"Vu Mặc, đến nhà ăn không?" Chuông báo nghỉ giữa trưa vang lên, Trì Phương đứng dậy, quay đầu hỏi Vu Mặc.
Vu Mặc im lặng dọn sách vở, nghe vậy thì gật gật đầu.
Bàng Tử Phi bĩu môi, không nói gì, đi bên cạnh Trì Phương. Không chỉ mỗi Bàng Tử Phi, mà ngay cả Vu Mặc cũng cảm thấy thái độ của Trì Phương với mình đang thay đổi, nói thẳng chính là càng ngày càng trở nên.... Nhu hòa.
Ban đầu khi đối xử với Vu Mặc, tuy thái độ của Trì Phương luôn rất tốt, nhưng sẽ đều có thêm một ít sợ hãi và khách sáo mà ngay cả cậu còn không ý thức được, nhưng hiện tại cảm giác này đang dần biến mất.
Chương trình học của lớp mười không nặng lắm, nhất là một tháng nữa là tới kỳ thi cuối học kỳ, rất nhiều môn đã bắt đầu ôn tập, Trì Phương rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng thở dài một hơi. Muốn nhặt lại sách giáo khoa không biết đã ném đi bao nhiêu năm cũng không dễ dàng, nếu Trì Phương thật sự chỉ là một cậu nhóc mười mấy tuổi, chỉ sợ đã sớm trực tiếp từ bỏ rồi.
Tuy lúc Vu Mặc đáp ứng có nói là chỉ dạy hôm thứ sáu mỗi tuần, nhưng bình thường lên lớp Trì Phương hỏi bài hắn cũng sẽ giảng. Lần đầu tiên người xung quanh Vu Mặc thấy Trì Phương đi hỏi bài, phản ứng đều rất kinh ngạc, đợi đến lúc Vu Mặc thật sự giảng bài cho cậu, biểu tình trên mặt chính là chấn kinh rồi.
Vừa khiếp sợ, vừa nhìn lên nữ sinh ngồi ở hàng thứ nhất theo bản năng.
Trì Phương tùy ý nhìn thoáng qua người kia, rồi thu hồi ánh mắt.
"... Vậy là có thể chứng minh hai tam giác bằng nhau." Vu Mặc đặt bút xuống, "Còn không hiểu chỗ nào không?"
Trì Phương lắc lắc đầu, cười nói: "Thầy giáo nhỏ giảng rất là rõ ràng."
Lỗ tai giấu trong tóc Vu Mặc hơi đỏ lên, làm bộ như không nghe thấy xưng hô của Trì Phương, đẩy vở về lại cho Trì Phương, "Cậu làm một lần đi."
Trì Phương gật gật đầu, nhận lấy vở, nhưng biểu tình trên mặt lại hơi xuất thần.
Hai ngày nay mỗi lần cậu tới hỏi bài, bạn học cùng lớp đều sẽ hiếu kỳ xì xào bàn tán, chỉ là họ không dám nói chuyện với Vu Mặc, nên đành chuyển sang thăm dò ý tứ của Trì Phương.
Trì Phương bị hỏi nhiều cũng không giận, mà là cười híp mắt trả lời: "Trước kia thành tích của tôi có tốt lắm đâu, có những bài thật sự sẽ không làm được, vừa khéo Vu Mặc thành tích tốt, nên tôi đi hỏi cậu ấy thôi."
"Tức giận? Sao Vu Mặc lại tức giận? Tôi thật sự không biết làm, chứ không phải lấy chuyện hỏi bài đi đùa giỡn cậu ấy." Trì Phương hơi kinh ngạc, "Con người Vu Mặc rất tốt, cũng rất kiên nhẫn." Nói đến đây, Trì Phương có hơi ngượng ngùng, "Tôi học toán thế nào mọi người cũng biết đấy, thật ra có mấy đề rất đơn giản mà tôi cũng không làm được, nhưng Vu Mặc còn giảng hết những loại hình tương tự cho tôi."
Người đến nhiều chuyện nghe Trì Phương nói thế, đều nhìn nhau.
Nói cũng đúng, lấy đề mình biết làm, chạy đi hỏi người khác, không phải là muốn trêu chọc người ta sao? Chẳng trách Vu Mặc lại trực tiếp trào phúng Chu Linh.
Trì Phương thành công tẩy trắng cho Vu Mặc, thuận tiện bôi đen người khởi xướng một chút. Cậu vốn không muốn tính toán với một con nhóc, dù sao Vu Mặc quả thật đã trào phúng người ta. Kết quả sau đó cậu hỏi Bàng Tử Phi mới biết, Chu Linh dựa vào chuyện mình lớn lên dễ nhìn, quan hệ với nam sinh trong lớp tốt, cố ý giội nước bẩn lên người Vu Mặc trước mặt những nam sinh đó.
Hơn nữa vẫn luôn giội từ lúc khai giảng tới giờ!
Từ lần thi tháng đầu tiên đến giờ đã hơn hai tháng, thù hận to lớn hơn nữa cũng nên trôi qua đi nhỉ? Nhưng Chu Linh lại không nghĩ thế, cô ta cảm thấy mình rất oan ức, trước khi cô ta cảm thấy thỏa mãn, thì Vu Mặc phải luôn bị người ta xa lánh.
Cũng như Bàng Tử Phi không ưa thái độ cả thế giới đều phải nhường nhịn tôi của cô ta, không thèm để ý tới cô. Nếu không phải Bàng Tử Phi vừa cao vừa đô, thành tích cũng không ra gì, nhìn qua giống y như tên côn đồ, Chu Linh không dám chọc cậu, không thì cũng bị giội đủ loại nước bẩn rồi.
Trì Phương càng nghe càng giận, lần này bôi đen cô chút ít, coi như là một cái cảnh cáo.
Hiện tại Trì Phương quen ngày càng nhiều người trong lớp, Trì Phương lớn lên dễ nhìn, tính cách cũng tốt, người trong lớp cũng càng ngày càng thích chơi chung với cậu, người trước kia sợ Bàng Tử Phi bây giờ cũng ít hơn một chút, ít nhất từ lúc khai giảng tới giờ Bàng Tử Phi chưa từng chủ động đánh nhau.
Buổi tối tan học về nhà, Trì Phương đặt điện thoại ở một bên rồi làm bài, làm được một nửa kẹt ngang cũng nóng nảy, làm cái ký hiệu phía dưới. Đợi đến lúc làm xong tất cả, mới chụp những đề không biết làm gửi cho Vu Mặc, đề đơn giản thì Vu Mặc sẽ gửi voice trực tiếp chỉ, còn khó quá thì Vu Mặc sẽ để Trì Phương đợi đến hôm sau lên lớp, rồi sẽ giảng cho cậu.
Có học bá hỗ trợ, hiệu suất học tập của Trì Phương tăng hơn rất nhiều.
*
Thứ sáu, Trì Phương mới vừa vào phòng học, đã cảm thấy bầu không khí trong lớp có hơi kỳ quái.
Chu Linh ngồi ở hàng đầu tiên, trên bàn chồng chất hộp nhỏ, Chu Linh đang dương dương tự đắc nói gì đó với người khác, thấy Trì Phương đi vào, thì sắc mặt khó coi ngậm miệng lại.
Trì Phương không phản ứng lại cô, đi thẳng tới chỗ ngồi.
Bàng Tử Phi ngồi sau đã đến, đang nằm nhoài trên bàn học, không hiểu sao lại tự nhiên cười với Trì Phương, cười đến cậu nổi da gà cả lên.
Trì Phương đặt cặp sách xuống, theo thói quen nhét vào trong hộc bàn: "Mập mạp mày bị ai đánh đến choáng váng rồi à?"
Lông mày Bàng Tử Phi nhảy dựng lên, "Mày mới ngu.... Ê, từ từ, mày nhẹ một chút! Mày không xem trước bên trong có cái gì không mà nhét ngay à!"
Động tác của Trì Phương ngừng lại, xác thực là trong hộc bàn có vật cản gì đó, cậu mờ mịt nghiêng đầu xuống, liền nhìn thấy một hộp nhỏ vô cùng đáng thương nằm trong hộc bàn, đã bị cậu đẩy vào góc.
"Đây là cái gì?" Trì Phương nghi hoặc lấy phong thư ra.
Hộp nhỏ trang trí rất đẹp, phía trên còn dùng dây lụa màu hồng nhạt cột lại, phía dưới còn kẹp một phong thư. Phong thư chỉ viết ba chữ 'Gửi Trì Phương' vô cùng đơn giản, ngoài ra không còn thứ gì khác.
"Thư tình đó! Mày choáng váng rồi à!" Bàng Tử Phi thấp giọng, "May mà hôm nay tao tới sớm, vừa đến đã nhìn thấy cái hộp này trên bàn mày, tiện tay nhét vào hộc bàn hộ mày đó, không thì mày nhất định đã sớm bị vây hỏi rồi."
Trì Phương sững sờ.
Nếu cậu nhớ không lầm, thì năm cấp ba cậu phải không nhận được bức thư tình nào mới đúng chứ. Không ngờ cậu sống lại trở về, còn có cơ hội nhận được một bức thư tình.....
Trì Phương cười cười, đặt chiếc hộp nhỏ và thư tình vào trong cặp sách.
Trì Phương nhìn một vòng xung quang, nói tránh đi: "Không nói cái này nữa, hôm nay là ngày lễ gì sao?"
Vừa rồi cậu mới coi lịch, hình như hôm nay không phải ngày lễ gì cả. Bây giờ mới là tháng mười một, cho dù là lễ giáng sinh cũng còn cách tận một tháng.
Bàng Tử Phi sâu sắc liếc nhìn Trì Phương, làm Trì Phương không hiểu chuyện gì, "Sao vậy?" Lời cậu nói có cái gì không đúng sao?
"Không..." Bàng Tử Phi vô lực nằm sấp trên mặt bàn, "Có liên quan đó, hôm nay là ngày chó độc thân! Kết quả còn bị đám yêu nhau cho ăn cẩu lương!"
Ngày 11 tháng 11, ngày độc thân.
Đừng nói là lễ gì, người yêu nhau có năng lực biến tất cả ngày lễ thành lễ tình nhân. Ngay cả Trì Tiểu Phương còn có em gái theo đuổi, mà sao mùa xuân của cậu còn chưa tới nữa.
Trì Phương mờ mịt một lát, mới phản ứng được, có chút dở khóc dở cười, "Mới ba lớn mà đã nói mấy chuyện này, chờ đến lúc mày thành niên đi rồi tính."
Bàng Tử Phi hừ hai tiếng, móc điện thoại ra, vào những lúc thế này chỉ có game mới mang lại niềm vui cho cậu.. Mới là lạ! Bàng Tử Phi nhìn hoạt động lễ độc thân trong game, hung tợn tắt màn hình, quyết định hôm nay phải học tập thật tốt!
Trì Phương nhận được thư tình là chuyện trong lớp nên không gây được bao nhiêu bọt nước, thêm cả Bàng Tử Phi tới sớm, nên người thấy được rất ít. Trì Phương muốn bốn bề yên tĩnh trải qua một buổi học, nhưng Bàng Tử Phi lại hiếu kỳ gãi má hỏi hỏi miết.
"Rốt cuộc là ai vậy? Không phải là bạn cùng bàn của mày chứ?" Bàng Tử Phi bắt đầu đoán bậy.
Tằng Tiểu Anh cũng bị Bàng Tử Phi phiền cả một ngày, đáng thương cô ngay cả Bàng Tử Phi nói cái gì cũng không biết, cô gái nhỏ bị phiền đến nhíu chặt mày, lại chẳng dám lớn tiếng nói chuyện với Bàng Tử Phi, đành phải yên lặng lấy hai nút nhét tai* giản dị ra, lấp kín lỗ tai, làm bộ như không nghe thấy gì.
*Nút tai (Earplug): là một thiết bị được đưa vào ống tai để bảo vệ lỗ tai của người dùng khỏi tiếng ồn, sự xâm nhập của nước, vật lạ, bụi hoặc gió quá mức.
"Chẳng lẽ lại là Chu Linh? Hay Trương Hiểu Yến? Á á á..."
Trì Phương tiện tay nhét quả táo vào miệng Bàng Tử Phi, thành công chặn được miệng cậu ta, "Đừng đoán bậy, ăn cơm đi."
Bàng Tử Phi bĩu môi, nhìn Trì Phương gọi Vu Mặc đi ăn cơm chung. Chỉ là cậu không thể ngừng tò mò về chuyện này được, chưa yên tĩnh được bao lâu, lại bắt đầu đoán mò với Trì Phương, tên của nữ sinh trong lớp đều bị cậu điểm danh qua một lần.
Trì Phương bất đắc dĩ: "Tao còn chưa xem mà, nên tao cũng không biết là ai đâu, đừng hỏi nữa."
Bàng Tử Phi không tin: "Trong lòng mày không đoán là ai sao?"
Trì Phương lườm cậu ta một cái, sau khi cậu trở về, tuy nhìn như thân với rất nhiều bạn học trong lớp, nhưng chân chính nhất cũng chỉ có Vu Mặc. Thấy Bàng Tử Phi không nghe được một cái tên không bỏ qua, Trì Phương bĩu môi, "Vu Mặc."
Vu Mặc đang yên tĩnh ăn cơm nghe thấy tên mình, ngẩng đầu lên.
Trì Phương nở nụ cười, nhìn Bàng Tử Phi, "Không phải mày bảo tao đoán một người sao? Tao cảm thấy là Vu Mặc."
"???" Bàng Tử Phi ngơ ngác nhìn Vu Mặc rồi lại nhìn Trì Phương một chút, cả người như bị sét đánh đến choáng váng.
Bên tai Trì Phương rốt cuộc cũng yên tĩnh, quay đầu thấy vẻ mặt không biết chuyện gì đang xảy ra của Vu Mặc, nở nụ cười, "Ăn cơm đi."
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Mặc:???
*
Dành cho bạn nào dùng wtp lỗi nhiều quá thì nhà bên wordpress của mình đã được thành lập rồi nhé (‘∀’●)♡ vào acc mình để lấy link nha.