Bảy giờ tối, Cố Tuyết cùng Cố Thừa Sâm và Diệp Tuyết Hy có mặt tại sảnh tiệc mừng của Niên Thị. Sự xuất hiện của cả ba nhanh chống thu hút nhiều sự chú ý của phóng viên và khách tham dự. Mới vừa rồi, Niên Bác Văn đã đến cùng Lâm Nhã Thi, hai người đó tỏ ra vô cùng thân thiết.
Tiệc mừng của Niên Thị rất lớn, các nhân vật lớn có máu mặt trong nước đều tề tụ đông đủ, nghệ sĩ của Bạch Hiên giải trí cũng không thiếu một ai, họ túm tụm lại bàn tán chuyện giữa Niên Bác Văn, Cố Tuyết và Lâm Nhã Thi vô cùng sôi nổi.
Cố Tuyết liếc mắt qua đám người thích buôn chuyện kia một cái, rồi sau đó tự tìm cho mình một chỗ ngồi chờ đợi kịch hay sắp diễn ra. Tầm mắt của cô cũng thu vào hình ảnh Lâm Nhã Thi đang khoe khoang, sung sướng vì được Niên Bác Văn giả sủng ái.
Nếu để cô ta biết người mấy này thân thiết với mình là ai, Cố Tuyết dám cá là cô ta sẽ sốc đến chết.
“Không ngờ chị còn có mặt mũi đến đây. Chị dâu, chị có biết vừa nãy anh tôi đã nói với mọi người là sẽ tuyên bố ly hôn với chị không? Quả báo của chị cuối cùng cũng đến rồi đó.”
Niên Tuyết Kỳ chọc ngoáy.
Cô ta đang rất hả hê vì cuối cùng Cố Tuyết cũng bị anh trai cô ta đá.
“Có phải quả báo của tôi không còn chua chắc chắn được. Niên Tuyết Kỳ, ba mươi chưa phải là tết, vui mừng quá sớm kẻo chút nữa lại sốc đó nha!”
Cố Tuyết cười khẩy đáp.
“Chị cứ chống chế đi, rồi chút nữa đừng khóc hu hu đó.”
Niên Tuyết Kỳ vẫn cao giọng xỏ xiên.
“Ai khóc còn chưa biết đâu. Sao cô không chờ đến lúc đó để chứng thực?”
Cố Tuyết cười hỏi.
“Lúc đó hay bây giờ cũng không khác gì nhau đâu. Chị nhìn đi, chị Thi Thi đang được hưởng những gì trước kia chị có đó!”
Cố Tuyết nhìn theo hướng tay của Niên Tuyết Kỳ, ở giữa đại sảnh, Niên Bác Văn giả khoác áo cho Lâm Nhã Thi, còn đưa cho cô ta một ly rượu trái cây trước mặt mọi người. Lâm Nhã Thi cười tít mắt vì mừng rỡ.
“Những gì cô thấy chưa chắc như cô nghĩ. Nếu tôi là cô, tôi sẽ đi khuyên Lâm Nhã Thi đừng uống ly rượu đó!”
Cố Tuyết lạnh lẽo nói.
Cô ấy có ý định tốt, vì dù sao cũng là con gái với nhau, Cố Tuyết không muốn thấy Lâm Nhã Thi bị hủy hoại, nhưng mà khi vào tai Niên Tuyết Kỳ, lại thành những lời ghen tị.
“Cô không ăn được nho, thì bảo nho chua à? Ly rượu anh tôi đưa tại sao lại không cho chị Thi Thi uống? Cô đừng ghen tị quá mức rồi trở nên đần độn được không?”
Niên Tuyết Kỳ khinh bỉ nói.
“Tùy cô thôi!” Cố Tuyết nhún vai: “Tôi đã nhắc nhở cô đi khuyên cô ta rồi chút nữa có gì thì cô đừng hối hận đó!”
Nói xong, Cố Tuyết đứng lên đi ra chỗ khác. Ở cùng một chỗ với Niên Tuyết Kỳ thật khó chịu, cứ phải đấu khẩu hết người này đến người kia đúng là mệt mỏi.
Vốn dĩ Niên Tuyết Kỳ còn chưa chịu buông tha cho Cố Tuyết, nhưng một vài người bạn của ả đã đi đến nói chuyện.
Sảnh tiệc cứ như vậy ồn ào vui vẻ mà không biết sắp có một màn kịch lớn diễn ra.
(…)
Lúc Lâm Nhã Thi tỉnh lại là gần mười hai giờ khuya, căn phòng trống trãi lộng gió, cô ta quờ quạng đầu giường để bật đèn ngủ, khi ánh sáng từ chiếc đèn xuất hiện, Lâm Nhã Thi kinh ngạc bất ngờ, khi thấy bản thân và Niên Bác Văn giả đang ở trên giường với nhau, nhìn qua một lượt cũng đủ để cô ta đoán ra mình đã trải qua chuyện gì, mặc dù không biết tại sao cô ta và Niên Bác Văn giả lại lên giường với nhau.
Nhưng dĩ nhiên là Lâm Nhã Thi không hề thấy hối hận, hay lo lắng hoảng sợ.
“Bác Văn, Bác Văn…”
Lâm Nhã Thi lay lay người bên cạnh.
Niên Bác Văn giả từ từ mở mắt, hắn chống tay xuống giường để ngồi dậy, sau đó tưah vào thành giường nhìn Lâm Nhã Thi: “Thi Thi? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại ở đây?”
“Mình… mình cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, lúc mình tỉnh lại đã thấy hai chúng ta… Bác Văn, chúng ta làm sao bây giờ? Cố Tuyết mà biết châc chắn lại khiến mình bị mắng chửi mất.”
Lâm Nhã Thi tỏ ra lo lắng, nghẹn giọng.
“Có gì phải sợ chứ? Nếu cô ta dám làm chuyện đó với cô lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu. Cùng lắm là ly hôn, sống với một người như cô ta, tôi cũng chán lắm rồi.”
Niên Bác Văn giả đáp.
“Nhưng… nhưng chẳng phải cô ấy đang nắm giữ tài sản của cậu sao? Ly hôn sẽ khiến cậu trắng tay đó!”
Lâm Nhã Thi thăm dò.
“Tôi đã kiểm tra rồi, tài sản vẫn đứng tên tôi. Hôm đó cô ta chỉ hù dọa chúng ta thôi. Cũng vì vậy mới khiến tôi càng muốn ly hôn, càng muốn vùi cô ta vào chỗ chết.”
Niên Bác Văn nghiến răng.
Ngày hôm đó bị Cố Tuyết dùng phép thử đã khiến hắn lộ nguyên hình, mặc dù sau đó hắn tìm đủ mọi cách để ra tay, nhưng lần nào cũng thất bại. Hôm nay là cơ hội cuối cùng, hắn phải mượn chuyện lên giường với Lâm Nhã Thi làm lý do để Cố Tuyết “tự tử”.
“Bác Văn, lúc trước cậu yêu cô ấy lắm mà…”
“Trước khác giờ khác, Thi Thi, cô cứ yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không để cô xảy ra chuyện đó với tôi, mà tôi không chịu trác nhiệm đâu. Vị trí mợ hai nhà họ Niên chắc chắn sẽ thuộc về cô đó!”
Niên Bác Văn khẳng định nói.
“Bác… Bác Văn, cậu nói thật hả… mình… mình có thể kết hôn với cậu sao?”
Lâm Nhã Thi rưng rưng nói.
“Dĩ nhiên là thật rồi, Thi Thi, ngày mai tôi sẽ ly hôn với Cố Tuyết, rồi sau đó mang sính lễ đến nhà họ Lâm để cưới cô!”
Niên Bác Văn giả dịu giọng, hắn vuốt tóc Lâm Nhã Thi dịu dàng cười nói.
Nghe được lời này, Lâm Nhã Thi còn chưa kịp vui mừng thì cửa phòng được mở, cùng với đó là đèn trần được bật sáng.
“Ồ, câu chuyện thâm tình của hai người dời lại một chút rồi nói được không? Bây giờ tôi có một màn kịch vui lắm cần công bố với mọi người đó! Hai người mặc quần áo vào rồi xuống sảnh tiệc đi nha!”