Lâm Lạc nhìn bức ảnh mà sửng sốt, một lúc sau mới đứng dậy, đi giày rồi lao ra ngoài, chỉ dặn lại Mao Tuấn và những người khác:
“Đồ tôi gọi các cậu cứ ăn đi nhé, không cần chờ tôi đâu.”
Nhìn thiếu niên biến mất ở bên ngoài ký túc xá như gió, ba người Mao Tuấn đều có chút sững sờ.
Mao Tuấn nhìn Biệt Nhất Cách giường trên, và cả Hạ Văn Thu đang trò chuyện với bạn trai:
"Cậu ấy.....đi tìm Tỉnh Ngộ sao?"
“Tám phần là vậy.” Biệt Nhất Cách liếc về hướng cửa, “Nếu không đứa nhỏ đó sẽ không chạy nhanh như thế đâu.”
Mao Tuấn thở dài: "Người đang yêu thích thật đấy."
Biệt Nhất Cách: "Vậy cậu nhờ Nặc Nặc bắc cầu mà theo đuổi lớp trưởng của các cậu đi."
Mao Tuấn nghe vậy liền ngượng ngùng nói: "Em ngại lắm, chắc cô ấy sẽ không thích em đâu…..Anh thấy đó, em rất khác Nặc Nặc."
“Chẳng liên quan,” Biệt Nhất Cách nói, “Do dự sẽ dẫn đến thất bại, quyết đoán sẽ không vô ích, cậu xem Nặc Nặc người ta theo đuổi Tỉnh Ngộ kia kìa.”
“Văn Thu, cậu nói xem?”
Hạ Văn Thu ngượng ngùng cười cười: "Tôi không có kinh nghiệm, là bạn trai tôi theo đuổi tôi trước, nhưng nếu như cậu thích thì cậu vẫn nên cố gắng một chút, biết đâu cô ấy mờ mắt sẽ đồng ý cậu thì sao?"
Mao Tuấn: “………?”
"Văn Thu, Thu Thu, tôi cảm thấy cậu trở nên xấu xa rồi, sao miệng cậu lại giống Nặc Nặc và Biệt ca vậy? Cậu không còn là cục cưng của tôi nữa rồi."
“Tôi chỉ là cục cưng của bạn trai tôi thôi.”
Hạ Văn Thu nói.
Mao Tuấn: "……"
Sau khi Lâm Lạc chạy ra khỏi ký túc xá với tốc độ 100 m/h, cậu đã chạy đến cổng trường chỗ Chu Tích Duyệt.
Cậu không biết tại sao Tỉnh Ngộ lại đến trường, chẳng lẽ anh ấy đến để gặp Miêu Tố Quân?
Nghĩ đến khả năng này, Lâm Lạc càng gia tăng khí lực.
Chạy tới cổng trường thở phì phò, lại sợ bị Tỉnh Ngộ nhìn thấy nên Lâm Lạc đứng ở nơi khuất với bãi đậu xe, rồi nhìn thấy Chu Tích Duyệt.
“Chuyện này…….giờ tôi phải làm sao đây?” Lâm Lạc hỏi Chu Tích Duyệt.
Cô gái bên cạnh Chu Tích Duyệt chào Lâm Lạc rồi tò mò nhìn nhân vật trong truyền thuyết.
Lâm Lạc vẫn rất nổi tiếng trong khoa sơn dầu.
Thủ khoa kỳ thi liên trường, thủ khoa trong kỳ thi tuyển vào Học viện, lại còn thủ khoa luôn cả kỳ thi tuyển sinh đại học, đây đơn giản chính là vị thần thi tuyển rồi.
Hai nữ thần của khoa sơn dầu, lớp trưởng và Miêu Tố Quân, dường như cũng có liên quan đến cậu ta.
Và nghe đâu cũng rất thân thiết với Tỉnh Ngộ.
Thầy Cảnh Vân lần đầu lên lớp cũng đã gọi cậu ta đi nói chuyện.
Sự kết hợp kiểu này cũng đủ khiến Lâm Lạc trở thành huyền thoại trong lòng các sinh viên khoa sơn dầu.
Cô đương nhiên rất tò mò, nhưng nhìn Lâm Lạc theo đuổi Tỉnh Ngộ, không khác gì dáng vẻ người bình thường lúc yêu đương, hóa ra thiên tài cũng là người thường.
Chu Tích Duyệt và Lâm Lạc thì thào một chút, sau đó hai người đạt được thỏa thuận.
Một lúc sau, khi Tỉnh Ngộ chán nản đứng cạnh xe hút điếu thuốc thứ hai thì đột nhiên thấy một bóng hình quen thuộc xông vào tầm mắt của mình.
Tỉnh Ngộ nhìn chăm chú, đúng là Lâm Lạc.
Cậu đang sánh bước cùng cô gái jk bước ra khỏi cổng trường.
Hai người tuy không nắm tay nhau nhưng lại rất thân thiết, cánh tay sát nhau, mu bàn tay cọ vào mu bàn tay, trông như dính liền với nhau vậy.
Đều là nam thanh nữ tú mười tám chín tuổi, trẻ trung tươi tắn, cùng nhau nói cười, trông rất xứng đôi, không biết hợp nhau đến mức nào.
Khi Lâm Lạc quay đầu nói chuyện với Chu Tích Duyệt, cậu đã quay mặt về hướng này, Tỉnh Ngộ còn chưa kịp tránh thì Lâm Lạc đã nhìn đi chỗ khác.
Nặc Nặc không nhìn thấy anh.
Tỉnh Ngộ nhìn thấy Lâm Lạc đến gần tai Chu Tích Duyệt và nói nhỏ gì đó với cô ấy, Chu Tích Duyệt lập tức đỏ bừng hai má rồi ngượng ngùng vỗ Lâm Lạc.
Nhìn thấy tất cả những điều này, Tỉnh Ngộ càng cảm thấy phức tạp.
Mặc dù rõ ràng chính anh đã đẩy Lâm Lạc ra, để Lâm Lạc tiếp cận với nhiều người hơn và ở bên cạnh những người thích hợp với mình hơn, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Tỉnh Ngộ lại hoảng sợ, chua xót, còn có chút oán hận.
Đứa nhỏ này thật sự không đáng tin chút nào, không bao lâu trước còn nói thích anh, quay đầu đã mập mờ với những cô gái khác.
Tỉnh Ngộ giận đến ngứa răng.
Cả hai đang đi dạo, khi đến gần cổng trường, Chu Tích Duyệt đột nhiên quay lại và nhìn thấy anh.
Cô giả vờ ngạc nhiên, vỗ vỗ Lâm Lạc, chỉ về hướng Tỉnh Ngộ hỏi:
"Nặc Nặc, cậu xem có phải Tỉnh Ngộ không?"
Trước khi Lâm Lạc quay đầu lại, trong một giây Tỉnh Ngộ chợt thấy hoảng sợ, suy nghĩ xem bản thân có nên trốn hay không.
Nhưng anh đã không có cơ hội để trốn.
Lâm Lạc đã nhìn thấy anh rồi.
Hai người xuyên qua đám đông nhìn nhau, trên tay Tỉnh Ngộ còn vương khói thuốc.
Anh không di chuyển.
Vì vậy, Lâm Lạc nở nụ cười rồi đi về phía anh, trên mặt thiếu niên cũng không có gì dị thường, vẫn cười tươi với anh như cũ.
“Tỉnh Ngộ!” Lâm Lạc vẫy tay.
Tỉnh Ngộ đứng thẳng người nhìn hai người đi tới trước mặt mình.
Thiếu niên nhìn xung quanh, không thấy ai khác nữa liền nhướng mày hỏi: “Sao anh lại ở đây? Có việc gì sao?”
“Ừ, có việc.” Tỉnh Ngộ nói.
“Anh làm gì ở Học viện Mỹ thuật Quốc gia?” Lâm Lạc quay đầu quay lại hỏi, “… Đến tìm Miêu Tố Quân à?”
Tỉnh Ngộ muốn nói đồng ý, nhưng khi nhìn Chu Tích Duyệt bên cạnh, anh lại không nói ra lời nói dối vụng về này.
“Không phải, anh đến tìm em.” Tỉnh Ngộ nói.
Trong mắt Lâm Lạc thoáng hiện lên một tia vui mừng, nhưng ngay sau đó lại trở nên nghi hoặc, vẻ mặt cậu không tin: "Nếu không có việc gì sao anh lại đến tìm em? Anh nói dối phải không?"
Sau khi vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia, Lâm Lạc đã chủ động liên lạc với Tỉnh Ngộ, hoặc làm nũng, hoặc giả vờ đáng thương, nhưng nếu không có chuyện gì thì Tỉnh Ngộ rất hiếm khi đến tìm cậu.
“Cũng giống như đến tìm Miêu Tố Quân vậy.”
Giọng điệu Lâm Lạc có hơi chua chát.
Tỉnh Ngộ đột nhiên nghi ngờ, rốt cuộc Lâm Lạc có thích anh hay không?
Tại sao đã gần gũi với cô gái khác rồi mà vẫn ghen tị như vậy?
Thấy Tỉnh Ngộ đang nhìn mình, Chu Tích Duyệt không được đợi Lâm Lạc giới thiệu nữa, thầm mắng tên nhóc ngu ngốc này, vì vậy cô chỉ đành tự giới thiệu:
"Xin chào, tôi tên là Chu Tích Duyệt, là bạn cùng lớp của Lâm Nặc."
“Tỉnh Ngộ.” Tỉnh Ngộ nhẹ bắt tay cô gái.
Chu Tích Duyệt cười và nói: "Xin chào, tôi thường nghe Nặc Nặc nhắc đến anh."
Tỉnh Ngộ trong lòng khẽ động, nói về mình? Nói gì cơ?
“Cậu ấy không nói xấu tôi chứ?” Tỉnh Ngộ nói đùa.
"Làm sao có thể nói xấu được," Chu Tích Duyệt cười, "Cậu ấy nói anh là một người rất tốt, đã giúp đỡ cậu ấy rất nhiều."
Chỉ có vậy thôi sao? Tỉnh Ngộ có chút thất vọng, anh cũng không biết mình muốn nghe cái gì.
"Tỉnh tiên sinh, anh đến tìm Nặc Nặc có chuyện gì vậy? Nếu có chuyện thì tôi xin phép đi trước."
"Còn nếu không có chuyện gì," Chu Tích Duyệt từ trong túi lấy ra hai vé xem phim, "Tôi phải đi xem phim với Nặc Nặc, sắp bắt đầu rồi."
Vé xem phim này thực chất là kế hoạch đi xem phim của Chu Tích Duyệt với cô bạn thân, giờ cô bạn thân chỉ có thể ngồi trên ghế đá ven đường trường học, đợi Chu Tích Duyệt và Lâm Lạc xong việc.
Một đôi nam thanh nữ tú hẹn nhau đi xem phim, vé xem phim là phim tình cảm, không cần đoán cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tỉnh Ngộ đã bắt đầu não bổ không kiểm soát được, Lâm Lạc và Chu Tích Duyệt đang nắm tay nhau trong bóng tối của rạp chiếu phim, thậm chí còn có cảnh hôn.
Có giống như lần trước Nặc Nặc hôn anh không?
Mặc dù nhìn môi con gái là bất lịch sự, nhưng Tỉnh Ngộ cũng đã nhìn ra.
Đôi môi của cô gái này mềm mại và đầy đặn, lại tô son môi màu hồng rất có sức sống, trông giống như thạch vậy.
Hầu hết đàn ông đều sẽ thích kiểu này.
Nặc Nặc cũng thích sao?
"Tỉnh tiên sinh?" Chu Tích Duyệt vẫy tay trước mặt anh, "Tỉnh tiên sinh?"
Tỉnh Ngộ đột nhiên tỉnh táo lại, vội nói: "... Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý."
Chu Tích Duyệt không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn kêu to “yes” trong lòng, cô cảm thấy không bao lâu nữa Lâm Nặc sẽ thu phục được Tỉnh Ngộ rồi.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Tỉnh Ngộ, rõ ràng anh ta có tình yêu sâu đậm với Lâm Nặc!
"Không sao," Chu Tích Duyệt cười đến ôn nhu, "Nếu anh không có việc gì nữa, thì tôi và cậu ấy..."
Chu Tích Duyệt khẽ nắm tay Lâm Lạc.
“Có việc.” Tỉnh Ngộ lập tức nói.
Hoàn hảo, Chu Tích Duyệt nghĩ nghĩ, ngoài mặt lại hỏi: "Có việc sao?"
"Phải," Tỉnh Ngộ mặt không đổi sắc nói dối, "Tôi có chuyện cần bàn với cậu ấy, vé xem phim của cô..."
“Không sao, hôm khác chúng tôi đi cũng được.” Chu Tích Duyệt lập tức nói, “Hôm nay tôi có thể tìm người khác đi xem cùng.”
“Làm phiền rồi.” Tỉnh Ngộ hơi nghiêng người.
Chu Tích Duyệt bí mật nháy mắt với Lâm Lạc.
“Không phiền, không phiền.” Chu Tích Duyệt lấy ra một album ảnh từ trong túi xách đưa cho Tỉnh Ngộ, “Nhưng anh có thể giúp tôi ký tên vào album ảnh được không?"
Cái này là cho bạn thân của cô, không thể để bạn mình chờ đợi vô ích được.
Chu Tích Duyệt thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả bút ký.
Tỉnh Ngộ lịch sự đồng ý.
Mặc dù anh không biết tại sao mình là một doanh nhân mà lại có người hâm mộ, nhưng việc ký tên cũng chẳng khó khăn gì.
Sau khi ký tên, Chu Tích Duyệt chào tạm biệt hai người, trước khi đi còn nháy mắt với Lâm Lạc, ý là: Tiếp theo là tùy thuộc vào cậu, cố gắng lên, cậu bé!
Sau khi Chu Tích Duyệt đi, chỉ còn lại một mình Lâm Lạc đối mặt với Tỉnh Ngộ.
Bởi vì đã chốt là sẽ diễn một màn như vậy nên mấy ngày nay Lâm Lạc cũng ít gặp Tỉnh Ngộ.
Cậu nắm lấy ngón tay, cúi đầu không biết nên nói gì, liền hỏi Tỉnh Ngộ:
"Anh muốn nói chuyện gì với em?"
Tỉnh Ngộ nhìn mái tóc đen nhánh của thiếu niên, muốn đưa tay lên xoa rồi lại cố kìm lại.
"Không có gì đâu," Tỉnh Ngộ nói, "Anh chỉ muốn đến xem em ở trường thế nào."
“Rất tốt,” Lâm Lạc nói.
Trong lòng Tỉnh Ngộ lại muốn hút thuốc lần nữa, anh chỉ đành nhìn về phía Chu Tích Duyệt đang rời đi, hỏi:
"Cô ấy là bạn gái của em à?"
"Không," Lâm Lạc nói, "không phải hẹn hò."
"Vậy thì sắp hẹn hò sao?"
Lâm Lạc suy nghĩ một lúc: "Em cũng không biết nữa. Cô ấy đang theo đuổi em. Em không ghét cô ấy, ở cạnh cô ấy cũng rất vui. Đó là một cô gái dễ thương và thẳng thắn, vẽ cũng rất đẹp. "
Lâm Lạc khen ngợi một cô gái bằng một loạt mô tả.
Tỉnh Ngộ khẽ mím chặt môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khủng hoảng.
Nếu cứ tiếp tục để bọn họ đi như vậy, Tỉnh Ngộ cảm thấy Lâm Lạc sẽ sớm kết giao với cô gái đó.
Đúng như anh nghĩ, các cô gái trẻ có sức cạnh tranh cao hơn.
Dù sao người ta cũng đáng yêu như vậy!
Còn anh chỉ là một tên già đầu sắp ba mươi tuổi……
Thấy Tỉnh Ngộ có vẻ không vui, Lâm Lạc nhướng mày:
"Sao anh lại làm vẻ mặt này, không phải anh không thích em sao? Anh còn quan tâm em đi cùng ai làm gì? Chẳng phải anh đề nghị em nên giao du nhiều hơn với các bạn cùng lứa và tiếp xúc với những người khác sao?"
“Anh……” Tỉnh Ngộ bối rối.
Những gì em nói đều đúng cả.
Nhưng……anh cũng đâu nói mình không thích em.