Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Mã Trì bị đả kích như cún ủ rũ cụp đuôi về nhà.
Không, không phải về nhà, hắn hiện tại đang ở chỗ Khương Dung Hiên, phải là ủ rũ cụp đuôi về chỗ ăn nhờ ở đậu mới đúng.
Hắn ra khỏi nhà lúc trời đã khá muộn, cho nên lúc quay lại Khương Dung Hiên đã về nhà tự bao giờ. Khoảng thời gian này Khương Dung Hiên tương đối bận, không có thời gian ngày nào cũng quan tâm sinh hoạt cá nhân của Mã Trì, thấy Mã Trì từ bên ngoài trở về y cũng chỉ là ngước mắt nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Một câu hỏi han cũng không có.
Mã Trì bước vào phòng liền bắt đầu thở dài, vừa thở dài vừa thay giày, vừa thở dài vừa uống nước, ngay cả khi đã ngồi trên sô pha bắt đầu xem di động vẫn không ngừng thở dài.
Vừa thở dài xong lần thứ 108, đang chuẩn bị thở dài tiếp lần thứ 109, Khương Dung Hiên rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp cầm lấy đệm sô pha ném qua: “Một là câm miệng, hai là cút.”
Mã Trì bị đệm đập ngay giữa mặt, cuối cùng cũng chịu an tĩnh.
Khương Dung Hiên lại tiếp tục cúi đầu lướt lướt máy tính bảng, khoảng hai mươi phút sau y mới xử lý xong hết công việc trên tay, ngẩng đầu xoa xoa cổ.
Thấy y đã xong việc, Mã Trì lại bắt đầu thở dài.
Khương Dung Hiên lạnh lùng liếc hắn: “Câm miệng, đừng để tớ nói lại lần thứ hai.”
“Ôi…” Mã Trì vặn vẹo thân hình hơi mũm mĩm như con cá chạch mập: “Hiên Hiên à, cậu thiệt là lạnh nhạt mà, sao cậu không hỏi người ta vì sao lại khổ sở chứ?”
“Bởi vì tớ không muốn biết.” Khương Dung Hiên nói: “Nếu như cậu muốn nói, nhân lúc bây giờ tớ còn có tâm trạng nói cho nhanh, nếu không muốn nói thì câm miệng lại, tớ hết bận không có nghĩa là cậu có thể ngồi đó chíp chíp.”
Mã Trì: “……”
Mã Trì dùng hành động của mình cho thấy bản chất nam nhân chính là phạm tiện, bị Khương Dung Hiên mắng một trận, nháy mắt liền thành thật.
Mã Trì đem chuyện hôm nay đi tìm Lý Tư Niên hợp tác nói lại một lần.
“Tớ cứ tưởng là những người không khao khát La Mã, không phải vì không thích La Mã, mà là vì chưa từng gặp qua La Mã phồn hoa. Anh chủ Lý kia ở một nơi nhỏ bé như vậy, không thể nói không có kiến thức, nhưng chắc chắn không biết nhiều về thế giới bên ngoài, cho nên tớ tưởng anh ấy chính là người chưa từng thấy qua La Mã nên mới không thích La Mã.”
“Hôm nay tớ qua quán, kể cho anh ấy nghe những lần đi chơi và du học trước kia của tớ một chút, tớ nghĩ nếu anh ấy muốn sống cuộc sống giàu sang chắc chắn sẽ đồng ý cùng tớ gây dựng sự nghiệp, bắt đầu phấn đấu. Kết quả……”
Nói đến đây, Mã Trì dừng một chút, lại là một tiếng thở dài. Khuôn mặt vô cảm của Khương Dung Hiên sau khi nghe hắn nói dần dần lạnh xuống.
“Kết quả thế nào?” Khương Dung Hiên hỏi.
Mã Trì lắc lắc đầu, vẻ mặt đau xót, nhìn thấy lạnh lẽo trong mắt Khương Dung Hiên, hắn vội vàng thu hồi thái độ, tiếp tục nói: “Kết quả, tớ được anh chủ Lý dạy cho vài lớp miễn phí, nội dung không chỉ giới hạn trong địa lý, chính trị, kinh tế, còn có cả pháp luật…”
“Tớ nhầm hình Luân Đôn thành Saint Petersburg, anh ấy chỉ ra cho tớ. Anh chủ nói mình cũng học tài chính, sau đó tớ cùng anh ấy trò chuyện về tài chính, kết quả anh ấy phổ cập khoa học cho tớ rất nhiều chỗ từ trước tới giờ tớ vẫn luôn hiểu sai. Còn nữa, tớ kể cho anh ấy vài kinh nghiệm lúc tớ du học, ở nước ngoài trải qua mấy chuyện vui như thế nào, tớ kể hơi khoa trương chút, nào ngờ lại bị chọc thủng. Anh chủ nói dựa theo pháp luật địa phương thì mấy chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra.”
“Tớ mang theo La Mã phồn hoa mà đến, ai ngờ… mình mới là người được mở rộng tầm mắt.”
Mã Trì cong lưng, đem mặt vùi vào trong tay, vùi thôi còn chưa đủ, hắn còn xoa lên xoa xuống:
“Thật là quá mất mặt.”
Khuôn mặt không mấy đẹp trai kia bị xoa xoa cho đỏ bừng lên, Mã Trì lại ngẩng đầu: “Cậu nói xem sao anh chủ Lý hiểu biết nhiều vậy chứ? Một chút cũng không giống một ông chủ mở quán cơm ven đường ở nông thôn! Ban đầu tớ còn tưởng anh ấy giả vờ thôi, mấy lời nói ra chắc chắn đều là giả, kết quả tớ lấy di động tra một chút, thiệt chứ, không có chỗ nào sai luôn.”
“Hôm nay thật là quá mất mặt.”
Khương Dung Hiên liền lẳng lặng nhìn hắn, thậm chí không thèm nhúc nhích lông mày, không bị sốc một chút nào bởi những lời hắn nói. Sự ghét bỏ giấu trong đôi mắt y như đang cười nhạo Mã Trì nói lời vô nghĩa.
Mã Trì không biết Lý Tư Niên là ai, nhưng y biết.
Từ những tư liệu y tra được về Lý Tư Niên, một người tiếp thu nền giáo dục tinh anh từ nhỏ làm sao có thể đánh giá cao mấy thứ Mã Trì nói. Chuyến đi hôm nay của Mã Trì xem ra trong mắt Lý Tư Niên có lẽ cũng tương tự như tên hề đang nhảy nhót.
Mã Trì than thở xong lại không thấy bạn tốt đáp lại, nhịn không được thúc giục một chút: “Haizz, sếp Khương nhỏ, huynh đệ của cậu hôm nay vừa mới trải qua một màn xấu hổ muốn độn thổ đó, sao cậu một chút biểu cảm cũng không có vậy hả?”
“Cậu muốn tớ bày vẻ mặt gì? Bày tỏ cậu bị như vậy rất xứng đáng à?” Khương Dung Hiên nhàn nhạt mà nói: “Cậu mang định kiến ‘dân quê không kiến thức’ đối xử với đối tác cậu vừa ý, anh ấy từ chối cậu không phải chuyện đương nhiên sao? Thông qua những gì cậu miêu tả, tớ chỉ nhận ra một đạo lý, quả nhiên cho dù là ở thời điểm nào thì cũng không được dễ dàng xem thường người khác.”
“Không phải mà, tớ…” Mã Trì tự biện hộ: “Không phải tớ xem thường anh ấy, tớ chỉ cảm thấy anh ấy không có cuộc sống giàu sang nên muốn cho ảnh biết kỳ thật kẻ có tiền sống rất là hạnh phúc. Tớ… đây chỉ là chiêu đẩy mạnh đầu tư của tớ thôi mà, nếu tớ thật sự coi thường anh ấy thì sao có thể muốn cùng anh ấy ăn cơm với nhau chớ?”
“Ừ.” Khương Dung Hiên không có hứng thú nghe nữa, cầm máy tính bảng đứng dậy trở về phòng.
Khi lên đến đầu cầu thang, y quay lại, nghiêm giọng nói với Mã Trì: “Tớ không phản đối việc cậu đi kiếm đối tác, nhưng cậu là thông qua làm bạn bè của tớ nên mới quen biết anh chủ quán cơm. Tớ hy vọng cậu… đừng dùng mấy biện pháp quá mức ngu xuẩn như thế để đẩy mạnh đầu tư.”
Mã Trì ngơ ngẩn nhìn lên cầu thang, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên trên lầu, hắn mới hoàn hồn. Không biết vì sao, ngày thường Khương Dung Hiên đối với hắn cũng thường hay ghét bỏ, nhưng kỳ thật tính tình Khương Dung Hiên rất tốt, đại đa số thời điểm y sẽ không thật sự tức giận. Nhưng mà vừa rồi, hắn thật sự cảm thấy Khương Dung Hiên có chỗ không vui.
Vì sao nhỉ?
Chẳng lẽ Khương Dung Hiên thật ra vẫn rất sĩ diện, nên y cảm thấy hành vi hôm nay của hắn khiến y cảm thấy có hơi mất mặt à?
Thôi được rồi, tuy rằng hôm nay tình huống đúng thật là cực kỳ xấu hổ, nhưng Khương Dung Hiên cũng không giống người sẽ vì những chuyện như thế này mà tức giận đâu ha.
Ngày hôm sau, Khương Dung Hiên vẫn như cũ bận rộn, nhưng y vẫn dành chút thời gian đến Quán Cơm của Lý Tư Niên. Y vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần có thể tiệm cơm hôm nay không mở, lại không ngờ vận khí hôm nay của y cũng không tồi.
Khương Dung Hiên vào cửa liền thấy Lý Tư Niên đang nằm bò ở quầy thu ngân cầm máy tính bảng chơi game, giống hệt như lần trước y đến. Chẳng qua hôm nay Lý Tư Niên chơi trò khác khó hơn một chút – ‘Plants vs. Zombies’. Khương Dung Hiên khẽ cau mày, y phát hiện Lý Tư Niên thật sự rất thích dùng tư thế này chơi trò chơi.
Thật không tốt cho mắt!
Khương Dung Hiên tiến lên, nhẹ nhàng gõ gõ quầy thu ngân.
Anh chủ nhỏ đang đánh zombie tới thời khắc mấu chốt, tiếng cửa chuông gió vang lên cũng không nghe thấy, lúc này nghe được có người gõ bàn bên tai anh mới ngẩng đầu lên.
Thấy Khương Dung Hiên tới, Lý Tư Niên vội ấn tạm dừng, đứng dậy chào hỏi: “Cậu tới rồi à? Sao hôm nay mới giữa trưa đã đến rồi, không đi làm hả?”
Tuy rằng biết Lý Tư Niên nhiệt tình với mình chỉ vì Quán Cơm của anh kinh doanh chỉ có lác đác vài khách quen, nhưng Khương Dung Hiên vẫn không nhịn được cong môi, vui đùa nói: “Anh cho tôi cảm giác cứ như là đang đợi tôi về nhà vậy.”
Lý Tư Niên cười cười: “Làm cho khách hàng có cảm giác như ở nhà, là tôn chỉ của tiệm tôi.”
Khương Dung Hiên tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Lý Tư Niên bước tới đưa thực đơn cho y, y cũng không nhận lấy.
Y nói: “Thực đơn của anh tôi thuộc hết rồi, không cần nhìn nữa.”
Lý Tư Niên hơi mở to mắt: “Thuộc hết á? Cậu mới tới có mấy lần mà? Ngay cả tôi còn chưa thuộc nữa.”
“Đồ ăn quán anh ăn ngon mà, khiến ngày nào tôi cũng nhớ nhung nên thuộc rất nhanh.” Khương Dung Hiên nói xong, gọi vài món: “Hôm nay tôi đi một mình nên gọi bớt đi vài món.”
“Được, cậu đợi một lát.”
Món ăn Khương Dung Hiên gọi cũng không phức tạp gì mấy, chưa đến hai mươi phút Lý Tư Niên đã lần lượt đem đồ ăn bày ra. Lý Tư Niên đặt dĩa lên bàn chuẩn bị rời đi thì Khương Dung Hiên mời: “Cùng nhau ăn vài miếng nhé?”
Lý Tư Niên nhìn vào đôi mắt của Khương Dung Hiên, đôi mắt đẹp như hoa đào kia luôn mang theo ý cười tràn đầy. Anh không hỏi vì sao, trực tiếp gật đầu rồi ngồi xuống đối diện y.
Lý Tư Niên cảm thấy mình có hơi tiêu chuẩn kép, hôm qua Mã Trì đến cũng mời anh ngồi ăn cơm chung, anh lại hỏi tại sao, dù người ta có đưa ra câu trả lời hợp lý thì anh cũng không sẵn lòng lắm. Hôm nay Khương Dung Hiên mời anh cùng ăn, anh liền vui vẻ đồng ý.
Quả nhiên mấy chuyện cùng nhau ăn cơm gì đó cũng cần nhìn nhan sắc.
Khương Dung Hiên thấy anh ngồi xuống, cười cười với anh, đoạn thuận miệng hỏi: “Hôm qua bạn tôi đến ăn một mình đúng không?”
“Cậu nói Mã tiên sinh?”
“Đúng vậy.”
Lý Tư Niên gật đầu: “Ừ, có tới.” Nói đến cái này, Lý Tư Niên bất đắc dĩ mà cười một chút: “Cậu ấy vẫn không từ bỏ chuyện lôi kéo tôi cùng mở chuỗi nhà hàng.”
“Cậu ta chính là người như vậy đó.” Khương Dung Hiên nói: “Có thể do từ nhỏ đã sống rất tốt nên ý tưởng cực kỳ ngây thơ, cậu ta bởi vì mong muốn gây dựng sự nghiệp mà đầu tư mạo hiểm dẫn đến tổn thất không biết bao nhiêu là tiền nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Tuy rằng cậu ta đôi lúc hơi ngơ ngơ, nói chuyện hay làm việc cũng không chịu suy tính sâu xa, nhưng bản chất rất lương thiện, lòng dạ thật thà. Ngoài việc đôi lúc sống chung cảm thấy rất cạn lời ra thì không có gì vấn đề lớn.”
Lý Tư Niên đoán chừng đêm qua sau khi Mã Trì trở về đã kể cho Khương Dung Hiên chuyện đến thỉnh cầu hợp tác lại nếm mùi thất bại, thế nên hôm nay Khương Dung Hiên tới thay Mã Trì xin lỗi.
Kỳ thật anh không có tức giận, giống như lời Khương Dung Hiên nói, thật ra anh thấy cạn lời nhiều hơn: “Tôi biết chứ, tôi có thể nhìn ra Mã tiên sinh là người rất đơn thuần, nên cũng không để bụng chuyện hôm qua.”
“Không, anh có thể để bụng, không phải chỉ cần là người đơn thuần thì làm chuyện ngu ngốc sẽ không bị chỉ trích.”
Nhìn Lý Tư Niên còn chưa phản ứng kịp, Khương Dung Hiên cười khẽ: “Tôi nói những lời vừa nãy ý là, tuy Mã Trì là người đơn thuần không có đầu óc, nhưng tôi không phải. Anh hoàn toàn có thể không thích cậu ta, nhưng xin anh đừng vạ lây người vô tội*, đừng vì bạn bè của tôi là đồ ngu xuẩn mà ghét bỏ tôi.”
⌕ Giải thích连坐/ tội liên đới: Một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây (thời xưa). Câu gốc 请不要连坐, dịch theo câu là ‘Xin đừng tội liên đới’ nghe kỳ quá, xin đừng liên đới tội lên tôi thì tiếng Việt mình chưa thấy ai dùng, chỉ có liên đới chịu trách nhiệm nên mình chuyển lại như thế này.