏa.
Tại sao những người này cứ thích mang tiền ra dụ dỗ cậu chứ.
“Miêu Tố Quân.” Tỉnh Ngộ nghiêm giọng: “Chuyện này có thể nói bồi thường hay không bồi thường sao?”
"Em đã lớn như vậy rồi, không phải trẻ con nữa, làm sai chuyện gì thì tự mình phải gánh chịu, đừng lúc nào cũng nghĩ dựa vào gia đình giải quyết mọi chuyện."
Vì từ nhỏ mối quan hệ với cha mẹ đã không được ổn cho lắm nên khi trưởng thành Tỉnh Ngộ đã bắt đầu việc kinh doanh của riêng mình, mọi thứ anh có được hiện tại đều dựa vào sự chăm chỉ của bản thân.
Anh hoàn toàn có đủ tư cách để nói câu này.
Trưởng khoa bây giờ mới ra mặt, cười nói:
“Tỉnh tổng, Lâm Nặc, việc này đúng là Miêu Tố Quân đã sai, nhưng cô ấy không cố ý.”
“Tôi thấy việc này….”
“Tại sao lại không cố ý, cô ta chính là cố ý!” Mao Tuấn nói.
Trưởng khoa chưa kịp nói hết lời đã bị chặn họng.
Biệt Nhất Cách khẽ đụng đụng tay áo Mao Tuấn, ý bảo cậu ta bớt lời một chút.
Lâm Lạc có Tỉnh Ngộ chống lưng nên chắc chắn sẽ không sao, nhưng giờ nếu cậu ta lắm miệng mà bị trưởng khoa ghim thì sẽ không tốt.
“Anh đừng kéo em.” Mao Tuấn lẩm bẩm.
Biệt Nhất Cách cười nói: “Trưởng khoa, cô ta cố ý hay không mọi người ở đây đều thấy rõ cả rồi. Về phần hình phạt, em nghĩ nên làm theo quy định của Học viện, thầy thấy sao?”
Miêu Tố Quân nghiến răng, kín đáo trừng mắt nhìn Biệt Nhất Cách và Mao Tuấn.
Biệt Nhất Cách chẳng buồn đếm xỉa.
Nhưng Mao Tuấn lại gầm lên: "Nhìn cái gì? Dù cô có là nữ sinh nhưng nữ sinh thì cũng phải tuân theo quy tắc chứ, đúng không?"
Nhà họ Miêu không có ở đây, trưởng khoa cũng không dám mạnh miệng, chỉ đành cười cầu hòa: “Cái này….vấn đề hình phạt cho sinh viên tôi cũng không thể tự mình quyết định được.”
"Tôi nghĩ cần phải triệu tập các lãnh đạo và các giáo sư của Học viện để cùng nhau thảo luận."
“Tỉnh tổng, thầy Cảnh, hai người thấy sao?”
Chủ yếu là ý kiến của hai người này.
Tỉnh Ngộ: “Cứ xử lý theo quy định của Học viện đi.”
Cảnh Vân: “Việc sao chép là hành vi bị cấm tuyệt đối trong khoa sơn dầu, huống chi là hành vi vu khống bạn học. Tôi thấy khoa sơn dầu chúng ta không thể chấp nhận một sinh viên như vậy.”
Trưởng khoa lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, mỉm cười gật đầu: "Vậy tôi sẽ báo các lãnh đạo bàn về việc kỷ luật Miêu Tố Quân."
“Tỉnh tổng, công việc của anh rất bận, vì một việc nhỏ như vậy mà làm phiền đến anh, thực sự rất mong anh thông cảm.”
“Tôi tiễn anh xuống lầu nhé?”
“Đây không phải là việc nhỏ,” Tỉnh Ngộ cười cười, “Khoa Sơn dầu của Học viện Mỹ thuật Quốc gia là khoa sơn dầu tốt nhất cả nước. Các sinh viên ở đây đại diện cho trình độ cao nhất của ngành sơn dầu quốc nội trong tương lai.”
"Cả Miêu Tố Quân và Nặc Nặc đều là sinh viên xuất sắc của khoa, có thể nói, họ sẽ là những người dẫn đầu ngành sơn dầu trong tương lai."
“Việc bọn họ liên quan đến tai tiếng về sao chép ý tưởng không thể là chuyện nhỏ được.”
Tỉnh Ngộ đứng lên: "Tôi hy vọng Học viện có thể xử lý vấn đề này một cách khách quan và công bằng, để mọi người có thể thấy sự tôn trọng tranh sơn dầu của Học viện và thái độ của các người đối với việc sao chép ý tưởng."
“Nếu không….tôi rất lo lắng không biết tương lai khoa sơn dầu sẽ ra sao.”
“Vâng, vâng, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng, Tỉnh tổng yên tâm.”
Trưởng khoa đứng dậy tiễn Tỉnh Ngộ xuống lầu.
Thấy Tỉnh Ngộ rời đi, Lâm Lạc vội nói với Cảnh Vân và mấy người Biệt Nhất Cách, rồi đi theo anh xuống lầu.
Trưởng khoa tiễn Tỉnh Ngộ xuống lầu xong liền quay trở lại.
Chỉ còn Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ đứng đối mặt với nhau.
Tỉnh Ngộ vẫn đang cầm bức tranh con báo trong tay.
Được minh oan và vạch trần bộ mặt thật của kẻ sao chép tranh của mình, Lâm Lạc đang rất vui.
Cậu mỉm cười nhìn Tỉnh Ngộ:
“Thanh mai của anh đang khóc kìa, anh không đi dỗ cô ta sao?”
“Thanh mai cái gì, đừng nói nhảm.” Tỉnh Ngộ xoa xoa tóc Lâm Lạc, “Hơn nữa anh có muốn dỗ cũng là dỗ em, tại sao lại phải dỗ cô ấy?
“Người ta khóc như hoa lê trong mưa rồi kìa, anh không đau lòng sao?” Lâm Lạc lại hỏi.
Tỉnh Ngộ vô lực cười cười: “Không dám đau lòng, sợ em ăn thịt anh mất.”
Vẻ ngoài Lâm Lạc ngoan ngoãn nhưng thực chất tính tình rất hung.
Tỉnh Ngộ vẫn nhớ Lâm Lạc đã không chút do dự cầm chai bia đập lên đầu ba mình mà không thèm xin lỗi vì ông ta đã lấy mất dụng cụ vẽ tranh của cậu.
“Anh biết thì tốt.” Lâm Lạc hít mũi, kéo cà vạt của người đàn ông rồi hôn lên môi anh.
“Đây coi như là bồi thường vì đã làm chậm trễ công việc của anh.”
“Cũng đã làm phiền anh phải vội vàng chạy tới đây.”
Tỉnh Ngộ giả bộ kinh ngạc: "Ồ, lại còn cảm tạ nữa, thì ra em cũng biết em phiền phức sao?"
Lâm Lạc nghiến răng: “Có giỏi thì anh đừng tới.”
Sau khi giả vờ dữ tợn, cậu cười nói: "Ngày mai thi xong môn cuối rồi em sẽ tới tìm anh."
“Em đã hứa sẽ mời bạn cùng phòng ăn tối rồi, anh chuẩn bị sẵn ví tiền đi.”
“Ngày mai mình gặp nhau ở ký túc xá của em nha.”
“Được, tuân lệnh.” Tỉnh Ngộ cười đáp.
Vì anh còn có việc nên cũng không ở lại lâu, hai người dính dính một hồi rồi Tỉnh Ngộ cầm tranh đi về.
Vì để trống hết ngày mai nên bây giờ anh phải hoàn thành nốt công việc.
Trên đường trở về công ty, Tỉnh Ngộ vẫn có chút bất đắc dĩ.
Anh ôm trán thở dài: Bỗng nhiên có chút muốn nghỉ hưu, nếu không chắc anh sẽ không có cả thời gian để yêu đương mất.
Lâm Lạc đứng ở cửa khoa sơn dầu lưu luyến nhìn xe của Tỉnh Ngộ đi xa, mãi đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt mới quay đầu bước vào trong.
Lại tình cờ gặp Cảnh Vân cùng đám người Biệt Nhất Cách đang xuống lầu.
Miêu Tố Quân đi phía trước, trên mặt vẫn còn vương lệ.
Nhìn thấy Lâm Lạc, cô ta hung hăng trừng mắt rồi nện giày cao gót nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại bóng lưng có chút xấu hổ.
Lâm Lạc phớt lờ cô ta, cậu chạy đến bên Cảnh Vân để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
“Thầy Cảnh, cảm ơn thầy đã giúp đỡ. Nếu không em thật sự không biết phải làm sao.”
"Đây là chuyện lớn," Cảnh Vân xua tay, "Em không cần cảm tạ, tôi chỉ nói những gì tôi đã thấy."
Cảnh Vân vỗ vỗ vai Lâm Lạc: "Cũng may em còn có chứng cứ, bằng không loại chuyện này rơi xuống đầu, thật sự là không thể phản bác."
Chứng cứ quan trọng nhất thật ra chính là bức tranh Tỉnh Ngộ mang đến, đó chính là chứng cứ xác thực.
"Em cứ tập trung vẽ tranh, không cần phải sợ cô gái đó, nếu sau này cô ta gây rắc rối với em, em có thể đến tìm giáo viên giúp đỡ."
“Đương nhiên, thỉnh thoảng tìm Tỉnh Ngộ sẽ hữu ích hơn.” Cảnh Vân nói đùa, “Em cứ tới tìm cậu ta cũng được.”
Cảnh Vân có thể nhận ra quan hệ của hai người họ rất tốt, hoàn toàn không phải là quan hệ người tài trợ với người được tài trợ thông thường.
Sau khi trao đổi vài lời với Cảnh Vân và tha thiết cảm ơn ông, Lâm Lạc tiễn Cảnh Vân rời đi.
Thấy Cảnh Vân đã rời đi, Mao Tuấn liền xông vào ôm chặt lấy Lâm Lạc:
“May quá may quá, cuối cùng Nặc Nặc cũng lấy lại được trong sạch rồi!”
“Miêu Tố Quân kia tệ quá, chuyện xấu xa như vậy mà cũng làm được.”
“Lại còn giả vờ vô tội, cái gì mà không cố ý chứ, thật buồn nôn.”
“Miệng lưỡi cậu rất lợi hại đó.” Mao Tuấn đang nói thì một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
Cả bọn quay đầu lại, nhìn thấy Chu Tích Duyệt từ sau góc đi ra, mỉm cười nói:
"Không nghĩ cậu còn khá chính trực."
“Lớp, lớp trưởng?” Mao Tuấn ngay lập tức đỏ mặt, “Sao cậu lại ở đây?
Chu Tích Duyệt nói, "Tôi là sinh viên khoa sơn dầu, tại sao tôi không thể ở đây?"
"..." Mao Tuấn gãi gãi mặt, "Nhưng hiện tại cậu không phải đang thi sao?"
Chu Tích Duyệt: "Sao cậu biết tôi đang thi?"
Mao Tuấn: "……"
Lộ rồi.
Tất nhiên là vì cậu ta đã tìm hiểu lịch học của Chu Tích Duyệt, mỗi tiết học diễn ra khi nào cũng đều nhớ hết.
Chu Tích Duyệt cười cười, cũng không ép hỏi nữa, xoay người nói với Lâm Lạc: "Thật đáng tiếc, vừa rồi tôi đã bỏ lỡ một màn hay như vậy."
Lâm Lạc kinh ngạc nói: "Cậu cũng biết sao?"
Chu Tích Duyệt cho biết: "Sau khi nộp bài thi, tôi thấy một vài người họ lên lầu, tôi cảm thấy lạ nên đã xem thử".
“Không ngờ lại có drama lớn như vậy.”
Chu Tích Duyệt lộ ra vẻ mặt kinh tởm: "Tôi vốn còn cảm thấy bức tranh của học tỷ khá đẹp, nhưng không ngờ cô ta lại sao chép ý tưởng, lại còn dám vu oan cho người khác sao chép của mình."
Biệt Nhất Cách đột nhiên nói: "Kỳ thực đây không phải là lần đầu tiên cô ta làm vậy đâu."
Tất cả đều kinh ngạc.
Biệt Nhất Cách khoanh tay trước ngực, cười nói: “Này cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ, cô ta sao chép ý tưởng của người khác đã thành thói rồi, chẳng qua lần này đụng trúng Nặc Nặc thôi.”
“Trước kia cũng vậy rồi.”
“Chẳng qua nhà cô ta có tiền, Học viện không dám làm gì nên đành phớt lờ cho qua.”
“Trong Học viện cũng có mấy người biết, nhưng không ai dám nói gì.”
“Chuyện này sao có thể?” Chu Tích Duyệt tức giận, “Cô ta vẽ tranh như vậy sao? Thật sự là sỉ nhục những họa sĩ sơn dầu như chúng ta! Phi!”
Mao Tuấn vang lên: "Đúng, đúng vậy, những người như vậy mà cũng học vẽ tranh sơn dầu, hàng năm lại còn được học bổng? Học viện nghĩ sao vậy?"
Hạ Văn Thu: "Bởi vì nhà cô ta đã tặng một số tòa nhà cho Học viện, Học viện còn có thể nghĩ sao nữa?"