Ở Đông cung.
Tề Ngạn thức dậy lúc trời còn chưa sáng. Hễ nhớ tới chiến sự ở Bắc cảnh là hắn lại thấy phiền lòng, nên dứt khoát thay y phục tiến cung yết kiến Hoàng đế.
Thái tử phi Châu Lê xoa mắt, cũng rời giường theo.
Năm đó, phụ thân của Châu Lê đi theo Hứa tướng quân, sau lại chết trận nơi sa trường. Mẫu thân của Châu Lê vô cùng bi thương, không bao lâu sau cũng đi theo trượng phu. Thế là Châu Lê lớn lên bên cạnh Hứa lão phu nhân.
Từ nhỏ sống nhờ ở Hứa gia đã khiến tính tình Châu Lê trở nên nhút nhát, sợ sệt. Cho dù hiện tại đã là Thái tử phi nhưng tính tình nàng vẫn y như vậy.
Châu Lê và Tề Ngạn đã biết nhau từ nhỏ. Nàng nhát gan, mà đám ca ca trong Hứa phủ rất thích trêu đùa nàng, chỉ có Tề Ngạn chưa từng hù dọa nàng, không những thế còn cho nàng kẹo đường nữa. Châu Lê thật sự rất thích hắn. Sau này lớn lên chút nữa, nàng đã biết thân phận của hai người khác biệt, lại sợ người ta nhận ra tâm sự trong lòng mình, vậy nên mỗi lẫn Tề Ngạn đến nàng đều cách hắn rất xa. Hai người cũng dần xa cách.
Tình trạng này kéo dài mãi đến khi nàng trở thành Thái tử phi.
Tề Ngạn nhìn thê tử trước mặt lại nhớ đến những lời Tề Tuân nói đêm qua. Trong lòng hắn trăm mối tơ vò. Châu Lê là người hắn thích từ khi còn rất nhỏ. Hắn cẩn thận che chở nàng mười mấy năm mới có thể lấy nàng làm thê tử, nhưng cuối cùng lại khiến nàng khổ cả đời. Rốt cuộc vẫn là hắn có lỗi với nàng. Tề Ngạn thở dài: “A Lê, hôm nay trở về, nàng đợi ta một chút.”
Châu Lê không biết chuyện gì: “Điện hạ có chuyện muốn nói với thiếp sao?”
“Đúng vậy.”
Tệ Ngạn nói xong lời này, mặt có chút đỏ, không dám nhìn vào mắt Châu Lê nên vội vàng rời đi, để lại một mình Thái tử phi ở đó trầm tư suy nghĩ.
Tề Ngạn ngồi trên xe ngựa, suy nghĩ về việc nên làm sao nói chuyện xuất chinh đi Bắc cảnh với Hoàng đế.
Đêm qua, huynh đệ bọn họ đã đối chiếu bản đồ, cộng thêm ký ức của Tề Tuân, bọn họ đã tìm ra tất cả nhân tố gây bất lợi. Hiện tại đã đến lúc phải giải quyết những nhân tố đó rồi.
Hoàng đế đang ở trong điện phê duyệt tấu chương. Ông không hề ngẩng đầu lên mà chỉ tùy tiện hỏi: “Vừa hay bảo Thái y bắt mạch cho con luôn đi. Đúng rồi, hôm qua sao lão Tam lại ở Đông cung cả đêm vậy?”
Nhìn thấy Hoàng đế, Tề Ngạn lại nhớ tới những lời Tề Tuân nói khiến hắn có cảm giác khó tả. Vị Đế vương trước mắt này, đối với hắn mà nói là một phụ thân, còn đối với A Túc, ông chỉ là một người bình thường xa lạ.
Sau khi Thái y bắt mạch xong, Tề Ngạn mới mở miệng.
“Hôm qua A Túc tới hỏi nhi thần về chuyện liên quan đến việc xuất chinh. Nhi thần thấy sắc trời đã muộn nên dứt khoát bảo đệ ấy ở lại Đông cung một đêm. Phụ hoàng, nhi thần có việc liên quan việc xuất chinh ngày mai cần bẩm tấu…”
Tề Ngạn nói liến thoắng hồi lâu, ngay từ đầu gương mặt của Hoàng đế còn ra vẻ dửng dưng, nhưung sau đó từ từ nghiêm lại, ánh mắt nhìn Tề Ngạn cũng không còn giống trước.
Đợi đến khi Tề Ngạn nói hết mọi chuyện xong, nhìn sắc mặt Hoàng đế, lúc này hắn mới yên lòng. Phụ hoàng đã chịu tin.
“Phụ hoàng, nếu trận chiến này ẩn chứa nhiều nguy hiểm, vậy A Túc…”
“Nguy hiểm như thế thì càng phải để nó đi rèn luyện, bằng không sao có thể trưởng thành được?” Hoàng đế hỏi ngược lại: “Nó có trách nhiệm của nó, con có nhiệm vụ của con. Nó học võ, tương lai nên bảo vệ biên cương Đại Tề của chúng ta, đóng góp chút sức lực cho đất nước!”
Tề Ngạn nghe thế thì trái tim cũng lạnh dần, chỉ cảm thấy may mắn vì giờ phút này Tề Tuân không có ở đây.
“Một khi đã như vậy, chuyến đi Bắc cảnh lần này, Phụ hoàng không ngại để nhi thần đi cùng A Túc chứ?”
“Không được. Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt. Con là Trữ quân duy nhất của Đại Tề, bị thương thì biết làm sao!”
“Nhưng A Túc cũng là đệ đệ duy nhất của nhi thần.”
Sắc mặt Hoàng đế trở nên khó coi: “Hai đứa không giống nhau. Chuyện này thôi đừng nhắc nữa, con trở về đi, trẫm còn chuyện quan trọng cần xử lý.”
Tề Ngạn rời đi với cõi lòng chứa đầy tâm sự.
Bên phía Tây Uyển.
Tề Tuân dặn dò mọi thứ xong xuôi rồi giao bức họa kia cho Hướng Xuyên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mọi chuyện đều phải đặt sự an toàn của nàng lên hàng đầu.”
Hướng Xuyên nhận bức họa kia, dè dặt hỏi: “Điện hạ, ngài chưa bao giờ đi tới Phất Châu, ngài quen biết nữ tử này sao?”
“Mến mộ đã lâu.” Tề Tuân không chút do dự nói.
Hướng Xuyên thầm giật mình, “Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ vị cô nương kia.”
“Ngày mai đại quân sẽ xuất phát, ngươi cứ theo đội ngũ xuất thành, đợi đến Trục Châu rồi lén rời đi.” Tề Tuân ngẫm lại rồi nói thêm.
Đến tận lúc ra khỏi hoàng cung, Hướng Xuyên mới dám mở bức họa kia ra xem.
Nữ tử trong bức tranh trông rất sống động, khiến cho Hướng Xuyên thật sự có chút nghi hoặc. Từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh Tề Tuân, chẳng biết từ khi nào mà kỹ thuật vẽ tranh của điện hạ lại trở nên điêu luyện như vậy?
Hướng Xuyên đâu ngờ rằng, đời trước sau khi xưng đế, Tề Tuân đã triệu kiến họa sư và thị nữ năm đó đã từng hầu hạ Triệu Lăng Ca, để bọn họ cùng nhau vẽ cho Triệu Lăng Ca một bức họa. Không biết bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu tâm trí, cuối cùng mới có thể cho ra một bức họa vô cùng giống với diện mạo thật của Triệu Lăng Ca.
Tề Tuân xem bức họa này như trân bảo, hễ có thời gian rảnh là lại tự mình phỏng theo. Hắn vẽ như thế suốt mười lăm năm, bây giờ ngay cả nhắm mắt cũng có thể biết nên đặt bút ở chỗ nào.
Hướng Xuyên đi rồi, tuyết lại bắt đầu rơi đầy trời. Vừa ra khỏi cửa, không khí lạnh lẽo bỗng ập thẳng vào mặt, Tề Tuân khép chặt y phục trên người, có chút phiền lòng.
Bệnh của Thái tử đến nay vẫn chưa có chuyển biến tốt, nếu vẫn tiếp tục không tìm được đại phu có y thuật cao siêu, huynh trưởng sẽ không sống qua mùa đông này.
Gần như khi vừa tỉnh lại, Tề Tuân đã phái người đi tìm vị đại phu đã chữa khỏi mắt cho hắn, nhưng đường xá xa xôi, không biết đến khi nào mới có thể tới đây.
Cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng hắn lại đến tẩm cung của Thục phi.
Vừa vào trong phòng, hắn chợt nghe thấy giọng nói của Thục phi.
“Cái này cũng phải mang theo. Bắc cảnh lạnh, bị đông cứng đổ bệnh thì không hay.”
“Cái đó không cần đâu. Mang mấy thứ hào nhoáng vô dụng đó đi ngược lại càng thêm vướng víu.”
…………
Tề Tuân nhìn thấy mẫu thân đứng trước mặt, lúc này phòng bị trong lòng mới được gỡ bỏ. Hắn cất tiếng gọi nữ nhân trước mặt một tiếng: “Mẫu phi.”
Bấy giờ Thục phi mới để ý thấy hắn. Bà vội đặt tấm áo trên tay xuống, “Sao con lại tới đây? Ngày mai phải đi rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt chứ.”
Ngoài miệng Thục phi oán giận như thế, nhưng người đã sớm được bà kéo vào bên trong, “Ta đã cầu cho con một miếng bùa hộ mệnh. Con giữ lấy rồi mang theo bên người, không được tháo ra. Ở Bắc cảnh phải nghe lời Hứa Tướng quân nhiều vào…”
“Mẫu thân, con sẽ không có chuyện gì đâu, người đừng lo lắng.” Tề Tuân kiên nhẫn nghe bà nói hết, sau đó mới gật đầu an ủi.
Thục phi cứ nói rồi nói, cuối cùng đôi mắt dần đỏ hoe. Đây là lần đầu tiên nhi tử của bà rời khỏi đế kinh, lòng bà vô cùng không nỡ. Nhớ tới tất cả mọi chuyện, Thẩm Huyên lại càng oán hận Thẩm gia thêm vài phần.
Nếu bọn họ không có ý đồ với Tề Tuân, bị Hoàng đế phát hiện, đứa con này của bà sao lại bị đưa tới Bắc cảnh chịu khổ cực nhiều như vậy chứ.
“Con yên tâm, thê tử con tuyệt đối sẽ không phải là người của Thẩm gia. Mẫu phi sẽ để con cưới cô nương con thích.” Thục phi chợt nhớ tới chuyện này, vội vàng giải thích với Tề Tuân.
Tề Tuân gật đầu.
Thục phi lại nghĩ tới cái gì đó, do dự mãi, cuối cùng vẫn cho người xung quanh lui xuống hết.
Tề Tuân có chút khó hiểu. Thục phi không nói gì. Đợi đến khi cửa được đóng lại, trong điện chỉ còn mẫu tử bọn họ, bà mới mở miệng: “A Túc, ta chỉ mong con sống thật tốt, tìm một cô nương mình thích bầu bạn cả đời. Cho nên con đừng để đám xấu xa kia quấy nhiễu tâm trí con.”
“Mẫu phi không cần lo lắng, con sẽ cách đám người Thẩm gia thật xa. Chờ tới khi con trở về từ Bắc cảnh, con sẽ xin mẫu hậu ban hôn, sau lại xin phụ hoàng cho con một vùng làm đất phong. Khi ấy, con sẽ đưa người rời khỏi nơi này.”
Thục phi gật đầu, giọng nói mang theo chút nức nở, “A Túc đừng trách mẫu thân nhẫn tâm. Con không thích hợp với vị trí đó, Hoàng hậu là người tốt, Thái tử cũng là một minh quân, chúng ta không thể phụ phần ân tình này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ lâu, Thục phi đã biết trí tuệ của Tề Tuân không hề tầm thường, mà giống như Thẩm thủ phụ năm đó vậy. Bà không muốn biến con mình thành vật hy sinh của quyền lực, vì thề chỉ có thể che giấu thiên phú của Tề Tuân.
Dù sao cũng có Tề Ngạn ở đó, Tề Tuân lớn lên cũng không đến nỗi đi sai đường.
"Mẫu phi nghĩ thoáng lên chút đi. Thay vì phải nghĩ về những chuyện hư vô mờ mịt này, không bằng hiện tại người bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho con đi. Con thật sự đã có nữ tử mình thích rồi."
"Thật không?" Lực chú ý của Thục phi lập tức bị chuyển đi, "Là nữ nhi nhà ai?"
"Chờ con trở về người sẽ biết. Nhất định người cũng sẽ thích nàng. Nữ nhi nhà Thị Lang hộ bộ và Ngự Sử đại phu, mẫu phi cũng đừng xem xét nữa, chớ chậm trễ người ta."
Tề Tuân dùng cơm trưa cùng Thục phi rồi mới rời đi. Vừa ra khỏi cửa, hắn đã được người mời đến Đông cung.
Tề Ngạn đã chờ rất lâu.
Vừa thấy hắn, Tề Ngạn lập tức đẩy đồ trên bàn qua, "Đệ mang theo cái này đi."
Đây là một khối lệnh bài khắc đầy hoa văn kỳ lạ. Tề Tuân rất quen thuộc vật này, ám vệ chỉ thuộc về một mình Thái tử của Đại Tề.
Đời trước, khi hắn bị đánh lén, vào thời khắc sống còn, chính là những ám vệ này của huynh trưởng đã cứu hắn.
"Lần này chuẩn bị đầy đủ, đệ không cần cái này. Hoàng huynh giữ lại đi." Tề Tuân lắc đầu, lại đẩy lệnh bài qua.
"Đệ biết rõ cái này là gì chưa, sao lại không cần nó chứ? Đây là ám vệ của ta, ta đã phân ra một bộ phận. Đệ mang theo bọn họ rồi cứ tùy ý sai bảo. Bắc cảnh xa xôi, Hoàng đế lại ở xa, một khi xảy ra vấn đề, đệ hãy tự ra quyết định. Chỗ Phụ hoàng đã có ta, mọi chuyện đều phải cẩn thận, bình an trở về."
"Được." Cuối cùng tấm lệnh bài kia cũng được Tề Tuân mang đến Bắc cảnh.
Ngày kế tiếp, đại quân xuất chinh. Vào buổi tối cùng ngày, Thái tử sốt cao không hạ. Đông cung sáng đèn suốt cả đêm. Tới khi tình huống của Thái tử tốt hơn một chút, Hoàng đế đã hạ chỉ để Thái tử tới hành cung Minh Châu dưỡng bệnh,
Triều đình hoàn toàn yên tĩnh, Từ vương ẩn nấp ở chỗ tối cũng bắt đầu ngo ngoe động đậy.
Đế kinh chuẩn bị dấy lên một trận gió tanh mưa máu, chỉ là những chuyện này không hề liên quan đến Triệu Vân Phù đang ở Phất Châu xa xôi.
Gần đây, Triệu gia vô cùng bận rộn, bởi vì còn chưa đầy nửa tháng nữa là qua năm mới. Triệu gia làm ăn lớn, chỉ riêng việc chọn mua đồ Tết thôi cũng đã phí không ít công sức. Ngoài ra, những chưởng quỹ của Triệu gia đều sắp tới. Bọn họ nộp sổ sách để phòng thu chi trong phủ tính toán chia hoa hồng, tiếp đó sẽ phát bạc cho bọn họ về nhà ăn Tết.
Vì thế Triệu lão thái thái và Vạn thị bận đến nỗi đầu tắt mặt tối.
Từ sau khi Vân Phù đi học, sự tiến bộ có thể nói là nhanh đến chóng mặt, hôm nay đã hoàn toàn khác hôm qua. Không bao lâu sau, Vân Phù đã có thể xem hết một quyển sổ sách ngay trước mặt Triệu lão thái thái.
"Cháu thật sự xem hết một mình sao? Tả cô nương không giúp cháu đấy chứ?" Triệu lão thái thái nhìn Vân Phù, hết sức kinh ngạc. Nàng chưa học được bao lâu, làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy.
"Sư phó chỉ dạy cháu phải làm thế nào, những cái khác đều là cháu tự mình xem, không có ai giúp cháu cả."
Nữ phu tử trong phủ được mời tới cũng gật đầu, không chút do dự khen, "Đại tiểu thư rất có thiên phú, giảng một chút liền hiểu. Chắc hẳn phụ mẫu của Đại tiểu thư cũng cực kì thông minh."
Nữ phu tử này mới chuyển đến Phất Châu, nàng tên Tả Trường Ninh, xuất thân từ nhà dòng dõi thư hương. Phụ mẫu nàng mất sớm, được huynh trưởng nuôi lớn, nhưng không lâu sau huynh tẩu cũng mất, để lại hai đứa cháu gái, gia đình cũng vì vậy mà dần dần suy sụp. Để nuôi sống người nhà, nàng mới mang theo hai đứa bé tới đây định cư, và tình cờ thế nào nàng lại đến Triệu gia, trở thành phu tử của Triệu Vân Phù.
Nàng vốn không biết chuyện của Triệu gia, sự tán dương tình cờ này cũng vô tình khiến Triệu lão thái thái nhớ đến đứa con trai nhỏ mất sớm của mình, lòng bà dâng lên cảm xúc khó chịu.