Phùng Nguyệt đi tới với gương mặt đờ đẫn. Nàng ta nhìn nàng, hỏi: "Triệu Vân Phù, chỉ bằng một đôi tay, sao ngươi có thể nhận ra kẻ đẩy ta là thị nữ của ta?"
Vân Phù nhìn lại nàng ta, "Không phải chỉ mình ta nhận ra được, ngay tại thời điểm nàng ta trốn sau lưng, chính ngươi cũng đã nhận ra, chỉ có điều ngươi không muốn tin mà thôi. Phùng Nguyệt, ngươi tự hỏi lòng mình đi, chẳng lẽ mấy năm nay, ngươi thật sự không biết gì về những chuyện mà thứ muội và di nương làm với ngươi sao? Suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc là bọn họ đã làm những gì với ngươi, còn có ngươi thật sự thích Trần Ninh sao? Ta thấy sự quan tâm của ngươi đối với Trần Ninh còn kém xa sự xem trọng của ngươi đối với muội muội ta nữa. Ngươi suy nghĩ cho rõ ràng lại đi, tình yêu thật sự quan trọng như vậy à? Ngươi là nữ nhi của Tri Châu, làm cái gì mà không được? Ở bên ngoài tung hoành ngang ngược đến thế sao về nhà lại sợ những người đó chứ?"
Triệu Lăng Ca nghe thấy tiếng nói chuyện cũng thò đầu từ trong xe ngựa ra, "Phùng Nguyệt, thị nữ kia của của ngươi, sau khi trở về ta sẽ cho người gửi bạc lại cho ngươi. Nàng ta suýt hại tỷ tỷ ta rơi xuống nước, việc này chưa xong đâu. Tỷ tỷ lên xe nhanh một chút, ở dưới rất lạnh đấy."
Phùng Nguyệt hồn xiêu phách lạc rời đi, nhưng những lời nói của Vân Phù vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng ta. Thậm chí đến khi ngồi trong xe ngựa, nàng ta vẫn nghĩ đến những chuyện đó. Lời nói của Vân Phù tựa như một thùng nước lạnh giội thẳng vào người nàng ta, khiến Phùng Nguyệt tỉnh hết cả người.
Nàng thật sự thích Trần Ninh sao?
Hẳn là không thích lắm đâu. Bản thân chú ý tới Trần Ninh cũng chỉ vì có một lần Trần Ninh đã giải vây giúp nàng ta trong hội sách.
Vậy vì sao nàng lại theo đuổi Trần Ninh nhiệt liệt như thế? Hình như chính di nương đã cổ vũ nàng theo đuổi tình yêu. Mỗi lần nàng muốn từ bỏ, bà ta đều sẽ bày cách cho nàng. Cứ như vậy, nàng càng không có được thì lại càng điên cuồng theo đuổi, và cũng vì thế mà quan hệ với cha cũng ngày càng xa cách.
Ngược lại thì, quan hệ giữa cha và di nương càng ngày càng tốt, địa vị của Phùng Tuyết trong phủ cũng ngày càng cao.
Phùng Nguyệt ngồi trên xe ngựa, đột nhiên lên tiếng hỏi vị ma ma đang ngồi bên cạnh, bà là người đã chăm sóc nàng từ bé, "Ma ma, có phải di nương và Phùng Tuyết cố ý muốn hại ta không?"
Ma ma tuổi cũng đã cao, bà ấy đã ở bên cạnh Phùng Nguyệt từ khi nàng ta vừa sinh ra đời. Không phải người thân nhưng lại hơn hẳn người thân. Mấy năm nay, bà ấy thấy cảnh nàng bị người trong phủ che mắt, trong lòng đương nhiên cũng không thoải mái.
Nhưng vị tiểu thư này nói gì cũng không chịu nghe, khiến bà thấy nóng hết cả ruột. Ai ngờ cuối cùng ông trời cũng có mắt, đã để cho tiểu thư thấy được bộ mặt thật của đám người kia. Lão ma ma kích động đến mức nước mắt nóng hổi muốn trào ra, "Cô nương, ngài thật sự tỉnh táo lại rồi."
Ở trong một chiếc xe ngựa khác, Triệu Vân Phù và Triệu Lăng Ca cùng ngồi trên xe. Vân Phù đột nhiên hô ra bên ngoài, "Đổi đường, chúng ta không về nhà nữa, chạy tới nha môn trước đi."
"Ta không muốn bỏ qua cho Nhị tiểu thư Phùng gia kia. Ta cảm thấy nàng ta có ý với Trần Ninh, muội là vị hôn thê của Trần Ninh, lần này nàng ta không thể thành công, chắc chắn lần sau sẽ còn nghĩ ra biện pháp khác để báo thù. Chúng ta cứ dứt khoát khiến nàng ngậm miệng là xong chuyện."
"Nhưng báo quan có ích gì không? Lỡ như để tổ mẫu biết, bà ngăn cản chúng ta thì làm sao bây giờ?" Triệu Lăng Ca tuy đồng ý với ý kiến của nàng, nhưng vẫn lo họ sẽ bị Triệu lão thái thái ngăn cản.
"Cho nên bây giờ chúng ta đi quan phủ luôn. Cho dù tổ mẫu biết thì cũng đã muộn rồi."
"Phùng Tuyết là con gái của Tri Châu, chúng ta có thể thắng trận kiện cáo này không?" Triệu Lăng Ca hỏi.
"Nhưng hôm nay, một nữ nhi khác của Phùng đại nhân cũng suýt chút bị rơi xuống hồ rồi. Tin tỷ đi, có thể mà."
Trong lúc hai người nói tới nói lui, xe ngựa đã nhanh chóng dừng trước cửa quan phủ, mà mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng trong lúc họ còn ở trên xe đi về.
Vân Phù và Triệu Lăng Ca vừa đi vào, Hướng Xuyên cũng đi theo ngay sau đó.
Từ khi ở trên mái hiên nghe lén được chuyện kia, Hướng Xuyên đã biết rõ ngọn nguồn, trong lòng có ấn tượng không tệ đối vị cô nương tên Lăng Ca này.
Nhớ đến lời căn dặn của Tam điện hạ, hắn chỉ có thể chạy một chuyến đến nha môn. Sau khi hắn đưa lệnh bài chứng minh thân phận của mình, Huyện lệnh có chút nghi hoặc, quan lớn ở đế kinh sao lại chạy đến nơi này chứ?
"Chỉ trong lúc làm nhiệm vụ đi ngang qua thôi. Ta muốn đến chỗ này của đại nhân kiếm chút kinh nghiệm. Nếu như có thể thì xin đại nhân đồng ý cho ta dự thính mấy bản án sắp tới."
Vừa hay Huyện lệnh đang thiếu cơ hội thể hiện bản thân, nghe thấy Hướng Xuyên nói như vậy, ông ta vội vàng đồng ý ngay. Cứ thế, chuyện của hai nhà Phùng Triệu đã nhanh chóng bắt đầu thẩm tra xử lí.
Đêm hôm ấy, Vân Phù vừa rửa mặt xong, tim đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói. Sự trừng phạt tới nhanh thế này khiến Vân Phù suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh. Cùng lúc đó, Triệu Lăng Ca ở Tri Xuân viện cũng bất chợt cảm thấy tim mình đập nhanh. Từ khi tỷ tỷ trở về, Triệu Lăng Ca đã không còn gặp loại cảm giác này nữa. Nhưng bây giờ trong nhà này, còn có người nào có thể tổn thương tỷ tỷ nàng nữa đây? Càng nghĩ, nàng càng không yên lòng được.
Ngoài phòng tuyết rơi lả tả, lạnh đến nỗi khiến người ta phát run.
Triệu Lăng Ca mặc y phục xong thì lặng lẽ đẩy cửa ra. Nàng tìm một chiếc đèn rồi đi về phía viện của Vân Phù.
Tuyết càng lúc càng lớn, chỉ mới qua chút thời gian mà dấu chân của Triệu Lăng Ca đã bị tuyết che lấp. Trong màn đêm đen như mực ấy chỉ thấy được ánh đèn le lói.
Hướng Xuyên đang trốn trên cây bị ánh đèn kia làm tỉnh dậy, trong lòng hết sức kinh ngạc.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, tiểu thư Triệu gia ra ngoài làm gì đây?
Hướng Xuyên cũng lén đi theo sau lưng Triệu Lăng Ca, sau đó hai người lần lượt đi vào viện của Vân Phù.
Đêm nay, người gác đêm là Hành Vũ. Trông thấy Triệu Lăng Ca, nàng ấy hết sức kinh ngạc, lập tức đổi cái lò sưởi đã lạnh của nàng thành một cái mới, "Nhị tiểu thư, sao ngài lại đột nhiên đến đây?"
"Ta đến thăm tỷ tỷ. Tỷ ấy đã ngủ chưa?" Triệu Lăng Ca hạ giọng hỏi.
"Đã ngủ rồi ạ. Đêm nay tiểu thư ngủ rất sớm."
Triệu Lăng Ca vốn không muốn quấy rầy, nhưng trong lòng đang rất loạn, "Vậy ta đi vào nhìn chút, thấy tỷ tỷ rồi ta sẽ đi ngay."
Hành Vũ đành phải mở cửa. Hai người rón rén đi vào, may mà trong phòng Vân Phù có bày mấy viên dạ minh châu, cũng không đến nỗi tối đen như mực. Đi vào trong phòng, Triệu Lăng Ca tiến đến bên giường, dùng âm thanh cực nhỏ gọi khẽ, "Tỷ tỷ."
Không nghe được tiếng trả lời, lúc này nàng mới thận trọng xốc màn giường lên.
"Tỷ tỷ! Mau gọi đại phu!"
Đêm hôm khuya khoắt, Triệu gia hoàn toàn rối loạn.
Đại phu tới, hết châm cứu lại đút thuốc, nhưng Vân Phù vẫn không phản ứng gì. Triệu Lăng Ca không yên lòng, trông bên giường nàng cả một buổi tối.
Hướng Xuyên cũng ở một nơi bí mật chứng kiến hết thảy. Hắn chau mày, việc này vẫn phải báo cho Tam điện hạ biết. Cũng không biết bây giờ đại quân đã tới Bắc cảnh hay chưa?
Mấy khắc đồng hồ trước, Vân Phù chịu đựng đau đớn về đến phòng. Sau khi cho mọi người lui, nàng một mình trốn trong chăn rồi đập vào cái vòng đá trên cổ tay.
"Ký chủ, nhiệm vụ thất bại, đây là sự trừng phạt ngài phải nhận. Nếu như lần sau còn không phối hợp làm nhiệm vụ nữa, trừng phạt sẽ tăng thêm." Giọng nói kỳ quái của hệ thống từ cổ tay truyền tới.
Sắc mặt Vân Phù tái nhợt, "Ngươi luôn miệng nói Triệu Lăng Ca là nữ nhân xấu xa, ngươi tự mình nhìn xem, nàng là hạng người gì! Còn có, Phùng Nguyệt cũng thật sự vì yêu sinh hận sao? Vì cái gì mà ngươi lúc nào cũng bắt buộc ta phải làm những chuyện không nên làm như vậy?"
"Ký chủ, vấn đề ngài nói này không cách nào giải quyết được. Ngài chỉ có thể phối hợp đi hết cốt truyện. Nếu không phối hợp, ngài chỉ có thể tiếp nhận trừng phạt thôi." Nó vừa dứt lời, trái tim Vân Phù lại truyền đến một trận đau đớn. Lần này nàng không chịu nỗi nữa, cứ vậy mà trực tiếp hôn mê.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy có người ghé vào bên giường của nàng. Bộ y phục quen thuộc này là Triệu Lăng Ca.
Vân Phù nhẹ nhàng ngồi dậy, dù không muốn nhưng vẫn đánh thức người đang ngủ.
"Tỷ tỷ tỉnh rồi à, đêm qua thật sự làm muội sợ muốn chết. Sao tỷ đột nhiên lại bị như vậy?" Triệu Lăng Ca vừa thấy Vân Phù thì lập tức ôm lấy, đêm qua thật sự đã dọa nàng sợ chết mất.
Lúc vừa vén rèm lên, nàng đã nhìn thấy Vân Phù nằm im thin thít trên giường, mày chau lại, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn. Thoạt đầu nàng còn không dám tin, nhưng ngay khi nàng đã gọi lớn tiếng mà Vân Phù vẫn không tỉnh lại, bấy giờ nàng mới thật sự hoảng hồn, lập tức cho người đi mời đại phu.
Nhưng gia quy của Triệu gia rất nghiêm, nếu muốn ra ngoài mời đại phu thì chỉ có thể chờ đến sáng hoặc phải có lệnh bài của một trong hai người Triệu Lục hay Triệu lão thái thái.
Mà Vân Phù thì không đợi được lâu như vậy. Trời tối yên tĩnh, Triệu lão thái thái đã sớm ngủ, ma ma bên người bà cũng sẽ không để nàng đi vào, Triệu Lăng Ca chỉ có thể đi tìm Triệu Lục.
Vừa hay đêm nay Triệu Lục ngủ lại chỗ Vạn di nương. Vạn thị nghe thấy hạ nhân bẩm báo thế thì lập tức đuổi người đi không chút do dự. Triệu Lăng Ca sốt ruột đến sắp khóc, cuối cùng chỉ có thể chạy tới viện của Đại phu nhân Chu Ngọc.
Khi ấy Chu Ngọc đã ngủ. Sau khi đại nha hoàn bên người bà nghe xong đầu đuôi sự việc, do dự mãi cuối cùng vẫn đi vào trong đánh thức Chu Ngọc đang ngủ say.
Chu Ngọc mơ màng nghe thấy có người xảy ra chuyện thì bị dọa tỉnh ngay tại chỗ. Bà nhanh chóng cho người cầm lệnh bài ra ngoài mời đại phu, sau đó lại thay một bộ y phục tử tế tới viện của Vân Phù một chuyến. Chu Ngọc ở lại chăm nom hồi lâu, cho đến hừng đông mới trở về.
*
Vân Phù bị muội muội ôm đến suýt chút thở không nỗi, vỗ nhẹ lưng Triệu Lăng Ca, ra hiệu cho muội muội buông ra.
"Đúng rồi, để muội gọi đại phu vào bắt mạch cho tỷ lần nữa. Sáng nay tỷ muốn ăn gì? Muội sẽ cho người đi làm. . ."
Một đêm này, lang trung gần như không ngủ, thật vất vả mới có thể đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi, nhưng không được bao lâu lại bị hạ nhân kêu ra. Nghe thấy Vân Phù tỉnh, ông xách theo hòm thuốc đi qua, một mặt là vì Triệu gia trả thù lao nhiều, mặt khác cũng vì đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy bệnh nhân kỳ quái thế này.
Cẩn thận kiểm tra một phen, sắc mặt lang trung càng thêm nghiêm trọng. Triệu Lăng Ca đứng ở bên cạnh, trong lòng vô cùng lo lắng.
Chờ mãi mới đến lúc lang trung thả tay ra, Triệu Lăng Ca lập tức mở miệng hỏi, "Đại phu, rốt cuộc thế nào rồi?"
Lang trung cũng bày ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Ông không nhìn ra đây là bệnh gì, chỉ nói hai ba câu cho Triệu Lăng Ca yên tâm, sau đó kê một đống thuốc bồi bổ khí huyết rồi vội vàng rời đi.
Triệu lão thái thái vừa thức dậy, từ miệng hạ nhân biết được chuyện tối qua Vân Phù sinh bệnh bèn nhanh chóng phái người đưa chút dược liệu qua.
Triệu Lục cũng biết chuyện này, chỉ phái người đưa vài thứ, mà không hề nhắc đến chuyện đêm qua.
Triệu Lăng Ca nhìn những vật kia, có chút sững sờ.
Bọn họ thật sự là người một nhà sao?
Vân Phù nhìn ra tâm trạng của nàng, an ủi: "Đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà đau lòng làm gì, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi. Hôm qua may mà có Đại bá mẫu, tỷ nghĩ tới nghĩ lui thấy chúng ta hẳn nên mua cái gì đó cảm tạ mới được."
"Đại bá mẫu chẳng thiếu thứ gì cả. Để muội đi hỏi thử những người khác xem sao…"
Hai người lại nói thêm đôi câu, Vân Phù thấy sắc mặt muội muội không tốt, nhanh chóng thúc giục muội ấy quay về ngủ.
Triệu Lăng Ca dẫn người trở về. Lúc này rốt cuộc Hướng Xuyên đang trốn trên cây cũng thấy rõ gương mặt kia, sắc mặt có chút cứng lại.
Đây không phải nữ tử trên bức họa kia.
Vậy nên, kỳ thực người Tam điện hạ bảo hắn bảo vệ thật ra là Triệu Vân Phù.
Hỏng rồi, suýt chút nữa thì hư hết chuyện lớn.
Vừa nghĩ tới tình cảnh đêm qua, Hướng Xuyên quyết định viết thư nói chuyện này cho Tề Tuân biết.
Không lâu sau khi Vân Phù khỏe lên, bản án nàng cáo trạng Phùng gia có ý định giết người đã bắt đầu chính thức thẩm tra.
Phùng Nguyệt về nhà đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng bị bệnh nặng một trận.
Sau khi khỏi bệnh, cả người vô cùng tỉnh táo. Biết chuyện Vân Phù kiện nhà mình lên quan phủ, lại thấy dáng vẻ như chẳng cho việc gì của di nương, nàng ta càng thêm tức giận, lặng lẽ đón thị nữ kia của mình trở về Phùng gia.
Di nương của Phùng phủ đúng là cảm thấy việc này chỉ là việc nhỏ. Vân Phù đã mua người kia, vậy thì đó không còn là người của Phùng gia nữa. Không những thế, lúc trước bà ta đã xử lý sạch sẽ phụ mẫu, huynh đệ của người này, cho dù là ai cũng không kiếm ra được nhược điểm.
Thế rồi, ngày công đường mở cuộc thẩm vấn cũng tới.
Bởi vì người liên quan toàn là nữ nhân trong nhà, nên không tiến hành thẩm vấn công khai, chỉ có Huyện lệnh, nha dịch và Hướng Xuyên giữa đường ghé qua coi.