“Tiểu Tuyết cứu tôi với! Lục Trạch Thâm muốn giết tôi!”
Triệu Thơ Thơ vừa chạy vừa hét lớn dưới tầng hầm đậu xe. Phía sau là một đám người bao gồm phòng viên đang đuổi tới.
“Tiểu Tuyết, làm ơn cứu tôi. Thật sự anh ta định lấy mạng tôi kìa, cô mau nhờ chồng cô giải quyết anh ta đi.”
Triệu Thơ Thơ khóc lóc nắm chặt tay của người trước mặt.
Dáng vẻ run rẩy sợ sệt của cô ta vô cùng đáng thương, trên mặt cũng có mấy vết trầy đang rướm máu.
“Con khốn, mày tưởng mày bám lấy đứa con hoang này thì mày sẽ sống à? Ân oán giữa mày và Sương Sương cũng là một trong số những lý do khiến cô ấy tự sát đó. Tất cả bọn mày đều hùa theo con nhỏ này bắt nạt cô ấy, hôm nay tao phải thay trời hành đạo.”
Lục Trạch Thâm điên cuồng cầm dao chặt thịt đi ở phía sau, Triệu Thơ Thơ bị hắn dọa đến mức hai chân bủn rủn.
Phóng viên phía sau chen chúc chụp ảnh, họ không để cho bảo vệ có một chút cơ hội nào để chen lên, vài người còn không có đạo đức dùng điện thoại phát sóng trực tiếp.
“Tôi không có, tôi không có làm gì cô ta hết, anh làm ơn tha cho tôi được không?” Triệu Thơ Thơ lại quay sang người bên cạnh: “Tiểu Tuyết, cứu tôi với, cô mau cứu tôi với.”
“Cứu cô? Cô cũng xứng để tôi cứu à?”
Giọng nói của Cố Tuyết đột ngột vang lên trong đám đông khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc, Triệu Thơ Thơ vội vàng nhìn lại người mà cô ta đang nắm tay.
Đôi mắt đang ướt át nước mắt của cô ta bỗng nhiên mở lớn, đứng trước mặt Triệu Thơ Thơ lúc này lại là Tần Nghiên Hi, chứ không phải Cố Tuyết như mọi người đã lầm tưởng.
“Chị Nghiên, sao lại là chị? Chẳng phải ban nãy chị và Tiểu Tuyết đã đổi trang phục với nhau sao? Sao chị vẫn chưa đổi đồ vậy?”
Triệu Thơ Thơ hốt hoảng bịt miệng của mình lại. Cô ta giả vờ như mình vừa tiết lộ điều gì đó rất bí mật.
Thái độ này khiến Tần Nghiên Hi đanh mặt lại.
“Nếu tôi và chị ấy thật sự đổi đồ cho nhau thì làm sao vạch trần cô được. Cô cũng giỏi lắm, sắp xếp mọi chuyện rất hoàn hảo. Mặc dù không biết cô đã làm cách gì khiến Cố Nguyệt Sương nghe theo chỉ thị của cô, nhưng có vẻ như cô ta không hề bị cô ép buộc nhỉ? Đầu tiên là cắt dây cáp khiến tôi té ngã, sau đó lại là chiêu trò mang thai, rồi sảy thái. Cuối cùng là lợi dụng Lục Trạch Thâm làm loạn. Thật ra nếu cô không liên tục kêu tôi nhờ Bác Văn giúp đỡ, chắc là tôi vẫn không biết kẻ chủ mưu là cô đâu. Hay là nói cô đang xem thường tôi, không nghĩ rằng tôi sẽ để ý đến mấy tiểu tiết nhỏ, và muốn khích bác lòng thù hận của tôi đối với Cố Nguyệt Sương, để tôi càng thêm không cho cô ta con đường sống? Đáng tiếc quá Triệu Thơ Thơ, chuyện này cô thua rồi!”
Cố Tuyết chậm rãi bước ra từ đám phóng viên, cởi nón và khẩu trang lạnh lùng nói từng câu từng chữ.
Thật ra đề nghị đổi trang phục với Tần Nghiên Hi chỉ là muốn thử Triệu Thơ Thơ thôi, nếu cô ta không xuất hiện cùng mấy người này, thì có lẽ cô đã tin là cô ta vô tội. Việc cô ta muốn Niên Bác Văn giúp đỡ, cùng lắm là để tạo ấn tượng với hắn mà thôi.
Đáng tiếc…
“Sao… không đúng, Tiểu Tuyết cô đang nói gì vậy?”
Triệu Thơ Thơ lắp bắp hỏi.
“Tôi nói gì cô còn không rõ sao? Cô có muốn tôi đem bằng chứng ra không? À, mà trước sau gì cũng phải trưng ra chứng cứ, để không thì cô lại nói tôi vu cáo cô giống Cố Nguyệt Sương.” Cố Tuyết mỉm cười nói tiếp: “Để có bằng chứng cũng vất vả cho trợ lý của chồng tôi lắm, nên nếu tôi không xử lý các người triệt để thì lại các người lại càng đắc ý.”
Cố Tuyết lại quay sang nhìn đám phóng viên và Lục Trạch Thâm đang bị bảo vệ khống chế: “Mời tất cả mọi người theo tôi đến phòng họp. Nhớ đừng tắt live stream!”
Vừa nói, cô vừa nháy mắt tinh nghịch.
Trên mạng xã hội lúc này đã hoàn toàn bùng nổ, vốn dĩ họ vẫn còn đàn hùa nhau mắng Cố Tuyết bằng đủ loại từ ngữ, vậy mà bây giờ lại chia làm hai phe, một phe chờ bằng chứng tiếp theo, còn một phe vẫn tiếp tục nhục mạ Cố Tuyết.
Phe này là fan của Cố Nguyệt Sương.
“Tiểu Tuyết, mọi chuyện không phải giống như cô nghĩ đâu. Tôi không có ý đồ gì cả! Tôi thật sự bị anh ta dọa giết mới chạy đến tìm cô. Tôi không ngờ là phóng viên cũng bám theo nhiều như vậy!”
Triệu Thơ Thơ cố tình cãi chày cãi cối.
“Cô không ngờ hay do cô cố tình để họ theo đến, thì trong lòng cô tự biết. Đối phó với mấy loại trà xanh như các người tôi chán đấu võ mồm lắm rồi. Thực hư thế nào cứ đến phòng họp là rõ ngay.”
Cố Tuyết chán ghét nói.
“Tôi không có làm, tôi không phải người chủ mưu, tôi sẽ không đi đâu cả.” Triệu Thơ Thơ nắm chặt tay của Tần Nghiên Hi: “Chị Hi, chị nói một câu công bằng giúp em đi. Em là do chị dẫn dắt từ lúc mới vào nghề, nhân cách của em thế nào, chị rõ hơn ai hết.”
Nghe Triệu Thơ Thơ nói đến mình, Tần Nghiên Hi nhìn cô ta, thất vọng:
“Thơ Thơ, em thay đổi rồi, lúc trước em là cô gái dám làm dám nhận, tại sao bây giờ lại thành người chỉ biết đổ lỗi, trốn tránh trách nhiệm rồi? Chuyện em làm thì em hãy thành thật nhận đi, đừng dài dòng kẻo phât sinh thêm nhiều chuyện ngoài ý muốn!”
“… Chị Nghiên, sao chị lại…”
“Thơ Thơ, em là cô gái tốt, đừng ngụy biện nữa. Chị… không muốn nghe thêm bất kỳ lời giả dối nào từ em đâu. Như vậy sẽ khiến chị đau lòng, vì cô gái của chị đã trở thành người xa lạ, mà chị không hề quen biết!”