Hành động bất ngờ của Triệu Thơ Thơ khiến Cố Tuyết không kịp phòng bị nên ngã nhào xuống đất, trước khi cô và vệ sĩ bên cạnh kịp phản ứng thì Triệu Thơ Thơ đã khuất dạng, tuy rằng vừa bị hành hung, nhưng nỗi sợ khiến cô ta như gắn thêm cánh vào chân, chạy nhanh hơn sóc.
Cố Tuyết vốn định đuổi theo, tuy nhiên vào lúc này, cảnh sát lại xuất hiện, buộc lòng cô phải ở lại cho lời khai.
Chính vì vậy mà Cố Tuyết không thể nào tìm được Triệu Thơ Thơ, cũng may là có camera quan sát chứng minh cô không nói dối.
“Cảm ơn cô Cố đã báo án, chúng tôi sẽ lưu ý về việc này.”
Cảnh sát gấp lại hồ sơ nghiêm túc nói.
"Không có gì, đây là bổn phận tôi phải làm, mong là cảnh sát có thể giúp đồng nghiệp của tôi thoát khỏi người đàn ông đó. Nếu có tin gì thì mong phía cảnh sát sẽ liên lạc với tôi "
“Cô Cố cứ yên tâm, có tin tức gì tôi sẽ lặp tức liên hệ với cô ngay. Giờ chúng tôi về sở cảnh sát đây!”
Viên cảnh sát nói xong liền quay người ra khỏi con hẻm. Cố Tuyết cũng không nán lại nữa, thời gian đưa cơm cho Niên Bác Văn đã trễ hơn ba mươi phút rồi, bây giờ chắc là hắn đang đói bụng lắm.
Nghĩ vậy, Cố Tuyết vội vã đi ra khỏi con hẻm, chạy nhanh đến tập đoàn Niên Thị.
Cùng lúc đó ở chỗ ngoặt, Triệu Thơ Thơ thập thò nhìn theo bóng dáng của Cố Tuyết, thật ra cô ta chưa đi xa, chỉ tìm một chỗ trốn mà thôi. Ánh mắt của Triệu Thơ Thơ khi nhìn Cố Tuyết vô cùng kỳ lạ…
(…)
“Trễ thế này rồi mới mang cơm cho anh tôi, cô làm vợ mà vậy đó hả? Có phải cô chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ đi gặp Lục Trạch Thâm rồi mới đến đây không? Nói cho cô biết, cô mang đồ ăn của mình cút đi, anh tôi bây giờ đang thưởng thức bữa trưa do chị Thi làm đó!”
Niên Tuyết Kỳ hống hách kênh kiệu.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô ta kiếm chuyện với Cố Tuyết mỗi khi chạm mặt ở Niên Thị. Vì chuyện lần trước có mấy người bị phạt làm gương, nên hiện giờ không có ai dám nghị luận, xem thường hay cản trở Cố Tuyết đi gặp Niên Bác Văn nữa.
“Hình như tôi không tìm cô bắt cô xin lỗi, thì cô cho rằng bản thân mình có thể nhảy nhót vô tư trước mặt tôi phải không? Niên Tuyết Kỳ, tôi với cô không thù không oán, tôi cũng không chọc ghẹo gì cô, nhưng hình như cô không kiếm chuyện với tôi thì ăn không ngon, ngủ không yên nhỉ? Cô cho rằng cô nói nhảm thì tôi sẽ tin cô, sẽ buồn rầu lo âu vì cái cô họ Lâm kia hả? Cô hai Niên à, cô dùng hệ điều hành nào đến giờ vẫn chưa cập nhật được thông tin vậy? Lần trước chính miệng Bác Văn đã rạch rõ ranh giới với cô Lâm trước mặt nhiều người. Tôi nghĩ với một người có liêm sĩ cao như cô ấy sẽ không tự chuốc nhục vào thân nữa đâu.”
Cố Tuyết mỉa mai.
“Cô đừng mang chuyện cá cược ra dọa tôi. Cô nghĩ là tôi sẽ sợ cô sao? Cố Tuyết, tình cảm giữa anh tôi và chị Thi sâu đậm, không dễ gì họ lại vì vài lời của cô trở mặt đâu. Cô đừng có ghen tị rồi đặt điều bịa chuyện.”
Niên Tuyết Kỳ nghiến răng.
Thật ra chuyện lần trước ở Niên Thị có đến tai cô ta, tuy nhiên với mặc định của riêng mình, cô ta không tin Niên Bác Văn lại đối xử với Lâm Nhã Thi tệ bạc.
“Cô có thể đi hỏi thư ký tầng trên xem tôi có bịa đặt hay không. Bây giờ tôi không rảnh ở đây đôi co với cô. Mời cô tránh đường giùm cho.”
“Tôi không tránh thì sao? Chỗ này là Niên Thị, không phải nhà của cô, cô kêu tôi tránh thì tôi phải tránh hả? Còn bày đặt mang cơm trưa cho anh tôi nữa chứ! Mấy thứ này có thể bỏ vào miệng à? Đồ ăn cô nấu chỉ xứng đáng ở trong thùng rác thôi!”
Nói rồi, Niên Tuyết Kỳ nhanh tay giật lấy hộp cơm trên tay Cố Tuyết ném vào thùng rác bên cạnh trước sự kinh hãi của mọi người. Phải biết là mấy ngày nay, ngày nào tổng giám đốc Niên cũng ăn cơm trưa do Cố Tuyết mang đến. Niên Bác Văn không chỉ ăn ngon miệng mà còn ngầm khoe khoan tình yêu với tất cả mọi người.
Bây giờ Niên Tuyết Kỳ lại cư nhiên ném đồ ăn vào thùng rác, e rằng hành động này sẽ khiến Niên Bác Văn không vui.
“Giờ thì anh tôi sẽ không phải ăn mấy thứ rác rưởi nữa!”
Niên Tuyết Kỳ phủi tay đắc ý nói.
Trong mắt của ả, Cố Tuyết mãi mãi chỉ là đồ thấp hèn bẩn thỉu, những gì qua tay cô ấy đều phải bỏ đi, không thể giữ lại.
Chát!
Gương mặt đang vui vẻ hả hê của Niên Tuyết Kỳ đông cứng lại. Cố Tuyết không kiêng dè gì đã cho cô ta một bạt tai, sức lực cô ấy dùng mạnh đến làm khóe môi của Niên Tuyết Kỳ rướm máu.
“Cô…”
Niên Tuyết Kỳ còn chưa nói xong đã nhận thêm cái tát thứ hai, cái tát lần này còn mạnh hơn ban nãy.
“Cô…”
“Hai cái tát này là tôi thay nhà họ Niên dạy dỗ cô đó! Cô xuất thân danh môn, lẽ nào chưa từng được dạy qua lễ nghi phép tắc? Bất kể cô bất mãn với tôi đến đâu đi nữa thì vẫn là chị dâu của cô, là vợ hợp pháp của Bác Văn, thân phận địa vị đứng trên cô một bậc. Vậy mà cô lại ăn nói hỗn xược, còn đem đồ của tôi ném vào sọt rác. Cô nghĩ cô làm vậy là oai phong lắm à? Không đâu Niên Tuyết Kỳ, hành động vô tri này của cô chỉ khiến người ta cười vào sự giáo dục của nhà họ Niên thôi. Nếu bây giờ cô thấy không phục thì có thể tìm bà nội cáo trạng, dĩ nhiên tiền đề là cô phải nói đúng sự thật nhé. Chứ đừng đổi trắng thay đen, cố gắng chứng minh mình là người bị hại.”