“Chị, mọi người muốn chị khuyên nhủ bố đừng tự tử, chứ không phải kêu chị kích thích tâm trạng của bố. Chị nói với bố noitj câu đàng hoàng cũng không được sao? Tại sao cứ kiên quyết phải chụp mũ tham ô cho bố chứ? Bố là bố chị, nếu như bố bị khép tội, nhà mẹ của chị sẽ sụp đổ, vậy sau này lấy ai làm chỗ dựa cho chị nữa? Chị không sợ khi chị không còn chỗ dựa thì nhà họ Niên sẽ đuổi chị đi sao?”
Cố Nguyệt Sương uất ức hỏi.
Vốn nghĩ Cố Tuyết cũng có tâm lý như người thường, thấy người thân tự sát sẽ hoảng sợ, khuyên răng. Nhưng ai ngờ mỗi câu nói của cô ấy đều sắc nhọn như dao cạo, nếu như Cố Hải thật sự có ý muốn chết thì chắc là đã nhảy xuống rồi.
Huống gì bây giờ còn đang phát sóng trực tiếp, hàng triệu người đang xem, nếu Cố Tuyết không chịu làm theo kịch bản đã định sẵn, thì chắc chắn là mũi nhọn sẽ chĩa vào Cố Hải và mẹ con cô ta.
“Vậy cô muốn tôi nói thế nào mới vừa lòng hả dạ? Muốn tôi khóc lóc cầu xin ông ta không nhảy xuống? Hay là nói sẽ họp lại cổ đông giữ nguyên chức vụ cho ông ta? Hay là chia luôn cổ phần trong tay tôi cho ba người nhé? Cố Nguyệt Sương, kịch bản trói buộc đạo đức này nếu áp dụng vào tôi của lúc trước chắc chắn sẽ thành công, nhưng tiếc là bây giờ tôi không phải con rồi để mấy người giật dây nữa. Còn về phần nhà mẹ đẻ chống lưng. Cô tự hỏi lương tâm mình xem hai năm nay các người có làm chủ cho tôi được chuyện gì không? Hay là các người chỉ biết tìm lợi lộc từ nhà họ Niên, từ Niên Thị?”
Cố Tuyết cười lạnh hỏi.
Lời chất vấn của cô khiến Cố Nguyệt Sương ngậm miệng, bây giờ đang ở trước máy quay, cô ta tuyệt đối không thể để bản thân lộ ra khuôn mặt xấu xí. Những gì nhà họ Cố và bản thân cô ta kiếm được hai năm nay quá nhiều, hoàn toàn không có chuyện gì gọi là chống lưng cho Cố Tuyết.
“Chị… chị đừng nói lảng sang chuyện khác!”
Cố Nguyệt Sương lắp bắp.
“Chính cô khơi chuyện trước. Giờ lại thành tôi nói sang chuyện khác à? Cố Nguyệt Sương, bản lĩnh đánh tráo khái niệm của cô ngày càng giỏi giống mẹ cô rồi đó!”
Cố Tuyết cười khẩy.
“Chị… chị đừng lôi mẹ em vào cuộc… mẹ em không có tâm kế như chị nghĩ đâu, mẹ em lương thiện lắm!”
Cố Nguyệt Sương cãi lại.
“Là người lương thiện thì không ai giật chồng người khác cả. Cũng chẳng ai đối xử với con chồng như con ở đâu. Cố Nguyệt Sương, tốt nhất là cô nói ít thôu, kẻo càng nói lại càng khiến tôi nhớ về quãng thời gian sống trong nhà mình, nhưng lại bị hành hạ đủ thứ. À, chắc là cô không biết mỗi đoạn phim camera trong nhà đều được lưu trữ và không thể xóa đâu nhỉ? Nếu cô cần bằng chứng thì tôi sẵn sàng cung cấp cho nè.”
Cố Tuyết lại tỏ vẻ ngây ngô nói.
“Chị…”
Cố Nguyệt Sương giận đỏ mặt. Cô ta không nghĩ camera giám sát trong nhà là thứ không thể xóa được. Mỗi lần cô ra và mẹ gài bẫy Cố Tuyết đều đưa tiền cho người làm giúp xử lý đoạn phim, hóa ra người làm đó không hề làm gì, mà trái laiu xem mẹ con cô ta như đồ ngốc, là cây ATM tiêu tiền thoải mái.
“Đủ rồi, giờ là lúc để hai đứa cãi nhau à? Tiểu Tuyết, hiểu lầm giữa chúng ta về nhà nói được không? Bây giờ con mau khuyên bố con đi, khuyên ông ấy đừng nhảy.”
Cao Phương gấp gáp nghẹn giọng.
Nếu để mặc Cố Nguyệt Sương tiếp tục tranh luận với Cố Tuyết, e là sẽ càng bị Cố Tuyết khui ra nhiều chuyện riêng tư hơn. Đến chúng đó người không thế ngẩn đầu là mẹ con bọn họ.
“Tôi nói rồi, nếu ông ta muốn nhảy thì đã nhảy rồi, làm ẫm ĩ thế này chẳng qua là muốn dùng cái danh “bố” để bắt nạt đạo đức của tôi thôi. Các người đừng làm trò hề nữa. Tôi xem đến nhàm chán lắm rồi!”
Cố Tuyết che miệng ngáp dài đáp.
“Đồ bất hiếu, mày cho rằng tao không dám nhảy đúng không?”
Cố Hải quát lớn.
“Ông ơi, ông bình tĩnh, để từ từ tôi sẽ khuyên con gái nói chuyện đàng hoàng với ông!” Cao Phương sợ hãi níu tay Cố Tuyết: “Tiểu Tuyết, dì cầu xin con, xin con nói chuyện đàng hoàng với con được không? Ông ấy đáng thương lắm rồi, con đừng làm ông ấy nghĩ quẩn nữa. Tiểu Tuyết một lời hứa bừa của con cũng được mà, miễn là làm bố con không có ý định tự tử nữa.”
“Hứa bừa? Bà nói xem bà muốn tôi hứa gì nào?”
Cố Tuyết nhướn mày hỏi.
“Con hứa gì cũng được cả. Con làm ơn rũ lòng thương bố con đi…”
Cao Phương quỳ xuống dập đầu.
Hành động của bà ta tưởng chừng như đang cầu xin, nhưng thực ra chỉ muốn mọi người mắng chửi Cố Tuyết bất hiếu, không có tình người, khổ nhục kế tuy rằng không có gì mới mẻ, nhưng mang lại hiệu quả là được rồi. Cao Phương đoán bây giờ mấy người đang xem phát sóng trực tiếp đàn chửi rủa Cố Tuyết nhiều lắm.
Cố Tuyết nhìn chằm chằm Cao Phương, sau đó lại nhìn Cố Hải tay chân run lẩy bẩy vì sợ sẽ trượt chân rơi xuống, rõ ràng là ông ta rất sợ chết, vậy mà dám dùng chiêu trò này. Xem ra nếu cô không ra tay thì ba người này vẫn xem cô như mèo hello kitty để ức hiếp.
“Được thôi, muốn tôi nói chuyện đàng hoàng phải không? Anh cảnh sat làm phiền anh để tôi qua đó nhé?”
Cố Tuyết nhún vai nói.
“Tiểu Tuyết, bên đó nguy hiểm lắm!”
Niên Bác Văn giữ khuỷu tay của vợ mình lại, ý muốn không để cô đi.
“Không sao đâu ông xã, có vài người không dùng biện pháp mạnh là không biết bản thân mình ở tầng lớp nào đâu. Em sẽ chú ý an toàn mà!”
Cố Tuyết cười đáp.
Nói xong, cô gỡ tay Niên Bác Văn ra rồi đi thẳng về phía Cố Hải.
Ba người Cố Hải, Cao Phương lẫn Cố Nguyệt Sương không hiểu hành động này của Cố Tuyết là có ý gì, tuy nhiên nếu Cố Hải biết nắm lấy cơ hội đánh trả lại thì sẽ lật ngược tình thế.
“Chỗ này cũng cao quá nhỉ?” Cố Tuyết bước lên lan can đứng cạnh Cố Hải: “Bố, bố muốn nghe con nói chuyện ngọt ngào, khuyên nhủ bố phải không? Bố đừng nằm mơ nữa. Những gì con đã quyết định ở đaii hội cổ đông là không thể thay đổi. Cho dù bố có nhảy lầu hay độn thổ thì kế quả vẫn thế thôi. Mà đứng trên này cũng mát quá nhỉ? Không biết khi nhảy xuống sẽ có cảm giác gì ta? Bố có muốn thử không? Hai chúng ta cùng nhảy thử nhé? Bố đừng sợ, cứ xem đây là trò nhảy bungee không có dây an toàn là được!”
Cố Tuyết vừa nói xong câu xong liền nắm tay Cố Hải nhảy xuống trước sự kinh hải, hoảng sợ, la hét của những người có mặt.
“Tiểu Tuyết!”