Lúc Cố Hải tỉnh lại ở phòng y tế, Cao Phương đã khóc sưng hai mắt, trong suốt mấy tiếng ông ta đau tim ngất xỉu, Cố Thừa Sâm đã cho người thu dọn toàn bộ đồ đạc của hai vợ chồng họ ném ra ngoài. Đồng thời cũng có cảnh sát đến lấy lời khai về việc Cố Tuyết đã tố cáo.
“Tôi đã nói ngay từ đầu là đứa con hoang đó không đáng tin mà. Ông lại không nghe lời tôi, một mực khẳng định nó sẽ ủng hộ ông. Bây giờ ông đã thấy chưa? Nó đang tống chúng ta vào tù đó!”
Cao Phương khóc lóc, uất nghẹn nói.
Vì chưa đủ chứng cứ để thiết lập hồ sơ vụ án, nên tạm thời bà ta và Cố Hải vẫn còn được tự do bên ngoài, tuy nhiên, không lâu nữa phía cảnh sát sẽ triệu tập họ để lấy lời khai hoàn chỉnh. Từ giờ đến khi đó, chắc chắn bà ta phải tìm cách để đổ tội ngược lại cho Cố Tuyết.
“Tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên bỏ ngoài tai lời khuyên của bà, đáng ra tôi không nên tin nó. Tôi cứ nghĩ nó vẫn là đứa ngu ngôc ai ngờ nó lại thông minh sắc sảo như vậy.”
Cố Hải ôm ngực bi ai đáp.
Trong mắt ông ta không hề nhìn thấy sự thay đổi của Cố Tuyết, cái lần ở tiệc thọ, ông ta chỉ cho rằng đứa con gái này vì không được Lục Trạch Thâm yêu thương, nên mới tìm Cố Nguyệt Sương trút giận. Những lời Cố Tuyết đã nói hôm đó vào tai ông ta vẫn chỉ là lời nói giận dỗi mà thôi.
“Ông xem đó, ông tin tưởng nó, yêu thương nó, vậy mà nó lại thông đồng với người khác hãm hại chúng ta. Nếu cảnh sát có thêm bằng chứng về việc tham ô hối lộ, thì tôi và ông phải làm sao đây? Còn có Sương Sương nữa. Con bé và Trạch Thâm đang khắng khít, không thể vì chúng ta bị hàm oan mà ảnh hưởng đến tương lai được. Có nhà mẹ vững chắc mới là chỗ dựa cho con gái khi về nhà chồng.”
Cao Phương tỉ mỉ phân tích.
“Nếu đứa con bất hiếu đó cũng biết nghĩ như bà thì tốt biết mấy. Nó tống chúng ta vào tù, đồng nghĩa với việc nó tự cắt chỗ dựa của mình. Niên Bác Văn có yêu nó đến đâu, nhưng nó không có nhà mẹ, không đem lại lợi ích cho nhà họ Niên thì sớm muộn gì nhà họ Niên cũng bắt nó phải ly hôn. Tôi nghe nói thật ra nhà bên đó vốn vừa mắt con gái lớn nhà họ Lâm hơn.”
Cố Hải thở dài nói.
“Tôi cũng có nghe về chuyện đó. Hiện giờ em gái Niên Bác Văn vẫn chỉ xem cô con gái nhà họ Lâm kia là chị dâu, hoàn toàn không xem đứa con bất hiếu đó ra gì. Cộng với chuyện lần này, chắc chắn Niên Tuyết Kỳ càng ghét Cố Tuyết.”
Cao Phương đồng tình đáp.
Chuyện về hai nhà Niên - Lâm ở thành phố S mọi người đều biết, hai nhà đó vốn có quan hệ thân thiết, Niên Bác Văn và Lâm Nhã Thi lại là thanh mai trúc mã, cùng học chung trường, cùng lớn lên bên nhau. Tuy rằng bây giờ một người là đế vương thương nghiệp, một người là ảnh hậu giới giải trí, nhưng vẫn có người ủng hộ hai người đó thành đôi. Sự xuất hiện, chen ngang của Cố Tuyết không khác gì mấy cô gái nữ phụ vô duyên trong tiểu thuyết.
“Nhưng mà bây giờ lo chuyện này làm gì, chẳng phải chúng ra nên nghĩ cách làm sao thoát tội mới đúng chứ? Tôi bỏ sức cho Cố Thị nhiều năm, ăn chút tiền thì có gì không đúng chứ? Đổi lại người khác chắc chắn cũng làm như tôi thôi. Bà xem, bây giờ Cố Thừa Sâm nắm quyền trước sau gì nó cũng đi vào vết xe đổ của chúng ta. Đến chừng đó có khi Cố Thị phải tuyên bố phá sản.”
Cố Hải tức giận nói.
“Chắc chắn mọi chuyện sẽ diễn biến như ông nói rồi. Chỉ có đứa con bất hiếu đó không biết nghĩ thôi. Mà chuyện này cũng phải trách tôi, nếu tôi chịu để Sương Sương thiệt thòi, nhường hết đồ tốt cho nó thì chắc là nó không hận tôi và ông đến mực này đâu nhỉ? Đứa con này của ông sinh cũng tốt ghê, chỉ biết tham lam giành quyền lợi về mình, không cho ai hưởng hết.”
Cao Phương châm chọc mỉa mai.
“Tôi cũng hối hận khi sinh ra nó. Giờ chúng ta làm sao đây bà? Chúng ta không thể để nó đắc ý được!”
“Ông còn nhớ chuyện hôm đó tôi với ông chứ? Ông làm theo những gì tôi nói đi. Chúng ta sẽ cùng kéo Cố Tuyết xuống nước!”
Cao Phương thâm độc.
Trước lời gợi ý của bà ta, Cố Hải cảm thấy kế hoạch dự phòng kia nên đến lúc sử dụng, nếu Cố Tuyết không để ông ta sống tốt, thì ông ta chắc chắn sẽ cùng cô chết chung một chỗ.
Mang theo mạng của con gái Diệp Tuyết Hi bồi tán, âu cũng là một sự an ủi.
Nghĩ ngợi giây lát, Cố Hải tươi cười mở miệng: “Vậy làm theo lời bà đã nói đi!”
(…)
Tập đoàn Niên Thị.
Buổi họp cổ đông diễn ra thuận lợi hơn Cố Tuyết đã nghĩ, trước khi buổi họp này diễn ra, cô đã luyện tập, bắt chước khí thế bá đạo tổng tào của Niên Bác Văn. Là một diễn viên có thực lực, dĩ nhiên là Cố Tuyết học tập rất nhanh, thậm chí lúc cô chất vấn Cố Hải, Cao Phương và khi tuyên bố cắt chức của họ rất có bá khí.
Sự xuất hiện lần này của Niên Bác Văn chỉ với tư cách là người nhàn nhã xem kịch mà thôi.
“Ông xã, anh nói xem, ban nãy em có giống anh không? Em có giống mấy nữ tổng giám đốc trong truyện nữ cường không?”
Cố Tuyết ngồi trong lòng của Niên Bác Văn phấn khích hỏi.
Sự chủ động thân mật của cô càng ngày càng làm Niên Bác Văn quên mất bức tường hắn cố dựng lên, tạo khoảng cách với cô lúc trước.
“Giống lắm. Em rất bá đạo, xinh đẹp, tài giỏi. Vừa rồi khí thế của em đã áp đảo toàn bộ cổ đông của Cố Thị.”
Niên Bác Văn dịu giọng đáp.
Hắn vuốt ve mái tóc của Cố Tuyết, mùi thơm thoang thoãng cứ loanh quanh, vấn vương bên mũi của hắn.
“Em là ai chứ? Là vợ của đế vương thương nghiệp, thì em cũng phải là một bà hoàng hậu có uy quyền mà. Bằng không thì em sẽ bị người ta ức hiếp đến chết mất.”
Cố Tuyết cao giọng đáp.
Mặc dù có hơi tự cao tự đại, nhưng Niên Bác Văn không hề xem đó là khuyết điểm để chê trách. Trái lại, hắn càng thích một Cố Tuyết hoạt bát thế này hơn.
“Em ở cạnh tôi, không ai dám bắt nạt em đâu!”
“Sai lại không có chứ? Thật ra em vẫn bii nhiều người ức hiếp lắm đó. Nhưng em sẽ không nhờ anh ra mặt đâu, em có thể tự mình giải quyết bọn họ.”
“Ý em là Cố Nguyệt Sương, Trương Ly, Trình Lạc và em gái tôi à? Em muốn xử lý bọn họ thế nào? Nói tôi nghe xem!”
Niên Bác Văn cưng chiều hỏi.
“Không nói cho anh biết đâu. Em đã có tính toán. Mặc dù Niên Tuyết Kỳ là em gái anh, nhưng nếu cô ta vẫn cứ tìm em gây chuyện thì em sẽ không nể mặt anh đâu. Trẻ con không dạy dỗ một lần thật mạnh tay, thì sẽ không biết mình có lỗi thế nào, khiến người khác gặp rắc rối ra sao. Có những chuyện tưởng là nhỏ, nhưng cứ nếu tích dần thì sẽ nguy lắm đó!”
Cố Tuyết ngẫm nghĩ đáp.
Đối với hành vi ở kiếp trước của Niên Tuyết Kỳ, cô vẫn muốn dạy cho cô ta một bài học, để cô ta nhớ đến chết vẫn không quên.
“Tôi cũng không có ý sẽ đứng về phía em gái. Em có biết không, người thân của tôi thật ra chỉ có bà nội thôi, còn bố mẹ và Tuyết Kỳ thì…”
Niên Bác Văn đang nói thì bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt, ngay sau đó, Hà Hoài hốt hoảng đi vào báo cáo.
“Sếp, mợ hai, không hay rồi, tổng giám đốc Cố vừa gọi thông báo ông Cố đang có ý định nhảy lầu tự tử!”