Mặt Tinh Ngộ lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.
Lại muốn mắng Lãnh Tinh Lan rồi.
Anh bất đắc dĩ đỡ trán: "Cậu đừng nghe cậu ta nói lung tung, tôi không phải là người như thế."
Lâm Lạc hỏi ngược lại: "Là người như thế nào?"
"...." Khoé miệng Tinh Ngộ hơi co rút, thẹn quá hoá giận, vỗ xuống đầu Lâm Lạc "Mới nhỏ tuổi mà trong đầu toàn nghĩ cái gì không thế?"
"Một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, tôi có thể có hứng thú gì với cậu?"
"Nhanh chóng về nhà đi ngủ cho tôi, ngày mai đi học cho tốt, không được lại tới nơi như này nữa."
Đầu Lâm Lạc bị vỗ đau, rụt cổ lại, khoé môi lại không nhịn được cong lên, nghiêm túc nói:
"Cái này anh sai rồi, lông cánh tôi đều mọc đủ dài rồi, không tin anh có thể xem."
Đồng tử Lâm Lạc là thiên về màu hổ phách, mang theo ý cười tinh nghịch, chiếu dưới ánh đèn thang máy, sáng lấp lánh như một chú hươu con.
Nhưng lời nói rất đáng đánh.
"Cậu cái thằng nhóc thối này..." Tinh Ngộ giơ tay muốn đánh.
Vừa vặn thang máy mở ra, Lâm Lạc nhanh chóng chạy ra ngoài, còn quay lại hướng anh cười đắc ý, khiêu khích nói:
"Tuổi tác của anh lớn thế này rồi, vẫn là nên sớm quay về nghỉ ngơi đi, miễn cho tinh lực không tốt."
Nói xong, kéo lấy mũ, ép vành nón xuống, tay đút vào túi áo phao, chạy như một làn khói ra khỏi cửa.
Luôn ở trước mặt cậu tràn đầy sự từng trải, bày ra bộ dạng trưởng bối, ai, bất quá chỉ là thằng nhóc hai mươi mấy tuổi thôi.
Ở trước mặt "người trung niên" bốn mươi tuổi cậu đây bày vẻ từng trải làm cái gì.
Bước ra khỏi cửa Thịnh Thế Niên Hoa, tay Lâm Lạc cắm vào túi, tâm trạng không tệ đá hòn đá, hướng về phía xe đạp của mình.
Có điều ngoài điều đấy ra, người này vẫn không tệ, rất vui vẻ giúp đỡ người, trong lòng Lâm Lạc nghĩ, sau này có thể vẽ một bức tặng anh ta, coi như là thần tượng cảm tạ fan.
Đúng rồi, tranh, nghĩ tới đây, Lâm Lạc bỗng dưng phát hiện bản thân quên mất một chuyện, vì thế lại quay đầu chạy về hướng Thịnh Thế Niên Hoa.
Vừa tới cửa Thịnh Thế Niên Hoa liền nhìn thấy Tinh Ngộ đứng ở đấy.
Anh vẫn là chiếc áo len kẻ đó, bên ngoài choàng một chiếc áo khoác vải nỉ.
"Tinh tiên sinh!" Lâm Lạc cất giọng nói.
Tinh Ngộ nghe thấy âm thanh quay đầu lại.
Lâm Lạc lúc này mới nhìn thấy ông chủ Chu bụ bẫm bị anh ngăn trở, hai người đang nói chuyện.
"Cái đó..." Lâm Lạc phút chốc có chút ngượng ngùng.
Hiển nhiên bọn họ khẳng định đang có chuyện quan trọng cần nói.
Tinh Ngộ nhướn lông mày, liếc nhìn đánh giá cậu: "Làm sao, xe đạp bị trộm rồi, không về nhà được nữa?"
"...." Lâm Lạc cạn lời "Không có, anh phủi phui cái mồm!"
Tinh Ngộ tựa hồ rất thích xem bộ dạng cậu tạc mao, cười ra tiếng, nói xin lỗi với ông chủ Chu, lúc này mới quay lại, đút tay vào túi áo, cúi đầu hỏi cậu:
"Có chuyện gì?"
Lâm Nặc tuổi mụ mười chín, vẫn đang giai đoạn cao lớn, nhưng Tinh Ngộ lại vô cùng cao gầy, Lâm Nặc so với anh thấp hơn không ít, vì vậy lúc Lâm Lạc nói chuyện phải ngửa đầu.
Hiện giờ là mùa đông, thời tiết lạnh, lúc Tinh Ngộ nói chuyện thở ra một làn khói trắng.
Ánh đèn bên trong Thịnh Thế Niên Hoa lập loè phát sáng, chiếu lên khuôn mặt Tinh Ngộ.
Lâm Lạc cách màn sương trắng nhìn anh, cảm thấy mặt người đàn ông này quả thực như một bức tranh sơn dầu.
Cậu nhất thời thất thần, suýt quên mất chính mình muốn nói gì, cho tới khi trong mắt Tinh Ngộ lộ ra vẻ hoài nghi, Lâm Lạc mới đột nhiên thu hồi ánh mắt, một bộ chính đáng nói:
"Tôi muốn nhờ anh giúp một việc."
"Cái gì?" Tinh Ngộ hỏi.
Lâm Lạc: "Tôi có bức bút tích thực của Lâm Lạc, muốn bán đấu giá, anh có thể giúp tôi liên hệ với phòng đấu giá đáng tin cậy được không?"
"Bút tích thực của Lâm Lạc?" Tinh Ngộ kinh ngạc "Cậu có bút tích thực của anh ấy?!"
Lâm Lạc gật đầu: "Ừm, tác phẩm thời kỳ cuối của anh ấy."
Tinh Ngộ nhìn 2 giây, tựa hồ đang phán đoán xem cậu có đang nói thật hay không.
Trong chốc lát, người đàn ông mở miệng: "Nếu như cậu thật sự có bút tích của anh ấy, tôi muốn nó. Nhưng cậu cần trước đưa tôi xem, nếu như thật sự là bút tích, tôi nhất định sẽ cho cậu cái giá thoả đáng."
Giới sưu tầm ai mà không biết Tinh Ngộ là fan cuồng nhiệt của Lâm Lạc?
Một khi trên thị trường xuất hiện tác phẩm của Lâm Lạc, không cần biết bỏ ra bao nhiêu tiền anh đều sẽ mua lại nó.
Có phải bút tích hay không, Tinh Ngộ chỉ cần tự mắt nhìn thấy liền có thể quyết định, trên thế giới này không ai có thể so với anh càng hiểu rõ tranh Lâm Lạc hơn.
Lâm Lạc suy tư không ít, cậu chính là Lâm Lạc chân chính, vẽ một bức bán bút tích thực cũng không tính là lừa người, vậy nên cậu mới làm ra quyết định này, so với bán bản mô phỏng kiếm tiền nhiều hơn.
Tuy rằng tác phẩm hội hoạ quá mới dễ bị lộ, nhưng lừa các nhà sưu tầm bình thường là đủ rồi.
Thế nhưng giống Tinh Ngộ như thế này, khéo lừa không được...
Lâm Lạc nhẹ ho một tiếng: "Vẫn là làm phiền anh giúp tôi liên hệ một phòng bán đấu giá đi, nếu như bán đấu giá thành công, tôi sẽ cảm tạ anh."
"Được." Tinh Ngộ không có cưỡng cầu.
Mắt nhìn Lâm Lạc đi xa, Tinh Ngộ châm điếu thuốc, hít một hơi, sau đó chậm rãi thả ra một vòng khói.
Anh ngẩng đầu nhìn đêm tối, suy tư nghĩ xem rốt cuộc Lâm Nặc và Lâm Lạc có quan hệ gì.
Chỉ có tên na ná thì không tính là gì.
Lâm Nặc nói bản thân không có nền tảng, lần đầu tiên vẽ lại có thể vẽ ra bức tranh tương tự Lâm Lạc như thế.
Cái này có thể dùng thiên phú để giải thích.
Thế nhưng nếu Lâm Nặc còn có cả bút tích thực của Lâm Lạc, vậy thì hai người này quá nửa là có quan hệ với nhau.
Tinh Ngộ càng có thêm hứng thú với đứa nhóc thối gọi là Lâm Nặc này.
Đang lúc suy nghĩ, trong tầm mắt, bóng dáng quen thuộc lại lần nữa chạy về phía anh, có chút ngượng ngùng gọi:
"Tinh tiên sinh."
Tinh Ngộ xoay mặt nhìn cậu, đốm lửa màu đỏ trên điếu thuốc lá giữa ngón tay lập loè tắt: "Làm sao?"
Lâm Lạc ngại muốn đòi mạng: "....Xe đạp của tôi bị trộm rồi."
Tinh Ngộ: "...."
Lâm Lạc tự mình cũng thấy mất mặt, giọng nói rất nhỏ: "Có thể làm phiền anh đưa tôi về nhà không?"
Cuối cùng, Lâm Lạc vẫn là ngồi trên xe Tinh Ngộ.
Hai đời làm người, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ngồi chiếc xe sang như này.
Sau khi lên xe liền không nhịn được ngó đông ngó tây, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Nội thất chiếc xe này rất đẹp, Lâm Lạc lặng lẽ nghĩ đợi tới lúc bản thân có tiền cũng phải mua một chiếc.
"Thích hả?" Dư quang nhìn thấy biểu tình của Lâm Lạc, Tinh Ngộ lên tiếng hỏi.
Lâm Lạc nghiêng đầu nói: "Làm sao, nếu như thích anh sẽ tặng tôi một chiếc?"
"Nằm mơ đi." Tinh Ngộ duỗi tay ra lại vỗ vào đầu cậu "Đừng có nghĩ không làm mà muốn có ăn."
"Tôi chỉ là muốn nói, cậu nếu như thích thì học tập cho tốt, vẽ cho tốt, dựa vào thiên phú của cậu, mua chiếc xe như thế này không khó."
Lâm Lạc: "...."
Cậu vẫn còn tưởng rằng Tinh Ngộ giống như Lãnh Tinh Lan nói những lời kì kì quái quái.
Hoá ra là đang giáo dục cậu.
Lâm Lạc trợn trắng mắt: "Tôi biết rồi."
Cậu dù thế nào cũng là hoạ sĩ lừng danh quốc tế một bức tranh bị xào lên tới cả tỷ Lâm Lạc, mua chiếc xe sang không có khó.
"Cậu làm sao chả có chút khiêm tốn nào." Tinh Ngộ cười lắc lắc đầu, nói chính sự với cậu "Cậu lúc nãy đánh bố cậu ở sòng bạc, sau khi về nhà ông ta không biết chừng sẽ gây phiền phức cho cậu, cậu đã nghĩ tốt phải làm thế nào chưa?"
Lâm Lạc rầu không nói chuyện.
Tinh Ngộ nói: "Trước khi động thủ cũng không nghĩ rõ ràng, đó là địa phương nào, cậu cũng dám đánh người. Cứ coi như trong sòng bạc không quản thì làm sao, đợi cậu về nhà đối diện bố cậu, cậu còn có thể chiếm được chỗ tốt à?"
"Trước đây không nghĩ tới" Lâm Lạc rầu rĩ nói, có chút giọng mũi "Chính là tức quá, trước đánh ông ta một trận đã rồi nói."
"Vậy còn bây giờ?" Tinh Ngộ thông qua gương chiếu hậu nhìn Lâm Lạc.
Vành mắt bên trái của đứa trẻ vẫn còn bầm, một dấu vết như thế trên gương mặt gầy gò, nhìn qua trông đáng thương hề hề.
"Bây giờ...." Lâm Lạc nói "Đương nhiên là leo lên ngọn cờ Tinh tiên sinh anh rồi."
Thiếu niên xoay mặt cười với Tinh Ngộ.