Tuy rằng được khen, nhưng Lâm Lạc lại nhíu mày.
Luôn cảm thấy Tinh Ngộ đang dỗ trẻ con.
Sau đó trực tiếp biểu thị ra sự không vui của cậu, ngược lại càng giống trẻ con.
Vậy nên Lâm Lạc chỉ có thể nhẹ nhàng hừ một tiếng trong lòng, biểu thị không hài lòng.
Cậu quyết định không để ý tới Tinh Ngộ, đắc ý cầm lấy thẻ ngân hàng, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tiêu tiền.
Cả hai đời Lâm Lạc cộng lại cũng không kiếm được nhiều tiền như thế này, trong chớp mắt bỗng từ bần nông trở thành tỷ phú, cậu có thể nghĩ tới chỉ là mua một ngôi nhà lớn, mua chiếc xe sang trọng, lại mua cho mẹ và mình vài bộ trang phục tốt đắt tiền, ừm....còn phải cho mẹ chân giả tốt nhất!
Mẹ không cần phải chống gậy nữa rồi, lại càng không cần bày sạp bán bánh crepe!
Chỉ nghĩ tới những chuyện này, Lâm Lạc sướng muốn chết.
Nhìn cậu đang đắm chìm trong ảo tưởng, Tinh Ngộ cũng không chen ngang.
Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ nhè nhẹ vài cái xuống vô lăng, chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ tay trái phản chiếu ánh sáng.
Anh hiển nhiên có lời muốn nói, nhưng lại không biết làm sao để mở miệng.
Ngoài cửa sổ, các toà nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau lùi như bay.
Thành phố này có thể khiến mỗi một người tới đây đều chấn động vì sự phồn vinh và đẹp đẽ của nó.
Nhưng sự phồn vinh thông thường đều là tầng lớp trung lưu trở lên, không có liên quan gì tới người vốn dĩ ở tầng đáy như Lâm Lạc.
Bất quá sự phồn vinh của thành phố sẽ cổ vũ bọn họ tiến lên, trở nên tốt hơn, nỗ lực bước lên tầng lớp xã hội thượng lưu.
Ước mơ một đêm phất nhanh ai mà chả có, sau đó cũng chỉ là mơ mà thôi, đại đa số vẫn là cần cù chăm chỉ đi làm.
Chân chính giống Lâm Lạc một đêm phất nhanh, rốt cuộc là số ít.
Đừng nói cậu vẫn là đứa trẻ, cứ coi như là người trưởng thành, đột nhiên nhận được tài sản kếch sù như thế đều sẽ mất khống chế.
Bằng không làm sao sẽ có nhiều hộ phá dỡ như thế, một đêm phất nhanh, nhận được khoản tiền đền bù giải toả mấy triệu, lại không bao lâu sau đó liền tiêu sạch bách, lại lần nữa lưu lại xuống tầng đáy.
Vậy nên Tinh Ngộ vô cùng lo lắng.
Suy xét hồi lâu, anh cảm thấy không mở miệng không được.
"Nặc Nặc."
"Ừ?" Lâm Lạc ngẩng đầu.
Tinh Ngộ mím mím môi, nói: "Cậu đã nghĩ xong xử lí số tiền này như thế nào chưa?"
Khuôn mặt Lâm Lạc lộ ra nét tươi cười, xoè ngón tay nói với anh việc mình muốn làm: "Phải đưa mẹ đi lắp chân giả tốt nhất, mua cho mẹ ngôi nhà lớn! Thuê osin làm việc nhà, như thế này mẹ cái gì cũng không cần làm, có thể tận hưởng hạnh phúc."
Đây là việc mà cả hai đời người Lâm Lạc đều muốn làm nhất, cho bố mẹ cậu tận hưởng hạnh phúc.
Đáng tiếc, đời trước bố mẹ cậu mất quá sớm.
Đời này, cậu rốt cuộc có cơ hội rồi!
"Ừ" Ánh mắt Tinh Ngộ hiện ra ý cười "Là một đứa trẻ tốt, hiếu thuận."
"Nhưng những việc này tiêu không bao nhiêu tiền, còn phần thừa lại, cậu tính làm thế nào?"
Lâm Lạc nhíu mày nghĩ nghĩ, cậu thực ra cũng không có ý tưởng gì.
Có điều bên cạnh có một ông lớn, không dùng thì phí, thế nên Lâm Lạc hỏi: "Anh có đề nghị gì không?"
Thấy Lâm Lạc chủ động hỏi mình, Tinh Ngộ cảm thấy đứa trẻ này khá tốt, vẫn coi là bình tĩnh, không có bị tài sản kếch sù làm cho đầu óc mê muội.
"Cậu tự mình không biết quản lí tài sản" Tinh Ngộ nói "Vậy nên đề nghị của tôi là tìm một công ty uỷ thác giúp cậu."
"Cậu nếu như tin tôi, tôi sẽ tìm giúp cậu chỗ tin cậy."
"Cậu đưa tiền để họ quản lí giúp, có thể thu được lợi nhuận càng lớn, so với việc cậu trực tiếp lưu ở ngân hàng cao hơn nhiều, mà rủi ro cũng không cao."
Lâm Lạc sờ sờ cằm, suy nghĩ 2 giây, câu lên khoé môi nói:
"Nhỡ đâu anh hack mất của tôi 60 triệu thì sao?"
Đây là chọc Tinh Ngộ lúc nãy nói 80 triệu.
Tinh Ngộ buồn cười lắc lắc đầu: "Tôi nếu như hack của cậu 60 triệu, bồi thường cậu 120 triệu."
"Đợi chút!" Lâm Lạc gấp gáp nói, lấy điện thoại ra, tìm chỗ ghi âm, nói với Tinh Ngộ "Anh nói lại lần nữa."
"Nếu như anh hack của tôi 60 triệu thì làm sao?" Cậu làm như thật hỏi.
Ánh mắt Tinh Ngộ chứa ý cười, thông qua kính chiếu hậu quan sát Lâm Lạc, hơi hơi nghiêng đầu nói với micro:
"Nếu như tôi hack tiền của Nặc Nặc, sẽ bồi thường gấp đôi cho cậu ấy, tuyệt không nuốt lời."
Mẹ của Lâm Lạc cũng gọi cậu như thế, rất nhiều người gọi cậu như thế.
Nhưng tới lượt trong miệng Tinh Ngộ nói ra hai chữ "Nặc Nặc", nghe tới mức tai cậu như có điện giật, tê tê ngưa ngứa.
Cậu ngơ ngác một hồi, nghe thấy Tinh Ngộ hỏi: "Thế này đã mãn nguyện chưa?"
Lâm Lạc ấn dừng, lưu lại, nhét điện thoại vào trong túi, gật đầu: "Ừm, mãn nguyện rồi! Đây là anh tự mình đáp ứng, tôi ghi âm rồi, anh không thể nuốt lời."
Tinh Ngộ cười: "Không nuốt lời."
Lâm Lạc liền cười nói: "Vậy thì nhờ ông chủ lớn tìm giúp tôi công ty uỷ thác đáng tin cậy rồi nhá."
Tinh Ngộ bỗng nhiên sâu sắc thở dài: "Tôi vì cậu an tiền mã hậu như thế (1), nhẫn nhục chịu khổ, đưa đi đón về, hình như không được cái gì tốt á."
"Cũng không biết hình ảnh của tôi là gì nữa."
Lâm Lạc nhịn không được cong khoé môi, nghiêng đầu nói: "Bởi vì Tinh tiên sinh anh tâm địa thiện lương. Có điều, anh đã nói như thế này rồi, tôi liền mời anh một bữa cơm đi, tránh cho anh cảm thấy tôi giống như vong ân bội nghĩa."
"Cậu không phải vội về trường đi học à, ăn cơm?"
"Đã mấy giờ rồi."Lâm Lạc liếc nhìn điện thoại "Dù sao có quay về cũng không kịp tiết cuối cùng của sáng, dứt khoát bỏ luôn cho rồi, buổi chiều lại quay về trường, vừa lúc ăn trưa ở ngoài luôn."
"Dù sao hiện giờ tôi cũng có tiền rồi, việc gì phải ăn một bữa vài đồng ở trường."
Lâm Lạc đắc ý nói.
"Cũng được." Tinh Ngộ nói "Nếu đã là phú ông nhỏ mời tôi ăn bữa cơm đầu tiên, vậy chúng ta đi ăn cái gì ngon ngon đi."
"Ăn ăn ăn!" Lâm Lạc nói "Phải đắt! Tôi có tiền!"
Cả hai đời, đây là lần đầu tiên Lâm Lạc nói ra 3 chữ "Tôi có tiền".
Tinh Ngộ cũng không có ý đặc biệt chọn chỗ đắt nhất, mà chọn nhà hàng tư nhân giá tương đối cao chất lượng tốt, cách trường học của Lâm Lạc không xa, mỗi người 2,3 nghìn.
Bạn nhỏ vừa mới phất giàu, vẫn không nên phô trương lãng phí mới là tốt.
Nhưng cần phải hưởng thụ thì vẫn phải hưởng thụ, cũng không cần quá tiết kiệm.
Chỉ cần không làm đầu tư, hơn 100 triệu này đủ để Lâm Lạc ăn sung uống sướng cả đời.
Nhà hàng tư nhân này tên gọi là Thuý Trúc Viên, trang trí là phong cách lâm viên Trung Quốc, thức ăn cung đình, cái gì mà Phật khiêu tường (2), cá kho tộ....Mỗi món đều phải tỉ mỉ chế biến mất vài ngày.
Tuy rằng nhà hàng tư nhân kiểu này bình thường phải hẹn trước, nhưng mặt mũi Tinh Ngộ khá là lớn.
Sau khi hai người vào liền nghe thấy tiếng cười vọng lại từ cửa ra vào:
"Tổng giám đốc Tinh, trùng hợp như thế này?"
Lâm Lạc quay đầu lại, nhìn thấy vị nhà giàu có mái tóc rậm rạp, đang cười khanh khách tiến về phía bọn họ.
Bên cạnh nhà giàu còn mang theo một cô gái, là nữ sinh mặt búp bê gặp phải lúc Lâm Lạc lần đầu tới phòng vẽ.
Mặt búp bê nhìn thấy cậu thì ngạc nhiên.
Một cặp mắt sáng long lanh chuyển vài vòng trên người Lâm Lạc và Tinh Ngộ, đầy sự hiếu kì, không biết vì sao hai người này lại ở cùng một chỗ.
Cô chưa mở miệng, vị tổng giám đốc này liền giúp cô hỏi ra:
"Tổng giám đốc Tinh, bạn học nhỏ này là?"
Trên người Lâm Lạc vẫn còn mặc đồng phục, giống hệt trên người mặt búp bê, hiển nhiên là bạn học.
Lúc trước ở buổi đấu giá không quá chú ý, mắt nhìn thấy rồi liền cảm thấy có chút kì lạ.
Từ trước tới nay Tinh Ngộ ở giới kinh doanh là tài năng trẻ, vẫn luôn là người cô đơn.
Ngoại trừ Lãnh Tinh Lan, một người bạn thân cũng không có, chỉ là thường xuyên giúp đỡ một ít hoạ sĩ bần cùng.
Nhưng cũng không đến nỗi mang những hoạ sĩ đó tham gia buổi đấu giá Gia Bảo Viên, lại còn tới nhà hàng tư nhân ăn cơm?
Lẽ nào nguyên nhân chân chính Tinh Ngộ nhiều năm nay không gần nữ sắc là vì, anh thích bé trai?!