Không ngờ vừa tới công ty tìm Tỉnh Ngộ mà đã được lợi như vậy.
Ôm này, nắm tay này, còn đi đến nhà Tỉnh Ngộ nữa.
Khi Lâm Lạc được Tỉnh Ngộ dẫn về phía thang máy, cậu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau mà ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên Tỉnh Ngộ ôm cậu, mùi hương gỗ nhàn nhạt vẫn còn lưu lại trên chóp mũi khiến cậu có chút rạo rực.
Và ngay bây giờ sẽ đến nhà Tỉnh Ngộ nữa.
Cậu chưa bao giờ đến nhà Tỉnh Ngộ, cả ở thành phố Vân Hải hay thủ đô này.
Chỉ có Tỉnh Ngộ đến tìm cậu, còn cậu hầu như không hề biết gì về Tỉnh Ngộ - ngoại trừ những thông tin có thể tìm thấy trên Internet.
Đương nhiên Lâm Lạc sẽ không hài lòng với việc này rồi.
Rồi đột nhiên cậu nghĩ đến một chuyện, lo lắng hỏi: "Anh sống một mình à?"
“Ừ. Tỉnh Ngộ đưa ra câu trả lời khẳng định.
Lâm Lạc thở phào nhẹ nhõm, sống một mình thì không sao, sống với bố mẹ thì quay lưng bỏ chạy lấy người thôi.
Dưới ánh mắt của các quản lý cấp cao, Tỉnh Ngộ dẫn cậu bé vào thang máy, hai người đi xuống tầng hầm.
Mọi người đều ồ lên tiếc nuối.
“Ồi, không nhìn thấy nữa rồi.”
“Chờ khi chúng ta xuống tầng hầm chắc họ đã đi rồi.”
“Tổng tài muốn dẫn người về nhà sao?”
"Cậu bé đó xem ra vẫn là học sinh, tổng tài sẽ không... khụ khụ khụ, đây không phải là có hơi cầm thú sao?"
Mọi người lại im lặng.
“Thôi thôi giải tán, về nhà thôi, có gì xem nữa đâu.”
“Đúng đó, về thôi.”
"Dù sao sau này nếu họ thật sự kết hôn thì vẫn có cơ hội gặp mặt mà."
Dù sao thì Tỉnh Ngộ đã hai tám, cũng đến tuổi kết hôn rồi.
Chỉ là đối tượng của anh ấy còn quá trẻ, có thể còn chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp………
Sau khi hai người xuống đến tầng hầm, Tỉnh Ngộ mở cửa ghế phụ, để Lâm Lạc đi vào trước, sau đó đi vòng qua ghế lái.
Sau khi ngồi vào, Tỉnh Ngộ nhìn Lâm Lạc thắt dây an toàn.
Khi thiếu niên cúi đầu xuống, hàng mi dài của cậu ấy phủ bóng lên nửa vòng tròn dưới mắt cậu.
Sau khi Lâm Lạc đi học ở Học viện Mỹ thuật Quốc gia, dường như cậu đã tăng cân một chút, có da có thịt và không còn gầy như trước nữa.
Trên mặt luôn mang ý cười, sống động hơn bao giờ hết.
Khi thắt dây an toàn, khóe môi cậu cũng cong lên, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.
Khuôn mặt thiếu niên trông rất mềm mại, nhìn chỉ muốn nhéo.
Tỉnh Ngộ đột nhiên giơ tay chạm vào.
Lâm Lạc ngẩng đầu, ánh mắt hai người va chạm giữa không trung.
Ánh mắt Tỉnh Ngộ rơi đến trên môi cậu.
Đôi môi cậu không hồng hào như con gái, cũng không mỏng như đàn ông trưởng thành, nó gợi cho Tỉnh Ngộ nhớ đến cảnh Lâm Lạc rủ anh đến khu phố cổ của thành phố Vân Hải vài tháng trước.
Lúc đó Lâm Lạc ăn một bát đậu phụ thối, môi cậu đỏ mọng, còn tiến lại xin anh một miếng đậu phụ nữa.
Đôi môi đỏ rực ấy chỉ cách anh trong gang tấc.
Ánh mắt Lâm Lạc không hề lảng tránh, dũng cảm nhìn chằm chằm Tỉnh Ngộ, nhưng Tỉnh Ngộ có thể thấy được vành tai cậu đã đỏ bừng rồi.
Cũng không biết vì sao miệng anh đột nhiên trở nên khô khốc.
Anh nhanh chóng thu lại ánh mắt và cầm một chai nước lên uống.
Sau khi uống một ngụm nước lớn, Tỉnh Ngộ đã bình tĩnh lại, anh chắc chắn giọng điệu của mình sẽ không lộ ra dị thường, sau đó lớn tiếng hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
Lâm Lạc cũng thu hồi tầm mắt, nhìn xuống ngón tay, lắc đầu: "Còn chưa ăn."
“Vừa tan học liền chạy tới đây rồi.”
“Anh cũng chưa ăn sao?” Lâm Lạc nhìn thoáng qua Tỉnh Ngộ, sau đó quay mặt đi chỗ khác, “Em biết nấu ăn, anh có muốn nếm thử món em nấu không?
Còn nhà nghèo mà không biết nấu ăn chắc chỉ có thể sống bằng mì gói.
Đâu thể cứ gọi đồ bên ngoài mãi được.
Lâm Lạc buộc phải học được một tay nghề nấu nướng.
Dù không thể so sánh với đầu bếp, nhưng so với người bình thường đã rất ngon rồi.
“Nhưng… em cũng không phải là nấu cực kỳ ngon đâu.” Đôi mắt của Lâm Lạc bay loạn xạ, “Có thể anh ăn sẽ không quen.”
Trong lòng cậu rất rối loạn.
Vừa rồi cậu suýt chút nữa tưởng Tỉnh Ngộ sẽ hôn mình nên định nhắm mắt lại…... may mà không nhắm mắt.
Nếu không thì xấu hổ chết mất.
Tỉnh Ngộ không hôn cậu.
Lâm Lạc có hơi mất hứng.
“Sẽ không đâu.”
Tỉnh Ngộ nói mà không dám nhìn thẳng vào Lâm Lạc, chỉ nhìn cậu qua kính chiếu hậu:
“Tủ lạnh ở nhà có sẵn nguyên liệu do dì giúp việc mua, em cứ tùy tiện nấu đi.”
“Mình không ra ngoài ăn nữa.”
“Ừ.” Môi Lâm Lạc lại cong lên.
Cứ như vậy, Lâm Lạc đi theo Tỉnh Ngộ trở về nhà của anh.
Là biệt thự phong cách gia đình, diện tích nhỏ nhưng trang trí rất tinh tế.
Vừa đẩy cửa bật đèn, anh đã nhìn thấy trên tường treo đầy những bức tranh của Lâm Lạc.
Lâm Lạc sửng sốt, chỉ trên bức tường thôi nhưng một tay cậu cũng không đếm được.
Lâm Lạc biết tranh của mình không hề rẻ, những bức tranh này chắc hẳn phải tốn rất nhiều tiền.
“Đổi giày đi.” Tỉnh Ngộ đưa cho cậu một đôi dép lê, nhìn theo ánh mắt Lâm Lạc rồi mỉm cười, “Đều là đồ anh sưu tập, đây chỉ là một phần, trên lầu còn có nữa.”
"Nếu em có hứng thú, ăn tối xong anh dẫn em lên xem."
“Được nha.” Lâm Lạc đồng ý luôn.
Thứ nhất là muốn xem xem bộ sưu tập của Tỉnh Ngộ gồm những bức tranh nào của cậu, thứ hai là muốn tiện đường xem kho báu của anh, phải biết có những bức tranh không thể gặp trên thị trường đâu.
Lâm Lạc thay dép vào mới thấy hơi rộng.
Đó có lẽ là kích thước của Tỉnh Ngộ.
“Nhà anh có đôi dép nào nhỏ hơn không?”
Lâm Lạc lắc lắc đôi dép trên chân mình.
Lâm Lạc mang đôi tất trắng tinh sạch sẽ, bàn chân cũng tương đối nhỏ, so với cây vải bông lau nhà còn nhỏ hơn (so sánh buồn cười vậy =))))
Nhất thời Tỉnh Ngộ không dời nổi mắt.
Anh cố gắng nhìn đi chỗ khác rồi ho nhẹ một tiếng:
"Không có, nhà anh không mấy khi có khách, em cứ dùng đi, hôm khác sẽ mua đôi mới cho em."
Lâm Lạc nghiêng đầu cười nói: "Quan hệ xã hội của anh hẳn là rất rộng, sao lại không mấy khi có khách vậy?"
Tỉnh Ngộ đóng cửa lại, vừa đi vào nhà vừa nói: "Bọn họ đều là bạn làm ăn, thường thì anh không mời tới nhà."
“Người hay đến nhất cũng chỉ có Lãnh Tinh Lan.”
"Có phải là người lần trước nói là bạn trai của anh không?"
"Khụ khụ…..." Tỉnh Ngộ vừa cúi người rót một ly nước lên uống, nghe đến câu này liền kinh ngạc ho khan một tiếng.
Lâm Lạc có chút buồn cười.
“Đó đều là cậu ta nói linh tinh thôi.” Tỉnh Ngộ cau mày, “Sao em vẫn còn nhắc?”
"Ồ..." Lâm Lạc dẫm lên đôi dép lê lớn hơn cậu hai số, đi tới sô pha ngồi xuống, hỏi:
"Những người khác thì sao?"
“Những người khác nào?”
“Bạn trai bạn gái cũ hay gì gì đó của anh đó.”
“Hình như anh chưa từng nhắc tới.”
“Uống nước không?” Tỉnh Ngộ hỏi sang chuyện khác.
“Có, cảm ơn.”
Tỉnh Ngộ rót cho Lâm Lạc một ly nước rồi đưa qua.
Khi cậu nhận ly nước, ngón tay của hai người không tránh khỏi chạm vào nhau.
Vẻ mặt của Tỉnh Ngộ ngưng lại, sau khi Lâm Lạc cầm lấy cốc nước, anh xoa xoa nơi mà Lâm Lạc đã chạm tay vào.
Lâm Lạc nhìn thấy, lập tức lý sự:
“Anh vẫn sợ tay em dính sơn màu sao?”
Đôi tay của Lâm Lạc hiếm khi sạch sẽ, chúng thường bị dính sơn, không thể rửa sạch được.
"Không phải….." Tỉnh Ngộ có chút xấu hổ.
"Em đang hỏi anh," Lâm Lạc lại hỏi, "Anh lớn tuổi như vậy rồi, nếu nói vẫn độc thân, còn lâu em mới tin."
Có vẻ như nếu anh không đưa ra lời giải thích, nhóc này sẽ không bỏ cuộc.
Đối mặt với Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ luôn chẳng có cách nào.
Thật hết cách với cậu mà.
“Từng có,” Tỉnh Ngộ khẽ cười, “Anh đã gần ba mươi rồi, chắc chắn sẽ có.”
“Nhưng cũng không nhiều, chỉ một hai người thôi.”
“Chuyện khi nào?” Lâm Lạc hỏi, “Nam hay nữ?”
Tỉnh Ngộ nhìn Lâm Lạc, chậm rãi trả lời: "Cả hai đều là đàn ông, anh chưa từng có bạn gái."
“Vì chuyện của mẹ nên anh có hơi bài xích đối với phụ nữ.”
Đây là lần đầu tiên Tỉnh Ngộ đề cập đến gia đình của mình với Lâm Lạc.
“Nhưng đều là chuyện của mấy năm trước rồi, từ khi công ty phát triển, anh không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này nữa?”
“Vậy bây giờ thì sao?” Ánh mắt Lâm Lạc nhìn chằm chằm Tỉnh Ngộ, “Bây giờ anh có rảnh suy nghĩ không?
Tỉnh Ngộ: “……………”
Câu hỏi này có chút ép buộc nha.
Tỉnh Ngộ tất nhiên không muốn nói không, nhưng nói có lại cảm thấy hình như không ổn lắm, chỉ đành im lặng.
Người đàn ông không trả lời, Lâm Lạc cũng không truy hỏi, liền chuyển chủ đề:
“Mẹ anh sao vậy? Bà đối với anh không tốt à?”
“Không phải không tốt,” Đã chuyển đề tài nên Tỉnh Ngộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, anh cân nhắc đáp, “Là tốt quá mức.”
"Bà luôn coi anh như một đứa trẻ lên ba, muốn giúp anh sắp xếp mọi thứ ổn thỏa và không muốn bất cứ điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát của bà."
Lâm Lạc khẽ cau mày.
Đột nhiên cậu nhận ra mẹ của Tỉnh Ngộ, cũng là mẹ vợ của cậu, khụ khụ, mẹ vợ tương lai, có thể sẽ là một đối thủ khó nhằn nếu sau này cậu muốn ở bên Tỉnh Ngộ.
Lâm Lạc trầm ngâm rồi ngừng chủ đề này lại, cậu đứng dậy và nói:
"Nhà bếp của anh ở đâu? Em đi nấu cơm đây."
Trên mặt cậu hiện lên nụ cười tự tin: "Cho anh nếm thử tay nghề của em."
"Đừng nghĩ em tuổi còn nhỏ, em biết rất nhiều thứ đó."
Tỉnh Ngộ bật cười, đứng dậy chỉ đường cho cậu: "Phòng bếp ở trong đây."
Vừa vào bếp, anh liền giới thiệu từng thứ cho Lâm Lạc.
Đồ dùng trong bếp nhà Tỉnh Ngộ đều là đồ công nghệ cao, có rất nhiều thứ trước đây Lâm Lạc chưa từng thấy bao giờ.
Cũng may Tỉnh Ngộ không phải là người không biết gì về nấu ăn, nếu không sẽ lại phải mất một khoảng thời gian để nghiên cứu cách sử dụng những chiếc nồi này.
Lâm Lạc vừa đeo tạp dề bắt đầu nấu ăn liền nói với Tỉnh Ngộ: “Anh đi làm cả ngày rồi, chắc sẽ rất mệt, anh đi nghỉ ngơi chút đi, em rất nhanh sẽ xong thôi.”
Cậu không biết lúc bản thân đeo tạp dề và nói những điều này trông giống hệt một người vợ nhỏ.
Vì vậy Tỉnh Ngộ không có rời đi, mà đứng ở cửa nhà bếp ngắm cậu.
“Không phải bình thường em đều phải đi học sao, em học nấu ăn khi nào vậy?”
"Khi em về nhà nghỉ hè," Lâm Lạc thản nhiên nói dối, "Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, mẹ em vẫn phải ra ngoài dọn quầy hàng nên em phải nấu ăn."
Tỉnh Ngộ suy nghĩ một chút: “Em ngoan như vậy, mẹ em lại đảm đang, thật chẳng hiểu ba em nghĩ gì nữa.”
Lâm Lạc nghiêng đầu, chớp mắt cười hỏi lại: “Em rất ngoan sao?”
"Đương nhiên," Tỉnh Ngộ không chút do dự nói, "Em học giỏi, vẽ tranh giỏi, biết nấu ăn, lại rất hiếu thuận, như vậy mà vẫn không ngoan sao?"
Lâm Lạc không khỏi nở nụ cười.
Ở kiếp trước, cậu luôn là bad boy trong mắt mọi người.
Cô giáo rất đau đầu, ngày nào cũng mời phụ huynh, nhà chú thì bực bội không bao giờ muốn đi họp phụ huynh cả.
Bạn học cùng lớp thì luôn nghĩ cậu là học sinh cá biệt, toàn bị điểm kém, suốt ngày chỉ vẽ vời lung tung vào sách.
Không ai đánh giá cao những bức tranh của cậu, cũng chẳng ai thích cậu.
“Thì ra em có nhiều ưu điểm như vậy nha.” Lâm Lạc thấp giọng cười nói.
Tỉnh Ngộ nhướng mày: "Em thực sự là một bé ngoan mà, không ai khen em sao?”
“Có nha,” Lâm Lạc mỉm cười, “Nhưng vui nhất là được anh khen.”
Ở kiếp này, cậu được hưởng sái ánh sáng của nguyên chủ Lâm Nặc, có điểm cao, được thầy cô giáo khích lệ, còn được mẹ yêu thương.
Nhưng sự khích lệ của Tỉnh Ngộ vẫn khiến cậu hài lòng hơn tất cả những người khác.
“Ngoài ra, em không phải là một đứa trẻ.” Lâm Lạc lại nhấn mạnh, “Em là một người đàn ông trưởng thành.”