Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Nhìn thấy tin nhắn của Tụng Nguyên, Lý Tư Niên cảm thấy có chút buồn cười. Tư bản đúng là vô tình, mới giây trước đối tượng hợp tác vừa thân bại danh liệt, giây sau bọn họ liền bắt đầu lên kế hoạch hợp tác với blogger tiếp theo rồi.
Thực tế thì việc ép giá người phát ngôn cũng không phải hiếm thấy gì, trước kia anh cũng đã từng tiến hành ép giá mấy minh tinh. Nhưng trước khác nay khác, trước kia anh trên cương vị là phó tổng giám đốc, phải suy xét cho lợi ích của công ty, cho nên chẳng cảm thấy gì. Bây giờ dưới góc nhìn của một hot blogger bị ép giá, anh cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa ép thì ép đi, lại còn làm chuyện vô đạo đức kéo người vô tội khác vướng vào, lúc anh ép giá ngôi sao hợp tác với mình cũng chẳng lôi người khác vào giống như Tụng Nguyên.
Lý Tư Niên không có kế hoạch hợp tác với Tụng Nguyên, cũng chẳng liên quan gì đến giá cả cao hay thấp nên anh vẫn nhất quyết từ chối.
Cũng không biết Tụng Nguyên nhìn trúng độ hot của anh hiện tại hay là cái gì khác, đã bị từ chối rồi vậy mà vẫn tăng thêm giá, còn bổ sung nói: 【Giá này đã cao gấp 2 lần giá của Trư Trư, hy vọng ngài suy xét lại một chút.】
Lý Tư Niên cười nhạt. Đoán chừng Tụng Nguyên nhìn thấy anh thắng lớn trận dư luận này, thanh danh hay độ hot đều tăng cao, nên mới hạ quyết tâm phải hợp tác với anh cho bằng được đây mà.
【Hằng Năm Có Ngày Này: Cám ơn ngài yêu thích, nhưng tôi thật sự không có ý định hợp tác.】
【Thực phẩm Tụng Nguyên: Tại sao? Ngài tìm đến bất cứ công ty nào cũng không ra giá cao bằng chúng tôi đâu, giá cao như thế này tìm một nghệ sĩ tuyến bốn cũng đủ nữa là. 】
Lý Tư Niên cảm thấy phiền, trực tiếp đem ảnh chụp màn hình đoạn chat trước đó gửi qua.
【Hằng Năm Có Ngày Này: Lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi theo chủ nghĩa ẩm thực khỏe mạnh, tôi không hợp tác cùng quý công ty không quan hệ gì đến báo giá của ngài, chẳng qua là vì công ty ngài sản xuất đồ ăn vặt. 】
【Hằng Năm Có Ngày Này: Còn nữa, nếu quý công ty bởi vì những chuyện gần đây mà cảm thấy để tôi làm đại ngôn sản phẩm chắc chắn sẽ rất ăn khách, thì chắc ngài cũng nhìn thấy livestream của tôi lúc nãy, tôi không thiếu tiền, nên dù ngài có báo giá cao cỡ nào tôi cũng sẽ không thay đổi ý định của mình.】
Người đối diện cũng không nói thêm lời nào, Lý Tư Niên cũng không thèm để ý rời khỏi diễn đàn C.
Lý Tư Niên mở cửa hàng cũng phật hệ cực kỳ, giữa trưa cùng Bạch Vũ Sinh ăn cơm cũng coi như đã có khách khai trương. Mãi cho đến chiều ngày hôm sau, ông chủ quán cơm mới lại chậm rì rì đến mở tiệm. Lý Tư Niên tự trộn cho mình một đĩa đồ nguội, ngồi trước quầy thu ngân, vừa ăn vừa xem phim. Khoảng chừng vài phút sau chuông gió ở cửa vang lên.
Lý Tư Niên ngẩng đầu nhìn lên, là hai cô gái trẻ. Đang kinh doanh ảm đạm quen rồi, tự nhiên có khách Lý Tư Niên vẫn chưa quen cho lắm, mãi đến khi hai cô gái đi tới, anh mới kịp phản ứng, đứng dậy chào hỏi: “Chào hai mỹ nữ, muốn gọi món gì?”
Hai cô gái nhìn vào thực đơn và hỏi Lý Tư Niên liệu có đề cử món nào không, Lý Tư Niên như vẫn như cũ nói rằng tất cả đều là những món được giới thiệu trong cửa hàng. Nhưng hai cô gái này không hào phóng như Khương Dung Hiên, món nào đề cử thì gọi hết món đó, chỉ thấy tên nào hay hay thì gọi, chọn được ba món.
Lý Tư Niên ghi nhớ thực đơn, vào phòng bếp nấu cơm.
Chờ anh rời đi, hai cô gái lôi thiết bị chuyên nghiệp ra và chụp ảnh toàn cảnh quán.
Cô gái mũm mĩm tóc ngắn là người chụp ảnh, sau khi chụp xong, cô lo lắng hỏi cô gái tóc xoăn bên cạnh: “Chúng mình chụp ảnh cửa hàng của người khác mà không được phép như thế này có phải là không tốt lắm không?”
Cô gái có mái tóc xoăn bị hỏi cũng hơi hoảng: “Đúng vậy, tớ không thấy anh chủ giống người cần giúp đỡ tuyên truyền cho lắm, hay là đợi lát nữa hỏi ảnh thử xem?”
“Vậy bức ảnh này…”
“Giữ đó trước đã, chờ lát nữa hỏi một chút, nếu anh chủ không đồng ý thì xóa.”
Ba món, hai món rau một món mặn, rất nhanh liền làm xong.
Lý Tư Niên bưng món ăn ra: “Đồ ăn đã đủ, cứ tự nhiên.”
Anh quay người định tiếp tục ngồi trước quầy thu ngân xem phim, cô gái tóc xoăn đã ngăn anh lại: “Chờ một chút anh đẹp trai, trong cửa hàng của anh có chanh dây mật ong không? Vừa nãy trong thực đơn không tìm thấy, có thể cho chúng em hai ly được không?”
Lý Tư Niên ngạc nhiên ‘hở’ một tiếng: “Sao các cô biết cửa hàng của tôi có chanh dây mật ong?”
“Em đã xem livestream của anh.” Cô gái tóc xoăn muốn được anh cho phép chụp ảnh nên đã thẳng thừng nói rõ mục đích của chuyến đi này: “Hai chúng em đều là sinh viên trường Đại học Truyền thông, bài thực huấn tác nghiệp chính là làm một bản dự thảo trên tạp chí điện tử*, cả hai đều rất thích ăn uống nên quyết định làm về chủ đề ẩm thực.”
⌕ Giải nghĩa
“Thật may là hôm qua em đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của anh trên diễn đàn C, mọi người đều chú ý đến tranh chấp của hai anh, nhưng em nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn của anh liền biết mùi vị chắc chắn rất ngon. Vậy nên, hôm nay tụi em tìm tới cửa hàng vì muốn nếm thử đồ ăn ở quán, sau đó viết một bài phê bình ẩm thực.”
Sợ Lý Tư Niên không đồng ý, cô còn chắp tay trước ngực làm nũng: “Chúng em thật sự chỉ vì tác nghiệp thôi. Chúng em bảo đảm đánh giá món ăn trăm phần trăm đều là nhận xét thật lòng, tuyệt đối sẽ không ác ý cố tình viết sai sự thật, xin anh đó.”
Thật ra thì cho dù là ác ý thì Lý Tư Niên cũng không bận tâm, cửa hàng bán cơm cũng chỉ là mở chơi chơi mà thôi.
Vì thế Lý Tư Niên rất hào phóng cười cười: “Không có việc gì, hai em cứ thoải mái viết đi, nếu có thể giúp các em hoàn thành thực tập tác nghiệp anh cũng vui… Chờ một chút nhé, anh đi làm chanh dây mật ong.”
Hai cô gái vỗ tay hoan hô, Lý Tư Niên lại đi vào bếp làm đồ uống.
Được đồng ý, hai người cũng không hề câu nệ, thoải mái móc ra thiết bị bắt đầu chụp ảnh. Trước tiên chụp một bàn đồ ăn hoàn chỉnh, sau lại chụp đặc tả từng món ăn. Đồ uống vừa được Lý Tư Niên đưa ra, hai người lại chụp cận cảnh thêm ly chanh dây mật ong.
Lý Tư Niên làm xong quay lại ngồi xem phim, khoảng nửa tiếng sau hai cô gái lại đây tính tiền. Lý Tư Niên nhìn thoáng qua thấy tô, chén, dĩa, ly đều hết sạch. Khoa trương nhất chính là trong tô canh cũng chẳng còn tí nước nào, nhưng nhìn vào chén lại có, đoán chừng là ăn hết đồ ăn lại lấy nước canh chan cơm.
Lý Tư Niên hỏi hai cô gái: “Hai mĩ nữ thấy sao? Có hợp khẩu vị các em không?”
“Hợp! Cực kỳ hợp!” Cô gái tóc xoăn hai mắt sáng lên: “Thật sự rất ngon. Em cảm thấy chưa bao giờ ăn ở quán cơm nào mà ngon đến vậy. Cũng cùng một món ăn, nhưng hương vị lại khác nhau một trời một vực!”
Tuy rằng cửa hàng là mở chơi, nhưng nấu ăn lại là nghiêm túc, được khen tay nghề tốt cũng khiến Lý Tư Niên cảm thấy vui vẻ.
Anh không nhịn được nói thêm vài câu: “Kỳ thực nguyên liệu vẫn khác nhau. Những nguyên liệu này căn bản là do chính anh trồng, nhưng phương pháp nấu cũng rất quan trọng, ở các nhà hàng khác nấu ăn đều là dùng nồi to, gia vị và nhiệt khẳng định không thể kiểm soát tốt. Nếu hai em cảm thấy ăn ngon lần sau lại đến nhé. Ấy chết! Đại học Truyền thông cũng cách đây rất xa nhỉ? Các em đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, như vầy đi… lần sau đến anh sẽ giảm giá nhé.”
Hai cô gái liên tục nói cảm ơn. Hai người thanh toán xong, nói chuyện tào lao hai ba câu liền rời đi.
Sau khi tiễn nhóm khách hàng đầu tiên, Lý Tư Niên chờ mãi đến 10 giờ tối cũng không có khách tới, anh liền dọn dẹp quán về nhà. Trước khi đi, anh còn nhìn ngắm hai bên đường.
Kể từ khi mở tiệm, quán cơm nhỏ của anh ngoại trừ người bạn tốt Bạch Vũ Sinh ra thì chỉ có tổng cộng hai đợt khách hàng. Chàng trai trẻ tuổi vẫn luôn ủng hộ anh hôm nay không thấy tới, anh hẳn là nên ổn định thời gian mở cửa, nếu không mấy khách quen của anh đều mất hết.
Lý Tư Niên tản bộ trở về làng Mục Lâm, ung dung thoải mái, nhưng tại một dinh thự xa xôi ở Bắc Kinh thì không hề thoải mái chút nào.
Lý Văn Tinh cùng Lâm Nguyên đang ngồi mặt đối mặt, trên bàn cà phê đặt điện thoại di động đang phát video. Chính là đoạn video livestream ngắn giữa Lý Tư Niên và Hồng Vận Quyền.
Lý Văn Tinh vẻ mặt lo lắng: “Anh Lâm Nguyên, anh nhìn anh trai em sống như thế nào sau khi bị ba đuổi về quê này? Không có nguồn thu nhập nên chỉ có thể làm blogger trên mạng bị người ta chỉ trích, ngay cả bữa ăn cũng đều phải tự mình trồng rau.”
“Anh ấy kiêu hãnh như vậy, lại từng sống một cuộc sống xa hoa, em cũng không dám tưởng tượng mấy tháng nay anh ấy làm sao mà kiên trì được đến tận bây giờ?!”
Lâm Nguyên xoa xoa đầu cậu, ôm người vào trong lòng: “Đừng lo lắng, anh của em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có cách khiến cuộc sống mình tốt lên.”
“Anh nhìn coi, đây mà gọi là sống tốt sao?” Lý Văn Tinh chỉ vào video: “Anh ấy phải đấu đá với một blogger nhỏ nhoi trên mạng thế này, làm sao anh trai em phải trải qua những ngày như vậy chứ?”
“Thật sự rất đáng thương, anh Lâm Nguyên à, hay anh giúp anh trai của em đi, các anh lúc trước chẳng phải là bạn học của nhau sao, nhất định anh sẽ có cách mà.”
Lâm Nguyên nhớ tới hôm nay hắn sai cấp dưới đi tìm Lý Tư Niên thương lượng hợp tác lại bị từ chối thẳng thừng, sắc mặt hơi đổi. Hắn lắc đầu, xin lỗi mà nói: “Văn Tinh, không phải anh không giúp A Niên, là cậu ta…”
Hắn đem lý do Lý Tư Niên thoái thác từ chối thuật lại cho Lý Văn Tinh: “Có lẽ A Niên để bụng Tụng Nguyên là công ty nhà anh cho nên mới vậy, anh em kiêu ngạo như thế, chắc chắn không muốn người quen biết được cuộc sống hiện tại của cậu ấy không tốt lắm.”
Lý Văn Tinh nghe vậy, mắt đỏ hoe: “Anh hai, anh hai ảnh… lúc nào rồi mà còn kiêu ngạo gì nữa không biết!”
Cậu ta còn làm bộ thương tâm thêm chốc lát, chợt nâng mắt nhìn lên, ánh mắt kiên định: “Không được, tội nghiệp anh hai em quá, chúng ta nhất định phải giúp ảnh, em không cho phép anh ấy tiếp tục sống như thế này nữa, em nhất định phải giúp ảnh!”
Lâm Nguyên thật lòng không muốn quan tâm đến Lý Tư Niên. Trong mắt hắn Lý Tư Niên quá mức hiếu thắng, thủ đoạn lại nhiều, chắc chắn sẽ không để mình sống quá thảm. Nói không chừng bây giờ là đang giả vờ để kiếm sự đồng tình của người khác. Nhưng Lý Văn Tinh lại kiên trì muốn hỗ trợ, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng. Đúng là không còn cách nào khác mà, Văn Tinh của hắn lúc nào cũng đơn thuần như thế, thiện lương như thế…
Lý Văn Tinh một lần nữa rũ mắt, che đi ánh mắt quỷ dị. Anh trai đáng thương của em ơi, anh rời nhà đi lại sống thảm như vậy, anh phải nhận lấy bố thí của em đấy nhé.
Lý Tư Niên, người bị hai kẻ nào đó thương hại, đã về đến nhà, nhanh chóng tắm rửa xong lại mở diễn đàn ra nhìn tiếp. Danh sách tin nhắn lại có doanh nghiệp tìm anh, nhìn thoáng qua thế mà lại là Tụng Nguyên nữa. Lúc này Tụng Nguyên không hiểu sao trực tiếp ra giá cao gấp ba.
【Thực phẩm Tụng Nguyên: Chúng tôi vẫn hy vọng có thể cùng ngài hợp tác, ngài từng là bạn học của ông chủ chúng tôi, nên ngài ấy nói muốn giúp cho hoàn cảnh khó khăn hiện nay của ngài. Yêu cầu chúng tôi nhất định phải khiến ngài động lòng hợp tác cho bằng được.】
【Thực phẩm Tụng Nguyên: Lý tiên sinh, hiện tại ngài mỗi ngày trôi qua khó khăn, số tiền hợp tác lần này chắc chắn có thể cải thiện cuộc sống của ngài, hy vọng ngài đồng ý.】
Lý Tư Niên đọc đến tin này lập tức bật cười.
Sao trước kia anh không phát hiện Lâm Nguyên là người hay não bổ như vậy nhỉ? Anh sống không quá tốt? Đùa nhau à, anh hiện giờ so với trước kia bất luận chỗ nào cũng đều tốt hơn. Mấy người Tụng Nguyên này quả thật quá ngu ngốc, lần này Lý Tư Niên còn không thèm rep tin nhắn, trực tiếp bỏ qua một bên tiếp tục đọc tin khác.
Đúng vậy, ngoài Tụng Nguyên ra, một công ty khác cũng tìm đến anh. Đây là công ty con của Tập đoàn Khương thị tại Hải Thành, Đồ bếp gia dụng Minh Huy.
Đồ bếp gia dụng Minh Huy là công ty rất nổi danh trong nước. Muốn biết lợi hại đến mức nào sao? Bọn họ thậm chí còn không cần mời mọc minh tinh làm đại ngôn, cũng không cần quảng cáo rầm rộ, chỉ với cái tên thôi cũng chính là sự đảm bảo chất lượng tốt nhất rồi. Nồi niêu và máy hút mùi trong nhà Lý Tư Niên đều là hãng Minh Huy của Khương thị.
Tụng Nguyên mà đi so với Minh Huy, thiệt giống như đem nước cống đi so với nước suối vậy đó.
Nhưng mà Lý Tư Niên lại cảm thấy rất kỳ lạ, một doanh nghiệp lớn như thế sao lại muốn hợp tác với một blogger nho nhỏ như anh cơ chứ? Hơn nữa ra giá cũng không hề thấp hơn Tụng Nguyên.
Hết chương 19.