Trông thấy vẻ mặt thất thần của Cố Tuyết, Trình Lạc bất đầu cười cợt: "Chắc không phải tổng giám đốc đã chặn số của cô chứ? Miệng nói bản thân là vợ của tổng giám đốc vậy mà đến số điện thoại cũng bị chặn, làm vợ như cô có mặt mũi ghê! Vậy mà còn dám lên tiếng thách thức, đe dọa tôi nữa. Thôi, cô mau xem mấy bộ lễ phục tôi chuẩn bị cho cô đi, đừng ở đây cáo mượn oai hùm, cầm lông gà coi như lệnh tiễn nữa."
Nói xong, Trình Lạc lại cười đắc ý.
Cố Tuyết không thèm để lời nói của cô ta vào tai, cô vào chỗ danh sách đen trong danh bạ bỏ chặn Niên Bác Văn, sau đó tiếp tục thực hiện cuộc gọi.
Lần này rất nhanh đã được kết nối. Cố Tuyết cố ý mở loa ngoài để Trình Lạc nghe thấy.
"Tiểu Tuyết, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Niên Bác Văn lạnh lùng ngàn năm không đổi, nhưng khi nói chuyện với Cố Tuyết lại mang vài phần dịu dàng ấm áp.
"Bác Văn, nhà thiết kế anh gọi đến đang ức hiếp em, cô ta chẳng những cao ngạo, còn xem thường thân phận bà Niên của em. Anh nói xem, em nên giải quyết thế nào đây?"
Cố Tuyết nghèn nghẹn nói.
Trình Lạc nghe xong câu này thì trợn mắt nhìn cô diễn kịch, rõ ràng lúc nãy Cố Tuyết đang rất bình thường, còn quát tháo lại cô ta, vậy mà bây giờ lại diễn kịch với Niên Bác Văn. Tâm địa của Cố Tuyết đúng là hiểm độc.
"Hà Hoài còn ở đó không? Em bảo cậu ta mang Trình Lạc cút khỏi biệt thự, tôi sẽ gọi nhà thiết kế khác mang lễ phục đến cho em lựa chọn."
Chỉ một câu này của Niên Bác Văn, hai chân Trình Lạc run rẩy muốn ngã quỵ, tại sao hắn lại dễ dàng tin lời Cố Tuyết như vậy? Lẽ nào đối với sự tận tâm làm việc, hêt lòng vì Niên Thị của cô ta, hắn không thấy hay sao? Cố Tuyết vốn xem thường hắn, vậy mà tại sao Niên Bác Văn lại chấp mê bất ngộ, không chịu tỉnh táo?
Trình Lạc càng nghĩ, càng không thể nào hiểu nổi.
"Tổng giám đốc, chuyện không phải vậy đâu. Anh đừng nghe cô ta nói nhảm!"
Trình Lạc gào lớn.
Ở đầu dây bên kia, Niên Bác Văn làm như không nghe thấy tiếp tục dặn dò Cố Tuyết: "Nhà thiết kế mới đang trên đường đến, em trang điểm chải tóc trước đi, chút nữa tôi sẽ về đón em cùng đến nhà chính dự tiệc."
"Em biết rồi, em sẽ chuẩn bị tốt để không làm mất mặt của anh. Tạm biệt ông xã, chút nữa gặp lại."
Cố Tuyết dịu giọng.
Niên Bác Văn ở phía bên kia im lặng không đáp lại. Vừa rồi Cố Tuyết gọi hắn là gì? Nếu như hắn không nghe lầm thì cô đã kêu "ông xã" phải không? Thật sự cô muốn cùng hắn chung sống hòa thuận, làm một đôi vợ chồng tương thân tương ái phải không?
Hôm nay có quá nhiều chuyện đột ngột thay đổi làm Niên Bác Văn không kịp thích ứng.
"Ông xã, tạm biệt anh."
Cố Tuyết lặp lại lần nữ rồi cúp máy.
Niên Bác Văn sững sờ, ngây người ngồi bất động ở bàn làm việc, tai hắn không có vấn đề, thật sự Cố Tuyết đã gọi hắn là "ông xã".
Trái tim của Niên Bác Văn lại nhảy múa.
Biệt thự bên này cũng tĩnh lặng, tuy nhiên, sự tĩnh lặng đó là do Trình Lạc gây ra. Chỉ thị của Niên Bác Văn đưa ra rất rõ ràng, cô ta sẽ bị thay thế bởi người khác. Điều này cũng đang nói địa vị của Trình Lạc ở Niên Thị sẽ thay đổi. Cô ta không còn là lựa chọn hàng đầu khi Niên Bác Văn cần đến nữa.
Dựa vào đâu chứ?
Tại sao chỉ một câu nói của Cố Tuyết thì thay đổi người ngay lặp tức? Chẳng lẽ Niên Bác Văn không tra rõ đầu đuôi sự việc đã kết tội cô ta sao? Không công bằng, quyết định này quả thực không công bằng đối với cô ta gì cả.
"Nhà thiết kế Trình, cô tự đi hay đợi tôi gọi bảo vệ lên đây lôi kéo cô đi?"
Cố Tuyết lạnh nhạt hỏi.
Mặc dù lúc trước cô có gây chuyện, làm loạn đến đâu thì cũng chưa đến phiên người làm công như Trình Lạc lên mặt hống hách, ban nãy cô có nhìn qua mấy mẫu lễ phục cô ta mang đến, những bộ lễ phục đó từ màu sắc đến kiểu dáng đều rất quê mùa, chẳng trách kiếp trước mỗi khi cô xuất hiện ở các buổi tiệc lại khiến Niên Bác Văn mất mặt, thế mà khi ấy cô còn liên tục khen Trình Lạc.
Bây giờ ngẫm lại, chắc chắn Trình Lạc cũng dính dáng đến Cố Nguyệt Sương, vì cả cô, cô ta lẫn ả đều thuộc công ti giải trí dưới quyền Niên Thị.
"Tôi không đi đó, làm sao? Thậy sự cô dám ném tôi ra ngoài không?"
Trình Lạc cứng miệng.
"Dám hay không rồi cô sẽ biết!"
Cố Tuyết đi ra ngoài hành lan lớn tiếng: "Lý quản gia, mang bảo vệ lên phòng tôi, ở đây đang có người gây rối."
Cố Tuyết vừa nói xong, gần như là ngay lặp tức, Lý quản gia mang theo bảo vệ của biệt thự đi đến phòng ngủ chính.
"Mợ chủ, người cần đuổi ra ngoài là ai?"
Lý quản gia nhìn nhân viên trang điểm, Hà Hoài và Trình Lạc thấp giọng hỏi.
Ba người này đều là nhân viên thường xuyên lui tới biệt thự, Lý quản gia quen mặt họ vô cùng.
"Đuổi nhà thiết kế Trình, sau này không cho cô ta bước vào biệt thự nữa!"
Lý quản gia nhìn sang Trình Lạc, cô ta cũng đang trừng mắt nhìn lại ông. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng ông vẫn làm theo mệnh lệnh của Cố Tuyết.
Trong biệt thự này, cô ấy là lớn nhất!
"Mang người đi!"
Lý quản gia vừa nói vừa chỉ vào Trình Lạc.
Vốn dĩ Trình Lạc cho rằng Lý quản gia sẽ không làm vậy, ít nhiều gì mỗi khi đến đây cô ta đều tìm ông ta nói chuyện, giao tình nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Vậy mà Lý quản gia lại thẳng tay để bảo vệ lôi cô ta ném ra ngoài cổng trước sự chứng kiến của nhiều người.
"Cố Tuyết, cô hãy đợi đó!"