Lâm Nhã Thi chưa từng nghĩ đến hành động của cô ta lại gián tiếp giúp Cố Tuyết tỏa sáng. Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, lượng fan của Cố Tuyết tăng lên hơn hơn môtn trăm ngàn người. Đối với diễn viên mới mà nói, thì đây là một kết quả vượt ngoài mong đợi.
Nhìn những bình luận tích cực lẫn tiêu cực, trong lòng Cố Tuyết nảy lên cảm giác vui sướng, chưa bao giờ mạng xã hội của cô náo nhiệt như lúc này, các bình luận và tin nhắn cứ gửi đến liên tục, khiến cô không kịp trả lời. Mất hơn hai tiếng, Cố Tuyết mới offline.
“Cảm giác được hâm mọi thế nào? Em có vui không?”
Niên Bác Văn vuốt tóc Cố Tuyết dịu giọng hỏi.
“Vui chứ! Sao lại không vui được. Được nhiều người biết đến là mơ ước của tất cả mọi người làm trong ngành giải trí mà. Lần này em có được quả ngọt cũng nhờ vào cô bạn thanh mai trúc mã của anh hết đó!”
Cố Tuyết nằm trên đùi của Niên Bác Văn vừa xem đoạn video diễn xuất của mình, vừa hào hứng đáp.
Nhớ lại khoảnh khắc Lâm Nhã Thi tức điên lên nhưng lại không thể nói gì, Cố Tuyết vẫn cảm thấy vui sướng thỏa mãn. Cả vẻ mặt không thể tin được của Cố Nguyệt Sương nữa. Vốn dĩ cô ra chờ xem trò cười của cô, nhưng cuối cùng lại xanh mặt, khi nhìn thấy cô được nhiều lời khen ngợi. Cả Trương Ly cũng không ngờ cô lại tài giỏi quá mức tưởng tượng.
“Tôi đã nói tôi và cô Lâm là bạn thôi. Cái gì mà thanh mai trúc mã của tôi chứ?”
Niên Bác Văn khó chịu hỏi.
“Thì mọi người đều mặc định vậy mà. Hơn nữa cô ta đối với anh không phải rất có trọng lượng à? Không ít lần vì lời nói của cô ta mà anh đồng ý thỏa hiệp. Bộ anh cho rằng người ở Niên Thị sẽ tùy tiện nịnh nọt một người lạ à? Tất cả là do mọi người đoán cô ta đối với anh là người quan trọng, không thể thiếu đấy!”
Cố Tuyết giận dỗi nói.
Mỗi khi nghe đến quan hệ giữa Niên Bác Văn và Lâm Nhã Thi, Cố Tuyết lại thấy bực mình, không rõ lý do.
“Cô Lâm không phải người quan trọng với tôi. Những gì cô ấy nói sở dĩ tôi đồng tình là vì các ý kiến đó rất có tính xây dựng và phát triển. Tôi là người làm ăn, chuyện có lợi cho mình hiển nhiên là tôi đều đồng ý. Người quan trọng với tôi chỉ có em và bà nội.”
Niên Bác Văn từ tốn giải thích.
“Thật không đó? Anh không được gạt em nha!”
Cố Tuyết nghi hoặc hỏi.
“Tôi sẽ không gạt em. Bất cứ chuyện gì tôi nói với em đều là lời nói thật.”
Niên Bác Văn dừng lại một chút, ngập ngừng: “Còn em… hiện giờ em đối với tôi… là thật lòng chứ?”
“Dĩ nhiên là thật rồi. Bây giờ em đối với anh thật lòng lắm!”
Cố Tuyết ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào mắt của Niên Bác Văn khẳng định.
“… Vậy sao… Nhưng mà… tôi lại không cảm nhận được tình cảm em dành cho tôi. Tiểu Tuyết, tôi không hề cảm thấy em yêu tôi chút nào cả. Những gì em đang làm nếu không phải là giả dối, thì giống như em đang chuộc lỗi nhiều hơn.”
Niên Bác Văn lạnh giọng.
Trong lời nói chất chứa rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
“… làm sao có chuyện đó chứ! Bác Văn, em yêu anh mà…”
Cố Tuyết chột dạ phủ nhận.
“Tiểu Tuyết. Yêu không phải chỉ nói ngoài miệng, em có hiểu không?”
“Hiểu, dĩ nhiên là em hiểu. Em cam đoan tình cảm em dành cho anh là thật lòng thật dạ.”
Thấy Niên Bác Văn im lặng không đáp, Cố Tuyết nôn nóng nói tiếp: “Em biết sự thay đổi hiện giờ của em đàn làm anh cảm thấy hoang mang, lo lắng. Nhưng em dám đảm bảo là em không lừa gạt gì anh hết. Tình cảm em dành cho anh cũng không phải là thương hại.”
“Bác Văn, anh đừng nghĩ lung tung nữa được không?”
Cố Tuyết hạ giọng.
Niên Bác Văn vẫn duy trì thái độ im lặng, rõ ràng hắn muốn tin những gì Cố Tuyết nói, nhưng những suy nghĩ linh tinh, và cảm xúc hỗn loạn cứ lẩn quẩn quanh hắn, khiến hắn không thể nào trả lời cô ấy.
“Bác Văn…”
“Em có đói không? Tôi đưa em đi ăn khuya nhé?”
Niên Bác Văn lãng tránh chủ đề, hắn thừa nhận bản thân hèn nhát trước Cố Tuyết, cũng thừa nhận bản thân không thể tin tưởng vào tình cảm của cô. Cõ lẽ hai năm chung sống đã tạo cho hắn ám ảnh khó có thể nào cứu vãn.
“Em không đói. Bây giờ em buồn ngủ, em đi ngủ trước đây!”
Cố Tuyết lại giận dỗi.
Cô ném cái gối vào người Niên Bác Văn rồi đi thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại. Rõ ràng là hắn không tin những gì Cố Tuyết nói, hắn vẫn cho rằng cô tốt với hắn là có âm mưu.
Mặc dù vẫn biết kết quả này là do sự ngu dại ngày xưa tạo thành, nhưng cô cảm thấy không cam tâm cho lắm.
Nhìn theo bóng dáng đã khuất sau cánh cửa. Niên Bác Văn thở dài, cầm lấy chìa khóa xe, sau đó rời khỏi nhà.
Cứ thế, một người vùi mình trong chăn trong phòng ngủ, còn một người đi đến Niên Thị để làm việc thâu đêm.
Lần đầu tiên từ sau khi Cố Tuyết sống lại, đây là ngày đầu cô và Niên Bác Văn có mâu thuẫn với nhau, điều này cũng báo hiệu cho những cơn giông bão lại sắp kéo đến.