Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới

Chương 31: Ông chủ Tinh giúp cậu



"Nặc Nặc....." Phùng Quyên bị anh Vương nắm tóc, vừa muốn động, anh Vương liền tóm, kéo tóc bà tới phát đau.

Lâm Lạc căng thẳng trong lòng: "Ông thả mẹ tôi ra."

"Có thể." Anh Vương rất dễ nói chuyện buông tay ra.

Nhưng chỉ là buông tóc Phùng Quyên ra, lại không thả người ra.

Phùng Quyên miệng mấp máy, muốn hỏi Lâm Lạc tiền ở đâu ra.

Nhưng dưới tình huống như thế này, dường như lại không thích hợp hỏi, vậy nên cuối cùng không có nói ra.

"Mẹ" Lâm Lạc an ủi bà "Mẹ trước đợi ở chỗ này, đừng gấp, đừng xung đột với bọn họ, con đi chút rồi về."

Nói xong lại hung ác lườm Lâm Nguyên Long một cái, lúc này mới khom eo nhật điện thoại lên, xoay người phi xuống tầng.

Mặt rỗ đi theo phía sau cậu.

Lâm Lạc hoàn toàn không muốn dùng tiền của bản thân thay Lâm Nguyên Long trả nợ, tuy rằng ba triệu với cậu mà nói không tính là cái gì.

Nhưng tình hình trước mắt này vẫn cần phải đi rút tiền trước mới có thể qua được cửa này.

Hơn nữa, bên cạnh cậu còn một tên mặt rỗ.

Lâm Lạc vừa đi vừa quan sát mặt rỗ và hoàn cảnh xung quanh.

Giống như trong phim lập tức đánh choáng người như thế không hiện thực, đập vào đầu làm không tốt liền trực tiếp đập chết người.

Lâm Lạc không muốn tuổi còn trẻ đã cõng một mạng người.

"Nghĩ cái gì?" Mặt rỗ cảnh cáo nói "Đừng có nghĩ những suy nghĩ quanh co đấy, bố mẹ mày còn ở trên tay bọn tao."

Lâm Lạc cười nhạo một tiếng, không để ý đến hắn.

Lúc này, màn hình điện thoại bỗng nhảy ra một tin nhắn.

Lâm Lạc cúi đầu nhìn, phát hiện là tin nhắn Tinh Ngộ gửi cậu:

"Có chuyện gì thế?"

Lâm Lạc sửng sốt, phản xạ mà ngẩng đầu nhìn bốn phía, ở góc đường nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc.

Xem biển số xe, đúng là xe của Tinh Ngộ.

"Sau khi cậu đi tôi vốn là định hút điếu thuốc rồi hãng đi thì nghe thấy trên tầng nhà cậu truyền ra tiếng tranh cãi, vậy nên dừng lại xem xem."

Tinh Ngộ giống như biết cậu đang nghĩ gì, giải thích một câu.

Lâm Lạc không có ý định nói chuyện nhà này cho Tinh Ngộ.

Mất mặt.

Nhưng cậu hiện giờ bị người khống chế, chỉ có thể cầu cứu sự trợ giúp từ Tinh Ngộ.

"Báo cảnh sát." Lâm Lạc lời ít ý nhiều nói với Tinh Ngộ "Nói có người gây hắn gây chuyện."

Tinh Ngộ cũng không hỏi vì sao, không hỏi cụ thể chi tiết, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Lâm Lạc, trực tiếp bấm 110.

Báo ra địa chỉ cụ thể, Tinh Ngộ theo lời Lâm Lạc nói, nói với lực lượng cảnh sát rằng có người gây hấn gây chuyện.

Báo cảnh sát xong, Tinh Ngộ hỏi Lâm Lạc: "Cậu hiện giờ đang đi đâu?"

Anh lái xe, ở dưới bóng râm chậm rãi đi theo Lâm Lạc.

Nhà Lâm Lạc ở khu nhà kiểu cũ, đèn đường mờ nhạt, nhiều góc chết nhìn không rõ, vậy nên mặt rỗ cũng không chú ý bản thân bị bám theo.

Lâm Lạc: "Chỗ này anh đừng quản nữa, về nhà đi, ông chủ Tinh."

"Bố cậu lại gây chuyện rồi?" Tinh Ngộ một câu nói toạc tình cảnh của Lâm Lạc.

Anh đương nhiên đã từng điều tra Lâm Lạc, trong nhà Lâm Lạc có những người nào, làm những gì, Tinh Ngộ đều rõ nhất thanh nhị sở.

Nếu đã bị nói toạc ra, Lâm Lạc đơn giản cũng không giấu.

Dù sao cũng đã mất mặt tận nhà, chắc chắn Tinh Ngộ cũng hiểu rõ trong lòng bố cậu là cái dạng gì.

"Đúng á." Lâm Lạc có vẻ không vui mà đánh chữ "Đòi nợ tới tận cửa rồi, tóm lấy mẹ tôi buộc tôi đi lấy tiền, không rút tiền thì bắt nạt mẹ tôi."

Lâm Lạc nghĩ tới đây một bụng tức giận, hận không thể đánh chết Lâm Nguyên Long.

"Mày nói chuyện với ai?" Mặt rỗ nhìn thấy Lâm Lạc cứ luôn cúi đầu đánh chữ, dựa gần trộm liếc nhìn, mơ hồ nhìn thấy chữ đòi nợ, lập tức bắt đầu ồn ào.

Lâm Lạc ngước mắt liếc nhìn hắn một cái.

Bây giờ Tinh Ngộ ở phía sau, Lâm Lạc cũng không hoảng, nội tâm vững vàng lên tiếng phê bình.

"Liên quan cái đéo gì tới ông?" Cậu nói "Tôi đi với ông rút tiền, ông còn quản tôi nói chuyện với ai?"

Mặt rỗ tức giận: "Mày con bà nó nói chuyện cái kiểu gì đấy?"

Mắt thấy hắn định động tay, Lâm Lạc nhanh chóng trốn về sau, cảnh cáo nói: "Ông đừng có làm loạn, ông nếu như động tay, tôi sẽ không đi rút tiền nữa."

"Cái này không thể theo mày được." Mặt rỗ vươn tay đoạt điện thoại Lâm Lạc.

Lâm Lạc không đưa.

Mặt rỗ liền móc điện thoại của mình ra, định cáo trạng với anh Vương.

Bọn họ sẽ cướp điện thoại, Lâm Lạc đương nhiên cũng sẽ, thấy mặt rỗ đang muốn gọi điện thoại, Lâm Lạc tát một cái bay điện thoại bay xuống đất, sau đó đá tới một cước.

"Mày muốn gọi điện cho ai?" Lâm Lạc học theo ngữ điệu lúc nãy mặt rỗ khiêu khích cậu.

Mặt rỗ này cũng không phải là người tốt tính gì, ở thời điểm Lâm Lạc vừa nói ra đã đấm tới một quyền.

Theo hắn nhìn ra, Lâm Lạc bất quá là học sinh cấp 3 tay trói gà không chặt, làm sao so được với kiểu người sờ soạng lần mò sống ở ranh giới cái tốt và cái xấu như hắn chứ.

Đánh một học sinh cấp 3 như Lâm Lạc còn không phải là dễ như ăn cháo?

Lâm Lạc không trốn.

Mà tay mặt rỗ cũng không thể rơi muốn người Lâm Lạc.

Lúc mà tay hắn giơ lên cao, phía sau bỗng nhiên vươn ra một cái tay, chặt chặt chẽ chẽ nắm lấy cổ tay hắn.

Mặt rỗ nỗ lực rút tay ra, không thành công, nhất thời liền nổi giận:

"Con mẹ nó đứa nào không có mắt thế, buông tay......A!"

Mặt rỗ lời nói còn chưa dứt, bị Lâm Lạc đấm một quyền vào bụng, phát ra tiếng rít gào ngắn ngủi.

Lâm Lạc một tay bịt chặt miệng hắn, chặn lấy âm thanh còn lại của mặt rỗ.

"Mắng ai hả?" Lâm Lạc đánh người bịt miệng động tác cực kì thành thạo, nghiêng người hơi híp mắt nói "Mở to cái mắt chó của mày nhìn cho rõ, cản mày là ai."

Mặt rỗ cố gắng liếc mắt ra sau, nhìn thấy mặt nghiêng của Tinh Ngộ dưới ánh đèn vàng mờ nhạt.

"Tinh...." Mặt rỗ trừng to mắt, mơ hồ phát ra một âm tiết.

Tinh Ngộ làm sao sẽ ở đây? Này không khoa học!

"Im lặng chút."Bọn họ đi vẫn chưa xa, Lâm Lạc lo lắng thu hút sự chú ý của những người bên trên, nhẹ nhàng nói "Tao nói mày biết, nếu như mẹ tao xảy ra sơ suất gì, bố mày sẽ là người đầu tiên đánh chết mày."

Lâm Lạc thế nhưng không phải là học sinh ngoan ngoãn tốt tính Lâm Nặc kia, nói chuyện động tác côn đồ, một bộ dạng lưu manh nhỏ.

"Ông chủ Tinh nhà tao tới rồi, mày cũng không muốn đắc tội anh ấy đi? Thế thì ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?"

Nghe thấy lời của cậu, Tinh Ngộ nhịn không được liếc mắt nhìn cậu, có chút buồn cười.

Cái tư thế cáo mượn oai hùm này, giọng điệu giống như sói con này, chậc.

Tinh Ngộ không biết gia đình như thế này là làm thế nào dạy ra được người giống như Lâm Lạc này.

Mặt rỗ thấy Tinh Ngộ ở đây, hoàn toàn không còn hung hăng kiêu ngạo vừa nãy, liên tục gật đầu.

Lâm Lạc lúc này mới buông tay, ghét bỏ chà lòng bàn tay vào góc áo, ngẩng đầu hỏi Tinh Ngộ: "Hiện giờ chúng ta làm thế nào?"

Trên người Tinh Ngộ có cỗ khí tràng khiến người an tâm, Lâm Lạc không tự chủ liền lựa chọn hỏi anh.

Tinh Ngộ liếc mặt rỗ một cái: "Ngồi lên xe tôi một lát đi, đợi cảnh sát tới."

"Cảnh, cảnh sát?!" Mặt rỗ sợ hết hồn.

Lâm Lạc cười nhạo một tiếng: "Làm sao, bọn mày chạy tới nhà người khác gây chuyện, không nghĩ tới sẽ đụng phải cảnh sát?"

Mặt rỗ muốn phản bác, nhìn nhìn Tinh Ngộ, lại cúi đầu xuống hệt như chim cút.

Cơ thể Tinh Ngộ cao to, sức lực cũng lớn, mặt rỗ lại là vóc dáng nhỏ.

Không bàn tới địa vị xã hội, nói riêng về giá trị vũ lực, hắn cũng không phải là đối thủ của Tinh Ngộ, chỉ có thể nhận thua.

Hắn điển hình cho mềm nắn rắn buông.

"Được rồi, đừng tức giận." Tinh Ngộ sờ tóc Lâm Lạc, ôm vai cậu, vỗ vỗ đầu vai cậu.

Một tay khác nắm lấy cổ tay mặt rỗ, lôi hắn lên xe, miễn cho hắn đi báo tin cho đám người bên trên.

"Cũng đừng lo lắng, không sao, ông chủ Tinh giúp cậu xử lí."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv