Sơn dầu trên khuôn mặt cậu thực sự bắt mắt.
Còn cả đôi môi bị hôn đến sưng đỏ lên nữa.
Nhưng Lâm Lạc vẫn thờ ơ trước ánh nhìn của mọi người.
Sinh viên khoa sơn dầu đã xem nghệ thuật trình diễn rất nhiều lần rồi, đừng nói là vẽ trên mặt, có dính bùn đất lên mặt cũng không phải là hiếm.
Ngoài những ánh mắt ngạc nhiên ban đầu, cũng chẳng mấy ai để ý tới cậu nữa.
Để ý nhiều nhất cũng chỉ có bạn cùng phòng của Lâm Lạc và Chu Tích Duyệt.
Buổi chiều là giờ thực hành, vẽ tĩnh vật, bi thép, ly, chậu inox... Các tĩnh vật khác nhau được đặt trên bàn để cho sinh viên bắt đầu vẽ tranh tĩnh vật.
Thỉnh thoảng giáo viên sẽ lại hướng dẫn một vài chi tiết.
Lâm Lạc với một nửa khuôn mặt dính sơn đang hào hứng vẽ.
Có lẽ vì đang yêu nên cậu cảm thấy những bức tranh của mình trở nên đặc biệt sống động, tràn đầy hứng khởi và vui vẻ.
Chu Tích Duyệt nghiêng người vỗ vỗ Lâm Lạc với vẻ mặt tôi thừa biết, cô hỏi nhỏ:
"Nghe bạn cùng phòng của cậu nói đến tận sáng nay mà cậu cũng không về ký túc xá, vẫn luôn ở cùng người đàn ông của cậu sao?"
Lâm Lạc ừ một tiếng, vẻ đắc ý trong mắt không thể che giấu nổi.
"Khuôn mặt của cậu đây cũng là do đùa nghịch với người đàn ông của cậu sao?"
Lâm Lạc cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng dính cả lên mặt anh ấy rồi."
“Cậu dính sơn lên mặt anh ta?” Chu Tích Duyệt ngạc nhiên.
"Đúng vậy," Lâm Lạc nhún vai, "Chúng tôi cùng làm giống nhau mà."
"Chậc chậc chậc," Chu Tích Duyệt thở ra, "Tỉnh Ngộ thật sự rất thích cậu, cũng rất cưng chiều cậu đó."
"Nếu bạn trai tương lai của tôi dám trát sơn lên mặt tôi, tôi sẽ đuổi anh ta về nhà."
Lâm Lạc: "……"
"Dừng," Lâm Lạc nói, "Tỉnh Ngộ rất chiều tôi, anh ấy sẽ không hung dữ với tôi đâu."
Chu Tích Duyệt lại chậc một tiếng.
“Cậu hiện tại đang chìm trong ái tình đó, có biết không hả?”
Lâm Lạc liếc nhìn cô, khẽ hừ một tiếng, "Cậu không hiểu đâu."
“Tôi không hiểu?” Chu Tích Duyệt chỉ vào mũi cậu, “Cậu không ngại đi hỏi thăm một chút, chị Duyệt tôi đây ở trường như thế nào đi.”
Lâm Lạc liếc nhìn Mao Tuấn, nhàn nhạt hỏi:
"Cái gì mà như thế nào, cậu có bao nhiêu bạn trai rồi?"
Chu Tích Duyệt nói: "Tôi đây còn có cả bạn gái."
Mao Tuấn vẫn luôn một mực nghe trộm lập tức ho khan.
Chu Tích Duyệt nghe thấy âm thanh liền thích thú nói: "Sao nào, chỉ cho Lâm Nặc giảo cơ, cấm tôi giảo cơ à?"
“Không, không phải, giảo cơ cũng rất, rất tốt.” Mao Tuấn đỏ mặt, “Cậu muốn thế nào cũng được.”
Lâm Lạc: “…………”
Lâm Lạc che mặt không đành lòng nhìn thẳng.
Chu Tích Duyệt cảm thấy thích thú, cậu chàng này ngốc thật đấy, khiến cô càng muốn trêu chọc, liền vỗ vỗ vai Mao Tuấn.
“Sao, sao vậy, có chuyện gì sao?” Mao Tuấn không dám nhìn cô.
Chu Tích Duyệt chỉ vào bức tranh của cô và hỏi: "Cậu thấy bức tranh của tôi thế nào? Tôi cảm thấy hơi có vấn đề thì phải, cậu nói xem?"
Vì đây là vấn đề chuyên môn nên Mao Tuấn nghiêng người và xem kỹ hơn. Phong cách vẽ của Chu Tích Duyệt vẫn vậy, với cách phối màu rất ấn tượng và độ tương phản mạnh.
Tổng thể bức tranh trông rất hoang dã và táo bạo.
Mặc dù Mao Tuấn rất đô con nhưng gần đây đã dần dần sáng tạo được phong cách vẽ của riêng mình, nét vẽ khá nhỏ lại tinh tế, cùng Chu Tích Duyệt chính là hai thái cực.
“Đẹp lắm.” Mao Tuấn gãi gãi đầu, “Tôi không thấy có vấn đề gì cả, cậu vẽ rất đẹp.”
“Cậu có lệ với tôi đó à?” Chu Tích Duyệt hỏi lại, “Nên mới nói như vậy phải không?”
"Không, không," Mao Tuấn xua tay lần nữa, "Thật sự là đẹp mà, tôi…...trình độ của tôi có hạn, không nhìn ra vấn đề gì cả."
“Lâm Nặc, cậu thì sao?” Chu Tích Duyệt hỏi.
Lâm Lạc nhìn một cái, bình tĩnh nói: "Nét vẽ của cậu quá đứt đoạn, khiến bức tranh có chút lộn xộn."
Chu Tích Duyệt: "……"
Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt.
Hạ Văn Thu đang im lặng vẽ tranh bên cạnh, không tham gia vào chủ đề của họ.
Khi Chu Tích Duyệt vừa muốn hỏi lại nhận ra Hạ Văn Thu đang mất tập trung.
Cô vỗ vỗ Lâm Lạc và hỏi: "Cậu ấy bị sao vậy?"
Tối qua Lâm Lạc không ở ký túc xá, sáng nay cũng không về, tự nhiên cũng không biết, cho nên liền hỏi Mao Tuấn.
Mao Tuấn cau mày suy nghĩ một chút: "Tôi cũng chẳng biết nữa."
Nghe cậu ta vò đầu bứt tai rồi đáp lại bằng một thứ tiếng địa phương thuần túy Đông Bắc, Lâm Lạc cảm thấy chết lặng.
Thật đúng là không thể trông cậy vào Mao Tuấn.
Lâm Lạc đành phải chủ động hỏi: "Văn Thu, tâm tình không tốt sao?"
Hạ Văn Thu ngẩng đầu cười với cậu, bất đắc dĩ đáp: "Không có chuyện gì đâu."
Lâm Lạc khoác vai cậu ta: "Có việc gì thì cứ nói cho anh em biết, đừng chỉ giấu trong lòng, mọi người đều là anh em tốt, cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu cậu có chuyện gì thì cứ nói ra, nhất định chúng ta sẽ tìm ra biện pháp giải quyết. "
Mao Tuấn phụ họa: “Đúng đó đúng đó.”
Hạ Văn Thu vẫn lắc đầu: “Thật sự không có chuyện gì mà.”
Sau đó Lâm Lạc cũng không hỏi nữa.
Cậu và Mao Tuấn liếc nhau, trong lòng nói: Quên đi, lát nữa hỏi Biệt Nhất Cách, có thể anh ấy sẽ biết chuyện.
Tan học, Lâm Lạc cũng không cùng Mao Tuấn về ký túc xá, cậu không thể kìm chế được sự phấn khích của mình, quyết định đi tìm Tỉnh Ngộ.
Hai người đã hẹn xong, nhưng khi bước đến cổng trường, Lâm Lạc nhìn thấy Phùng Quyên đang bày biện một quầy hàng ở đó.
Kể từ khi Lâm Lạc lên đại học, những trao đổi giữa cậu và Phùng Quyên ngày càng ít đi.
Lâm Lạc quen được những người bạn mới, cuộc sống mỗi ngày đều vô cùng phong phú.
Còn có cả Tỉnh Ngộ, hai người mới bắt đầu yêu nhau, hiện tại vẫn đang trong thời gian ngọt ngào nhất.
Lâm Lạc cảm thấy bản thân có hơi thiếu quan tâm đến Phùng Quyên.
Bây giờ nhìn thấy Phùng Quyên dựng quầy hàng ở đó một mình, bận đến mức không trông thấy cậu, Lâm Lạc cảm thấy hơi có lỗi.
Cậu lặng lẽ đứng đó quan sát một lúc.
Dù bận rộn nhưng Phùng Quyên vẫn luôn nở nụ cười.
Đôi tay đang làm việc rất nhanh.
Rất nhiều sinh viên đến mua bánh kếp trái cây, ai cũng thích ăn bánh của bà.
Lâm Lạc nhìn sinh viên xếp hàng gọi đồ ăn, còn lấy thêm xúc xích và trứng, Phùng Quyên nói "mười đồng", mấy bạn sinh viên sẽ tự phát quét mã thanh toán.
Chỉ mất một khoảng thời gian ngắn, Phùng Quyên đã làm xong một chiếc bánh kếp trái cây, gói lại, đưa cho bạn sinh viên đó và tươi cười: “Lần sau lại đến nhé”.
Bạn sinh viên đó mỉm cười gật đầu: "Chắc chắn, ở Học viện Mỹ thuật Quốc gia này bánh kếp của dì là ngon nhất."
Phùng Quyên mỉm cười và bắt đầu chào người khách tiếp theo.
Đây là việc mà Phùng Quyên đã quen làm, mỗi ngày bà đi sớm về muộn, nhìn những vị khách mỉm cười và ăn những chiếc bánh kếp do mình làm, còn có thể kiếm tiền, dù mệt nhưng bà vẫn rất vui vẻ.
Đặc biệt là con trai bà cũng rất giỏi, đỗ thủ khoa vào khoa sơn dầu của Học viện số một trong nước, lúc nhỏ được thầy cô khen ngợi, lớn lên có tương lai đầy hứa hẹn, còn được quý nhân phù trợ.
Phùng Quyên tin rằng khi Nặc Nặc của bà trưởng thành, chắc chắn sẽ là họa sĩ giỏi nhất.
Nhưng... nghĩ đến con trai mình, Phùng Quyên hơi buồn, đã mấy ngày bà không gặp Nặc Nặc rồi.
Bà biết Nặc Nặc học hành bận rộn, không có thời gian ở cùng mình, nhưng Nặc Nặc do một tay bà nuôi lớn, mấy ngày không gặp cũng sẽ rất nhớ cậu.
Lâm Lạc cúi đầu gửi tin nhắn cho Tỉnh Ngộ, nói tối nay sẽ không đến tìm anh, cậu còn có chuyện phải làm, Tỉnh Ngộ cũng không nói nhiều thêm nữa.
Vì vậy, đang lúc Phùng Quyên thở dài, bà đột nhiên nghe thấy: "Mẹ."
Phùng Quyên sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm, nhưng nhìn lên thì phát hiện đó là Lâm Lạc.
Ngay lập tức bà cười thật tươi.
"Nặc Nặc?!" Phùng Quyên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Tại sao con lại ở đây? Tan học rồi sao?"
“Vâng.” Lâm Lạc nói, “Tan học rồi, con qua giúp mẹ.”
"Không cần đâu", Phùng Quyên nói ngay lập tức, "Con đi chơi với các bạn đi, hoặc đi vẽ tranh, ăn uống hay đi dạo xung quanh ấy, mẹ làm một mình được rồi."
Nói xong, Phùng Quyên lại sửng sốt: "Mặt con là..."
Phùng Quyên nhắc nhở, Lâm Lạc mới nhớ đến vết sơn trên mặt.
Trước mặt các bạn trong lớp, cậu chẳng hề xấu hổ. Nhưng trước mặt mẹ thì hơi ngượng ngùng.
“…..Lúc con vẽ không cẩn thận bị dính lên.” Lâm Lạc nói.
Phùng Quyên: "Vậy con còn không mau rửa đi, thật là, khuôn mặt đang xinh đẹp như vậy."
“Cái này……rửa bằng nước không sạch đâu mẹ.” Lâm Lạc ho nhẹ một tiếng, sơn dầu rất khó rửa, phải về nhà rửa bằng nhựa thông mới sạch được.
Phùng Quyên vui vẻ: "Vậy con chính là mèo hoa nhỏ rồi."
“Cô à, cô có thể làm nhanh lên không, bọn tôi vẫn đang đợi.” Khách hàng đang đứng chờ bên quầy hàng nói.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi.” Phùng Quyên nói, “Tôi sẽ làm ngay, nhanh thôi.”
Bà liếc nhìn Lâm Lạc, ra hiệu cho cậu đừng ở đây làm phiền.
Lâm Lạc nhìn người vừa nói, nhưng lại phát hiện có chút quen thuộc, đây không phải là tóc xanh lúc trước gây sự với Phùng Quyên sao?
Lâm Lạc nhướng mày ngạc nhiên nói: "Bạn học này, không phải nói bánh kếp mẹ tôi làm ăn sẽ bị tiêu chảy sao? Sao cậu lại ăn?"
Tóc xanh lúc đầu cũng không để ý, nhưng Lâm Lạc vừa nói, cậu ta liền nhận ra.
Tóc xanh nhìn Lâm Lạc từ trên xuống dưới, sau đó chế nhạo: "Ha, ra là cậu."
“Làm sao, tôi không thể ăn sao?”
“Không phải vậy.” Lâm Lạc nói, “nhưng cậu vu khống bánh kếp do mẹ tôi làm là đồ ô uế, cậu còn chưa xin lỗi.”
“Xin lỗi á, cậu mơ à!” Tóc xanh nói, “Tôi sẽ không ăn mấy cái bánh kếp hỏng này đâu, ai thích thì đi mà ăn!”.
Nói xong tóc xanh quay đầu rời đi.
Phùng Quyên kéo ống tay áo tóc xanh:
"Này, bạn học đừng vội, bánh kếp của cậu đã làm xong, cậu lại trả tiền rồi, cầm lấy rồi hãy đi."
Ai biết tóc xanh cầm bánh kếp ném ngay xuống đất.
“Tôi đây không thèm ăn nữa!” Cậu ta giậm chân, vênh mặt bước đi.
Phùng Quyên nhìn trái cây bánh kếp trên mặt đất, có chút ngậm ngùi.
"Tôi vừa mới làm mà, thật là lãng phí."
Do cuộc sống khó khăn nên bà luôn tiết kiệm đồ ăn thức uống.
Lâm Lạc cũng tức điên, cậu nhặt bánh kếp trái cây trên đất ném vào thùng rác: "Đồ thần kinh, lần sau mẹ đừng bán cho cậu ta nữa."
Một cô gái đi tới, cười nói: "Cậu ta không ăn, nhưng bọn con muốn ăn, dì làm cho con cái khác đi, không cay nhé."
“Được!” Phùng Quyên vội cười đồng ý.
Lâm Lạc cũng giúp bà một tay.
Hai mẹ con bận rộn đến tận khuya, Lâm Lạc đã lâu không làm công việc này, cậu đứng mấy tiếng đồng hồ đã thấy mệt đến không chịu nổi.
Thẳng đến khi trời đã về khuya và ít khách hơn, Phùng Quyên mới dọn hàng rồi về nhà.
Lâm Lạc giúp bà đẩy xe hàng nhỏ.
Trên đường về nhà, Lâm Lạc hỏi: "Mẹ, ngày nào mẹ cũng về muộn như vậy sao?"
"Cũng không phải," Phùng Quyên nói, "Chủ yếu phụ thuộc vào việc có nhiều người hay không. Nếu đông người thì mẹ sẽ về muộn hơn chút, nếu ít người thì về sớm."
Lâm Lạc nghĩ đến khối tài sản hơn 100 triệu của mình, luôn cảm thấy rất có lỗi với mẹ vì đã để bà vất vả mở một quầy hàng như vậy.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút, sau đó nói:
"Mẹ, giờ con có tiền rồi."
"Mẹ không cần phải vất vả để đi bán hàng nữa."
Phùng Quyên cười hỏi: "Lại bán tranh à?"
Lâm Lạc nói: "Còn không phải sao ạ? Một bức tranh trị giá tận mấy chục, ngẫu nhiên bán một ít cũng bằng thu nhập cả năm của mẹ rồi đó."
“Sau này mẹ cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi, con trai có thể nuôi mẹ mà.”
Phùng Quyên cười nói: "Kiếm được tiền thì đừng tiêu xài hoang phí, đương nhiên cũng đừng quá tằn tiện. Nhưng con cứ để dành một khoản đi, sau này cưới vợ sẽ dùng đến."
Lâm Lạc: “…………”
Lời trans: Dù có tình yêu đẹp cũng đừng quên phụ huynh nhé các bạn trẻ, bởi họ chính là những người sẽ dõi theo bạn cả đời đó.