Trên thực tế, Lâm Lạc không quen ngủ với người khác.
Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu và Hạ Văn Thu ngủ cùng nhau, chỉ là lần này giường nhỏ nên hơi chật.
Mặc dù Lâm Lạc ngủ không phải đặc biệt ồn ào, nhưng cũng không phải rất yên tĩnh.
Giường lớn thì không sao, nhưng hai người ngủ trên giường nhỏ 1,3 mét, Hạ Văn Thu cũng không chịu nổi.
Tư thế ngủ của Hạ Văn Thu tuy rất an ổn nhưng cũng rất thính ngủ.
Sau khi bị Lâm Lạc giật chăn lần thứ ba vào lúc nửa đêm, Hạ Văn Thu thề sẽ không ngủ với Lâm Lạc nữa.
Trừ khi giường và chăn bông đủ lớn.
Ngày hôm sau, Hạ Văn Thu thức dậy rất sớm.
Thời gian trước Lâm Lạc vẽ tranh rất mệt, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi nên cậu ngủ không biết trời trăng gì cả.
Cũng may có Hạ Văn Thu gọi cậu dậy, sau khi tắm rửa xong liền vội vàng lên lớp, còn không kịp ăn sáng.
Giờ đã là cuối học kỳ rồi, cho dù là Lâm Lạc cũng phải đi ôn tập.
Với các môn chuyên ngành thì không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là các môn văn hóa. Trước đây Lâm Lạc chưa từng học các môn văn hóa này một cách có hệ thống. Ngoài tiếng Trung và tiếng Anh đã có trí nhớ bậc thầy của nguyên chủ Lâm Nặc, môn lý thuyết nghệ thuật và lịch sử nghệ thuật, Lâm Lạc phải tự mình chăm chỉ học.
Mãi mới có cơ hội vào học ở Học viện Mỹ thuật Quốc gia, Lâm Lạc không muốn trễ nải các môn văn hóa này.
Cậu phải cố gắng ôn bài để đạt điểm cao mới được.
Cả hai kiếp cộng lại Lâm Lạc cũng chưa bao giờ học chăm chỉ như vậy.
Mỗi ngày mở mắt ra là ôn tập, đến lúc đi ngủ cũng ôn tập trong mơ.
Ban đầu đã hứa sau khi hoàn thành bức tranh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho Tỉnh Ngộ, nhưng giờ Tỉnh Ngộ lại bị cho ra rìa.
Vẽ tranh quan trọng hơn anh, thi cử cũng quan trọng hơn anh, Tỉnh Ngộ chỉ có thể tranh thủ thời gian đến trường tìm Lâm Lạc để có thể gặp bạn trai nhỏ cho thỏa nỗi nhớ nhung.
Chỉ trong nháy mắt đã đến sinh nhật Phùng Quyên.
Còn một tuần nữa là thi, Lâm Lạc phải dành thời gian ôn tập lại, cũng phải dành thời gian tặng quà sinh nhật cho Phùng Quyên, đây là sinh nhật lần thứ 40 của bà.
Phùng Quyên kết hôn sớm, 21 tuổi đã sinh Lâm Lạc.
Bây giờ Lâm Lạc đã 19 tuổi nhưng Phùng Quyên mới 40.
Gia đình Lâm Lạc không có người thân hay bạn bè nào ở thủ đô cả, với lại cả hai mẹ con đều không thích mời quá nhiều người.
Vì vậy họ chỉ gọi điện mời Tỉnh Ngộ đến mừng sinh nhật.
Lâm Lạc từ sớm đã đặt một chiếc bánh kem lớn, ngay chiều hôm đó đã được giao đến tận nhà.
Lâm Lạc vào bếp nấu bữa tối, Tỉnh Ngộ cũng giúp cậu một tay – thật ra ra nhà hàng cũng được, nhưng Lâm Lạc cảm thấy ở nhà tự nấu vẫn ấm cúng hơn.
Và những bữa cơm do chính tay mình nấu bao giờ cũng dụng tâm hơn ngoài hàng.
Hôm đó Phùng Quyên vẫn đang bán bánh kếp trái cây liền nhận được điện thoại của Lâm Lạc, cậu nói bà mau chóng về nhà, vừa đẩy cửa vào đã nghe thấy tiếng pháo giấy.
Phùng Quyên sửng sốt, nhìn thấy bữa ăn thịnh soạn trên bàn cùng chiếc bánh lớn ba tầng, bà lập tức choáng váng.
Đã nhiều năm bận rộn vất vả, Phùng Quyên đã lâu không tổ chức sinh nhật cho mình.
Tất nhiên bà cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật thứ bốn mươi của bản thân.
Nhìn thấy bánh kem, bà thậm chí còn hơi sững sờ: "... Hôm nay sinh nhật ai sao?"
Đều không phải sinh nhật của Lâm Lạc hay Tỉnh Ngộ.
Lâm Lạc không khỏi cười nói: "Mẹ không nhớ rõ sinh nhật của bản thân sao? Hôm nay là sinh nhật mẹ đó."
“Con và Tỉnh Ngộ đặc biệt tổ chức sinh nhật cho mẹ này.”
Phùng Quyên nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trên bàn ăn, mắt bà đỏ hoe nhưng vẫn nói:
"Tổ chức sinh nhật thì tổ chức thôi, sao lại mua cái bánh kem lớn như vậy? Ba người chúng ta ăn không hết. Thật lãng phí."
“Sẽ không lãng phí đâu.” Lâm Lạc nói, “Con sẽ mang nó về ký túc xá chia cho các bạn cùng phòng.”
"Mẹ, mẹ nhìn xem cái bánh này thế nào? Cả mấy món con nấu nữa." Lâm Lạc kéo Phùng Quyên ngồi xuống, "Mẹ xem xem! Con đã nấu cho mẹ một bàn ăn tuyệt vời này! Rất phong phú đúng không?"
Lâm Lạc mỉm cười nhìn Phùng Quyên.
Thực ra đã rất nhiều năm rồi cậu không mừng sinh nhật với ai cả.
Ở kiếp trước, từ khi cha mẹ cậu qua đời, cậu cũng chẳng tổ chức sinh nhật nữa.
Kiếp này vào ngày sinh nhật, Phùng Quyên cũng đã cho cậu chút tiền tiêu vặt để tự mua đồ cho bản thân.
Nhưng Lâm Lạc cũng không hứng thú.
“Sao con lại làm nhiều như vậy chứ, thật lãng phí.” Phùng Quyên nói.
Lâm Lạc không biết nên cười hay khóc nữa.
Cậu biết do Phùng Quyên quá vất vả nên bà rất tiết kiệm.
“Dì à, đây là tấm lòng của Nặc Nặc.” Tỉnh Ngộ đặt tay lên vai Lâm Lạc, thản nhiên mỉm cười, “Không phải mỗi ngày đều lãng phí như vậy.”
"Hơn nữa, Nặc Nặc bây giờ đã có thể kiếm tiền, trong tương lai bọn con cũng sẽ không khó khăn như vậy đâu."
Tỉnh Ngộ vừa mở miệng, Phùng Quyên cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Lạc lại nói: "Mẹ, con còn có quà cho mẹ nữa đó."
“Còn có quà sao?” Phùng Quyên có chút kinh ngạc, khuôn mặt đã bất giác nở nụ cười, “Quà gì vậy, để mẹ xem xem.”
Lâm Lạc ra vẻ bí ẩn nói: “Mẹ nhắm mặt lại trước đã, sau đó con sẽ đi lấy cho mẹ.”
“Đứa nhóc nhà con…..” Phùng Quyên rất nể tình nhắm mắt lại.
Lâm Lạc vào phòng lấy bức tranh ra rồi nhẹ nhàng đặt nó trước mặt Phùng Quyên, sau đó nói với bà:
“Mẹ, có thể mở mắt ra rồi đó.”
Phùng Quyên mở mắt ra và nhìn thấy một giá vẽ, nhưng bức tranh được che bằng vải nên không nhìn thấy nội dung.
Lâm Lạc vén tấm vải đỏ lên, bức tranh bên dưới liền lộ ra.
Lâm Lạc đã mất hơn một tháng mới vẽ xong bức tranh này, mỗi ngày cậu vẽ đến hơn tám tiếng.
Thành phẩm được vẽ bởi bậc thầy sơn dầu hàng đầu trong hàng trăm giờ đồng hồ, ngay cả những người không hiểu về hội họa như Phùng Quyên cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Phùng Quyên nhìn người phụ nữ trên tấm vải, đôi mắt bà ươn ướt.
Đó chính là bản thân bà.
Bà chưa bao giờ biết thì ra trong mắt người khác, mình có dáng vẻ như vậy.
Sau đó bà mới biết thì ra bức tranh mà Lâm Lạc đã vẽ trong hơn một tháng là quà sinh nhật của mình.
"Thầy giáo con đã xem bức tranh này," Lâm Lạc nói xen vào, "Ông là một bậc thầy vẽ tranh sơn dầu nổi tiếng thế giới. Ông nói con vẽ rất đẹp, và đã đề nghị con mang bức tranh này đi triển lãm vào một ngày gần nhất."
“Sau triển lãm, tranh của con sẽ có giá trị hơn”.
"Mẹ đừng lo lắng, con có thể nuôi gia đình."
Phùng Quyên nhìn bức tranh, gật đầu liên tục: "Con giỏi quá, bức tranh vẽ rất đẹp..."
Lúc này, Tỉnh Ngộ cũng lấy ra món quà mà anh đã lựa chọn cẩn thận cho Phùng Quyên.
Một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, anh đưa cho Phùng Quyên bằng cả hai tay.
"Dì à, đây là quà của con, dì mở ra xem có thích không?"
Phùng Quyên đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, bà không biết phải nói gì, chỉ khẽ lau nước mắt.
"Tiểu Tỉnh đã giúp chúng ta nhiều như vậy rồi, lại còn quà cáp tốn kém nữa, dì thật ngại quá."
“Chỉ là chút tâm ý, không hề đắt.” Tỉnh Ngộ nói, “Dì thích là được rồi.”
Lâm Lạc đỡ lời: “Mẹ à, mẹ cứ nhận đi, Tỉnh Ngộ đã phải chọn rất lâu đó.”
Phải giúp bạn trai lấy lòng mẹ mới được. Cái này có thể liên quan đến cuộc sống hạnh phúc của hai người trong tương lai đó.
Phùng Quyên lau tay vào góc áo trước khi cẩn thận nhận lấy hộp quà.
Mở hộp quà ra, là một chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai.
Từng viên tròn trịa, phản chiếu ánh sáng mờ ảo, sờ còn thấy hơi lạnh tay, nhìn rất tinh xảo.
Không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp.
Phùng Quyên chỉ nhìn thôi đã thích nó rồi, nhưng sau khi chạm vào, bà nhận ra thứ này có lẽ không hề rẻ nên nhanh chóng trả lại cho Tỉnh Ngộ.
"Này không được, thứ này quá đắt, dì không thể nhận nó."
“Dì không thích sao?” Tỉnh Ngộ hỏi.
"Không phải là dì không thích," Phùng Quyên bất đắc dĩ nhìn chuỗi ngọc, "Con cầm về cho mẹ con đi, dì đeo thứ này không thích hợp."
“Hợp.” Tỉnh Ngộ nói, “Chiếc vòng cổ này đặc biệt thích hợp với dì, dì đeo nhất định rất đẹp.”
Lâm Lạc lại gật đầu một cái: "Đúng đó mẹ, nhất định sẽ đẹp lắm, nếu mẹ không tin thì cứ đeo thử xem."
Lâm Lạc nói, cậu cầm chiếc vòng ngọc trai lên đeo cho Phùng Quyên rồi lấy gương cho bà nhìn.
"Nhìn xem, không phải là rất đẹp sao?"
Phùng Quyên nhìn mình trong gương, trên khuôn mặt vẫn có thể mơ hồ thấy được phong thái khi còn trẻ, nhưng làn da đã vàng sẫm và lỏng lẻo, đôi mắt cũng không còn sáng như trước.
Nhưng chuỗi ngọc trai này thực sự phù hợp với bà, đeo lên trông rất thanh lịch.
Phùng Quyên nhớ khi còn trẻ mình cũng là một mỹ nhân nức tiếng, có bao nhiêu người tranh giành muốn lấy bà làm vợ.
Sau khi kết hôn, trọng tâm của cuộc sống chuyển sang gia đình và con cái, dần dần không còn thời gian chăm sóc bản thân nữa.
Mỹ nhân năm nào giờ đã già nua.
Nhưng bây giờ Lâm Lạc đã lớn, có triển vọng và có thể kiếm tiền, Phùng Quyên đột nhiên cảm thấy có lẽ bà không cần phải đầu tắt mặt tối suốt ngày như vậy nữa.
Bà cũng nên hưởng phúc, nên nghỉ ngơi chăm sóc bản thân chút rồi.
“Được, vậy mẹ sẽ nhận.” Phùng Quyên cười nói, “Đã khiến tiểu Tỉnh tốn kém rồi.”
“Không có gì ạ.”
Lâm Lạc thở phào nhẹ nhõm khi thấy Phùng Quyên nhận món quà của Tỉnh Ngộ.
"Được rồi, không ăn thì nguội mất! Ăn thôi mẹ!"
Tỉnh Ngộ vội vàng đi lấy bát, ba người cùng nhau ăn cơm tối.
“Mẹ, mẹ đừng ăn nhiều, lát nữa còn ăn bánh.” Lâm Lạc cười.
Một bữa ăn rất vui vẻ, mặc dù gia đình này không hoàn chỉnh, nhưng còn hài hòa hơn so với khi nó hoàn chỉnh.
Ăn tối xong còn phải thổi nến, Lâm Lạc cắm bốn cây nến lên bánh rồi để Phùng Quyên ước.
Sau đó Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ cùng hát mừng sinh nhật bà.
Đây là niềm hạnh phúc bình thường nhất của những người bình thường.
Nhưng lại là niềm hạnh phúc mà không ai trong ba người họ từng có.
Lâm Lạc cô độc một kiếp, Phùng Quyên phải sống cùng một kẻ cặn bã hết nửa đời người, còn Tỉnh Ngộ sống trong gia đình kia của anh….có lẽ cũng chẳng thể coi là một gia đình.
Nhưng bây giờ, họ lại có thể giống như tất cả những người bình thường, cùng chúc mừng sinh nhật lần thứ 40 của Phùng Quyên.
Sau khi ước một điều ước, thổi nến xong, Lâm Lạc mạnh mẽ vỗ tay chúc mừng: "Chúc mừng sinh nhật mẹ! Chúc mẹ trẻ mãi không già!"
“Chúc dì sinh nhật vui vẻ.” Tỉnh Ngộ cũng nói.
Bánh sinh nhật chủ yếu là để cho có không khí chứ thật ra cả Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ đều không thích mấy món ăn ngọt như vậy lắm.
Nhưng Phùng Quyên có vẻ rất thích.
Sau khi ăn một chút, Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ dọn dẹp lại rồi mang chiếc bánh hầu như vẫn nguyên vẹn tính chia cho các bạn cùng phòng ký túc xá.
Tỉnh Ngộ giúp cậu bê bánh, hai người đi xuống lầu.
Anh lái xe đưa Lâm Lạc đến trường, Lâm Lạc ngồi ở ghế phụ cầm bánh ngọt.
Tâm trạng cậu vẫn rất thoải mái và vui vẻ, không nhịn được mà ngâm nga một bài hát.
Tỉnh Ngộ nghe thấy có chút quen thuộc, ngẫm kỹ lại, hình như là bài hát hơn mười năm trước, không khỏi có chút kinh ngạc:
“Em vẫn nghe mấy bài hát cũ như vậy sao?”
“Không được sao?” Lâm Lạc khịt mũi, “Em là người hoài cổ, thích nghe những bài hát cũ và xem những bộ phim cũ.”
“Đương nhiên là được.” Tỉnh Ngộ mỉm cười, giơ tay xoa tóc Lâm Lạc.
“Nhưng em cũng rất có mới nới cũ đấy.”
“Gì cơ?” Lâm Lạc quay đầu nhìn anh.
Tỉnh Ngộ cười nói: "Nếu không phải hôm nay sinh nhật dì, không biết khi nào em mới chủ động đến tìm anh một lần."
Lâm Lạc có chút không biết đáp sao, dù sao cậu cũng đã hứa sau khi vẽ xong bức tranh sẽ dành thời gian cho Tỉnh Ngộ nhiều hơn.
“……Em thật sự không rảnh, cũng thật sự không cố ý, em không phải người có mới nới cũ đâu!” Lâm Lạc thề.
Cậu cúi người hôn lên má người đàn ông:
"Em chỉ yêu mình anh thôi."
“Chờ khi em thi cuối kỳ xong, nhất định em sẽ dành thời gian ở bên anh, lần này em nói thật, sẽ không thất hứa nữa.”
“Tạm tin em thêm một lần vậy.”
Ánh mắt Tỉnh Ngộ lướt qua môi Lâm Lạc một chút, anh có chút không kìm lòng nổi, liền ôm lấy thiếu niên, cúi đầu hôn cậu.
Hôn thật sự là một chuyện rất dễ chịu, Lâm Lạc sung sướng nghĩ.
Nhưng cậu không biết Phùng Quyên đang ở cửa sổ lầu ba, đang nhìn hai người trên xe.