Cố Tuyết chỉ giận ngoài miệng, nên sau khi giải thích rõ ràng, cô ấy không thèm châos nhất với Niên Bác Văn nữa. Tuy nhiên điều đó không có nghiã là hắn sẽ bỏ qua cho những người đã khiến Cố Tuyết hiểu lầm.
Chính vì vậy, sau khi dỗ được Cố Tuyết, Niên Bác Văn đã đến “thăm” nhà họ Lục.
Nhà họ Lục cũng là một vọng tộc ở đây. Tất nhiên là không thể so với nhà họ Niên về mọi mặt, nhưng cũng đủ để họ tự hào, khi nhà họ Lục xếp trên nhà họ Cố.
Biệt thự nhà họ Lục là một biệt thự nằm trên đỉnh núi, Niên Bác Văn lái xe hơn một giờ mới đến nơi. Đây là biệt thự được xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa, hoàn tòn khác biệt với mấy biệt thự kiểu Tây trong thành phố.
Xe của Niên Bác Văn dừng lại trong sân, sau khi hắn xuống xe, liền có người đến lái vào bãi. Niên Thị và Lục Thị có hợp tác làm ăn vài lần, nhưng đây là lần đầu Niên Bác Văn đích thân đến để gặp ông Lục. Vì vậy khi biết tin này, ông ấy đã vô cùng lo sợ.
Nhà họ Lục và nhà họ Niên không có ân oán gì trừ chuyện Lục Trạch Thâm cứ dây dưa với Cố Tuyết.
“Tổng giám đốc Niên, cậu có chuyện tìm tôi thì cứ hẹn tôi đến Niên Thị là được rồi, đâu cần cậu tự mình đến nhà gặp tôi thế này chứ?”
Ông Lục cười hề hề bắt chuyện.
Biểu cảm trên mặt của Niên Bác Văn lạnh lùng không đổi, thực sự rất khó để ông ta phán đoán hắn đang buồn hay vui.
“Hẹn gặp thì tổng giám đốc Lục sẽ có chuẩn bị, tôi không thích người khác qua loa ứng phó với mình. Tự tôi đến bất ngờ thế này mới tìm được kết quả chân thực mà tôi mong muốn.” Niên Bác Văn cười nói: “Không biết quý tử của ông Lục đâu rồi? Tôi có thể gặp cậu ta một chút không?”
Nghe Niên Bác văn nhắc đến “quý tử”, trái tim của ông Lục nhảy lên một nhịp, ông ta biết ngay Niên Bác Văn sẽ không vô duyên, vô cớ đến nhà, nguyên lại từ Lục Trạch Thâm, thì chắc chắn là thằng con này của ông ta lại trêu ghẹo gì đó liên quan đến Cố Tuyết.
Hai chọ em nhà họ Cố này là họa thủy, từ khi con trai ông ta quen biết hai người hoi thì đều gặp chuyện không hay. Nhất là khi cứ trêu chọc con hổ dữ Niên Bác Văn. Lúc trước mọi người đồn đoán về quan hệ của Lục Trạch Thâm và Cố Tuyết rất nhiều, thậm chí hôm ở tiệc thọ còn quậy đến mức long trời lở đất. Hôm đó Niên Bác Văn đã đến “thăm” nhà hoi Lục một lần.
Lần này e là cũng vậy.
“Trạch Thâm đã ra ngoài rồi. Không biết tổng giám đốc Niên tìm con trai tôi làm gì? Thằng bé lại trêu chọc cậu nữa sao?”
Ông Lục lau mồ hô cười giả lả hỏi.
Mấy người làm không dám lai vản phòng khách, sau khi mang trà lên thì tự giác đi nơi khác làm việc. Bầu không khí bây giờ rất quỷ dị, không ai muốn làm kẻ chết thay khi ở gần khu vực phòng khách này đâu.
“Tôi nhớ lần trước từng cảnh cáo ông rồi nhỉ, ông Lục? Tôi đã nói nếu con trai ông còn xuất hiện xung quanh vợ tôi thì tôi sẽ tính món nợ này lên nhà họ Lục. Bây giờ anh ta không chỉ chủ động tìm vợ tôi, còn dám li gián tình cảm của tôi và vợ mình nữa. Con trai ông khiến vợ tôi suýt chút nữa lại đòi ly hôn với tôi, vì nghĩ tôi sắp bỏ cô ấy để cưới con gái nhà họ Lâm. Ông nói xem hành động lần này của cậu ta có đáng để tôi đem thù mới, nợ cũ ra giải quyết một lần không?”
Niên Bác Văn vừa nói, vừa lấy ảnh và usb ghi âm để lên bàn: “Đây là những gì con trai ông đưa cho vợ tôi xem. Mấy tấm ảnh này đã được lựa góc chụp, chụp rất kín đáo khiến người khác dễ hiểu lầm. Còn usb này chứa file ghi âm đối thoại và một video tôi và nhà họ Lâm gặp mặt. Đó chỉ là một bữa cơm bình thường, tuy nhiên vào miệng cậu ta lại thành nhà họ Niên chúng tôi đang cùng nhà họ Lâm bàn hôn sự.”
Không chờ ông Lục kịp tiêu hóa, hắn lại tiếp tục nói: “Lần trước con trai ông có ý quyến rũ vợ tôi, tô đã bỏ qua không tính toán với mấy người rồi, vậy mà cậu ta năm lần bảy lượt bám lấy vợ tôi để gây chuyện li gián. Ông Lục, ông nói xem bây giờ tôi nên làm gì với cậu ta đây nhỉ?”
Câu hỏi nghi vấn cuối cùng khiến ông Lục càng phập phồng sợ hãi. Ông ta liên tục lau mồ hôi đang thi nhau đổ xuống, nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, ông ta chỉ biết mắng Lục Trạch Thâm ngu ngốc, hết lần này đến lần khác dây vào Niên Bác Văn.
Mặc dù là oán thán, nhưng ông ra chỉ có một đứa con trai, tuyệt đối không thể để Lục Trạch Thâm xảy ra chuyện, bằng không thì nhà họ Lục này lấy ai kế thừa hương quả đây?
Vì vậy mà ông Lục cố cười cho qua chuyện.
“Chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi, hoặc giả là Trạch Thâm có ý tốt muốn nhắc nhở vợ cậu đề cao cảnh giác với nhà họ Lâm thôi. Cậu đừng hiểu lầm ý tốt của thằng bé.”
“Ồ, tôi hiểu lầm ý tốt của cậu ta à? Con trai ông nhiều lần muốn vợ tôi ly hôn, vậy là có ý tốt gì thế hả? Lẽ nào cậu ta cảm thấy vợ tôi sống với tôi không được yêu thương, nên cố ý li gián để yêu vợ tôi thay tôi hả? Con trai ông và cô em gái của vợ tôi không phải đang quen nhau à? Sao cứ hết lần này đến lần khác nhòm ngó vợ tôi vậy? Hay đây là sở thích của cậu ta, thích vợ người ta nhiều hơn bạn gái của mình, giống như ông từng làm với em dâu của mình vậy?”
Niên Bác Văn cay độc nhắc đến chuyện xưa của nhà họ Lục khiến ông Lục càng hoảng sợ. Nhiều năm về trước, ông ta cảm nắng trước em dâu của mình, rồi có hành vi làm ra vài chuyện không đúng lắm. Tuy rằng mấy chuyện mất mặt, xấu hổ này được ông cụ Lục che giấu rất kỹ, nhưng giấy thì không gói được lửa, chỉ cần bỏ ra chút tiền thì sẽ tìm hiểu được ngay.
Chuyện năm đó của anh em nhà họ Lục, cũng gây ra một phen chấn động cả nước.
“… Không… không phải đâu… tôi nghĩ thực sự cậu đã hiểu lầm rồi, không có chuyện con trai tôi nhòm ngó vợ cậu đâu. Cậu cũng nói nó có bạn gái rồi mà. Bạn gái cùa nó lại là em vợ cậu, nên tôi nghĩ nó dùng thân phận “em rể” để quan tâm “chị vợ” thôi. Ngoài ra không còn ý gì khác cả!”
Ông Lục giả ngu đáp.
“Ồ, ông nghĩ vậy thật sao? Ông nói con trai mình tốt vậy thì ông giải thích chuyện này thế nào đây nhỉ?”
Niên Bác Văn mở máy tính chiếu một đoạn video cho ông Lục xem. Sắc mặt ông ta khi xem đoạn phim này ngày càng kém, thậm chí đến khúc cuối, ông ta quỳ sụp xuống đất, bò đến gần Niên Bác Văn ôm chân hắn cầu xin:
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, mong cậu giơ cao đánh khẽ với Trạch Thâm, nó là hương quả duy nhất của nhà họ Lục, nhà họ Lục chúng tôi không thể tuyệt tự tuyệt tôn.”