"..." Lâm Lạc hất tay Tỉnh Ngộ ra, lườm anh một cái, "Người khác thích non, anh lại không thích à?"
“Sao nào, cậu thích đồ cổ hả?”
Cậu quay mặt đi, sờ sờ chỗ Tỉnh Ngộ vừa mới chạm vào, trên mặt cảm thấy một luồng hơi nóng nhàn nhạt.
Lòng lại thầm mắng bản thân mình đúng thật là dở hơi.
Khóe mắt cậu không khỏi nhìn vào tay Tỉnh Ngộ nhiều hơn.
Thành thật mà nói, đôi tay của Tỉnh Ngộ thực sự rất đẹp.
Thon dài lại mạnh mẽ, các khớp xương rõ ràng, các mạch máu màu lục lam hơi nổi lên trên mu bàn tay, lòng bàn tay khô và ấm.
Nhìn nhìn, Lâm Lạc không khỏi đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, liền nghe Tỉnh Ngộ nói:
"Tôi tuy không thích người lớn tuổi, nhưng chắc chắn không thích trẻ con."
“Tôi không phải trẻ con.” Lâm Lạc vặn lại, “Tôi thành niên rồi, thành niên rồi có biết không hả, tôi tốt nghiệp cấp 3 rồi! Tôi còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình nữa!”
Cậu lấy chứng minh thư của mình ra, chỉ vào ngày tháng năm sinh trên đó, nói: "Anh thấy chưa? Còn mấy tháng là tôi đủ tuổi đăng ký kết hôn rồi!"
Tỉnh Ngộ bật cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Kể cả có như vậy thì trong mắt tôi, cậu vẫn là một đứa bé."
Lâm Lạc khẽ hừ một tiếng, hất tay anh ra, không cho anh chạm vào nữa.
"Anh thì lớn hơn tôi mấy tuổi chứ, không phải là cậy già lên mặt sao, lúc nào cũng làm như bản thân đã bảy tám mươi tuổi vậy."
Tỉnh Ngộ lại cười một tiếng, nhìn vào mắt Lâm Lạc hỏi: "Sao vậy, cậu hy vọng tôi thích cậu sao?"
Bây giờ, khuôn mặt của Lâm Lạc không còn nóng nữa.
Mà là từ má cho đến mang tai cậu trong nháy mắt đỏ như máu.
Lâm Lạc cứng đờ, chối bay chối biến: “Anh nói linh tinh cái gì vậy, ai hy vọng anh thích tôi chứ?”
"Không có sao," Tỉnh Ngộ hơi nhướng mày, thản nhiên nói: "Không có thì tốt."
Lâm Lạc mấp máy môi, không biết phải trả lời ra sao.
Tỉnh Ngộ chậm rãi ăn cá hấp, không buồn ngước mắt lên:
"Bây giờ cậu đã tốt nghiệp trung học rồi, sắp vào đại học, ở nơi như Học viện Mỹ thuật Quốc gia có rất nhiều những người cùng chí hướng như cậu, cũng có nhiều những chàng trai cô gái trẻ đẹp, họ sẽ phù hợp với cậu hơn."
"Với tài sản hiện tại của cậu, cũng không cần tôi hỗ trợ nữa, đừng lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện này."
Giờ thì cổ Lâm Lạc cũng đỏ rồi.
Cậu cúi đầu chọc chọc cơm trong bát, buồn bực suy nghĩ xem Tỉnh Ngộ có ý gì.
Tỉnh Ngộ có ý gì, thực sự Lâm Lạc cũng không quá hiểu.
Nói về hội họa, quả thực cậu là họa sĩ thiên tài.
Nhưng về chuyện tình cảm, Lâm Lạc thực sự chỉ là một tân binh.
Cũng không phải kiếp trước cậu chưa từng yêu đương, nói chung là đối phương chủ động tỏ tình, Lâm Lạc nhìn đối phương thấy vừa mắt, liền đồng ý.
Nhưng sau đó, mối quan hệ của cả hai cũng không thay đổi gì nhiều.
Lâm Lạc nghiện vẽ tranh, vẽ tranh cả ngày lẫn đêm, ngoài hội họa thì chẳng biết tìm đề tài gì mà nói chuyện.
Đối phương giận dỗi vì trong đầu cậu chỉ có hội họa, hoàn toàn không hiểu chuyện yêu đương.
Lâm Lạc không thể phản bác, sau đó bình tĩnh chấp nhận chia tay rồi về nhà tiếp tục vẽ tranh.
"Tôi cóc cần anh bao dưỡng." Lâm Lạc hơi giận nói, "Bản thân tôi cũng là phú ông rồi! Tôi bao dưỡng người khác còn nghe được."
“Không được.” Tỉnh Ngộ ngẩng đầu, “Tuổi còn nhỏ mà không chịu học hành, cứ thích học mấy thứ linh tinh, cẩn thận tôi đánh đòn cậu đó.”
Lâm Lạc trợn mắt: “Không liên quan đến anh!”
“Tôi không quản được cậu thì sẽ nói với dì, để dì đến dạy bảo cậu.”
Lâm Lạc: “……………”
Lạc đề xa lắc xa lơ rồi.
Lâm Lạc nói không lại Tỉnh Ngộ, vừa lúc Phùng Quyên đã quay ra, cậu đành phải cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong, Tỉnh Ngộ nói muốn đưa họ về nhà nhưng Lâm Lạc đã lấy điện thoại ra gọi xe, nói ông chủ Tỉnh cứ việc đi trước, không cần đưa.
Sau đó, cậu sầm mặt đưa mẹ mình rời khỏi nhà hàng.
Tỉnh Ngộ đứng ở quầy lễ tân, tay đút túi quần nhìn theo hướng thiếu niên rời đi, anh chợt xoa xoa lòng bàn tay mình.
Nói thật, cảm giác xoa đầu đứa trẻ này rất thú vị.
Nhưng chỉ có vậy thôi, trẻ con thì phải giống một đứa trẻ.
Thực ra thì Tỉnh Ngộ có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Lạc.
Từ nhỏ cậu đã thiếu tình thương của cha, hiếm khi gặp được một người đàn ông lớn tuổi đối xử tốt với cậu, cậu muốn dựa dẫm vào anh cũng là bình thường.
Lâm Lạc còn nhỏ, không thể hiểu được cảm giác muốn dựa dẫm này là gì, không cẩn thận sẽ đi lệch hướng mất.
—— Thời gian lâu như vậy, rất nhiều phản ứng kỳ quái mà Lâm Lạc thể hiện ra mặt đều bị Tỉnh Ngộ nhìn ra.
Sao anh lại không nhận ra ánh mắt thận trọng của cậu bé chứ?
Nhưng Tỉnh Ngộ tin rằng Lâm Lạc là một cậu bé thông minh, chỉ cần nhắc nhở cậu ấy là ổn.
Sau khi vào đại học, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, cậu ấy sẽ hiểu bản thân thực sự muốn gì.
Tuy nhiên, phản ứng của Lâm Lạc có phần chệch khỏi dự đoán của Tỉnh Ngộ.
Chán nản quay về nhà, Lâm Lạc ngả đầu liền ngủ mất.
Cậu ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, sau khi ăn trưa xong, cậu ôm đồ nghề nóng lòng chạy đến phòng tranh.
Có thời gian tất nhiên phải vẽ tranh rồi!
Trên đời làm gì còn chuyện gì ý nghĩa hơn vẽ tranh chứ!
Nhưng tranh của Lâm Lạc bây giờ đã không giống như trước.
Trước đây, hầu hết mọi người đều không thể hiểu được nội dung tranh của Lâm Lạc.
Nhưng giờ nội dung đã rõ ràng hơn rồi.
Bức tranh vẽ một căn phòng lộn xộn với rất nhiều người bên trong, trên đầu có những ngọn đèn mờ mờ chiếu xuống.
Một người đàn ông cao lớn đứng giữa đám đông này.
Bức tranh này không quá rõ ràng, về cơ bản vẫn thiên về trừu tượng, nhưng bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận ra nội dung trong tranh.
"Ồ, người này..." Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, "Hình như là Tỉnh tiên sinh."
Lâm Lạc sửng sốt, quay lại nhìn, phát hiện chính là Tiêu Na đã lâu không gặp.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Lạc chính là giấu bức tranh đi hoặc phủ nhận danh tính của người trong tranh.
Nhưng nghĩ lại liền cảm thấy giấu đầu hở đuôi.
Rồi cậu giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Tiêu Na nhướng mi, ánh mắt lấp lánh: "Tôi đã bắt đầu học hội họa từ sớm rồi, chuẩn bị để cuối năm còn phải thi liên trường và thi đầu vào năm tới."
“Nghe nói hôm nay cậu tới vẽ tranh nên tôi muốn đến xem.”
“Làm sao cậu biết tôi ở đây?” Lâm Lạc hỏi.
“Không chỉ mình tôi, rất nhiều người đều biết.” Tiêu Na chỉ ra cửa, Lâm Lạc phát hiện có một dãy học sinh đang đứng bên ngoài phòng vẽ tranh riêng do Thế Giới Hội Họa (tên phòng tranh) chuẩn bị cho cậu.
Đạt hạng nhất trong cả kỳ thi liên trường và kỳ thi đầu vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia, Lâm Lạc đã sớm nổi tiếng trong giới sinh viên nghệ thuật ở thành phố Vân Hải.
Hạng nhất kỳ thi liên trường rất lợi hại, hạng nhất kỳ thi đầu vào của Học viện Mỹ thuật Quốc gia cũng rất lợi hại, nhưng kết hợp cả hai thì càng lợi hại hơn.
Bởi vì phong cách vẽ tranh mà hai kỳ thi này yêu cầu rất khác nhau, rốt cuộc một người đã làm thế nào để đạt hạng nhất ở cả hai kỳ thi chứ?
Phòng tranh đã dùng tên tuổi của cậu làm quảng cáo sống, cũng để mọi người biết thế giới hội họa đã sinh ra một thiên tài.
Hôm nay Lâm Lạc tới, có rất nhiều học sinh muốn tỏ lòng ngưỡng mộ, Tiêu Na chỉ là một trong số đó.
Tiêu Na nở nụ cười: "Đều tới để gặp cậu đó."
Lâm Lạc nhìn sang chỗ khác, vừa rồi cậu tập trung tới mức không để ý đến những người bên ngoài.
Lúc này, Tiêu Na lại hỏi: "Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Đây có phải là Tỉnh tiên sinh không? Sao cậu lại vẽ Tỉnh tiên sinh vậy?"