Bước chân của Niên Bác Văn dừng lại khi nghe Cố Tuyết muốn chuyển về phòng ngủ chính. Lúc trước, sống chết thế nào cô cũng nhất quyết không bước chân vào phòng ngủ chính nửa bước, vậy mà hiện tại... lẽ nào Cố Tuyết thật sự muốn bắt đầu lại với hắn? Liệu hắn có thể ảo tưởng hạnh phúc đang quay đầu lại mỉm cười không?
Thấy Niên Bác Văn đứng như trời trồng tại chỗ, Cố Tuyết lặp lại:
"Em muốn chuyển về phòng ngủ chính, có được không?"
Sợ Niên Bác Văn nghĩ nhiều, cô lại nói tiếp: "Dĩ nhiên là anh cũng sẽ ở cùng với em trong phòng ngủ chính!"
Đến lúc này, tròng mắt của Niên Bác Văn mở to như thể không thể tin nổi những gì bản thân vừa mới nghe thấy, chẳng những Cố Tuyết muốn dọn về phòng ngủ chính, mà còn muốn ở cùng phòng với hắn. Trong trí nhớ của Niên Bác Văn, hắn từng muốn cùng cô ở một chỗ, tuy nhiên, Cố Tuyết đã kháng cự vô cùng quyết liệt, thậm chí cô ấy còn định cắn lưỡi quyên sinh. Chính vì vậy mà hắn buộc lòng để cô ngủ ở phòng khách.
"Em vừa nói gì? Có thể lặp lại không?"
Giọng của Niên Bác Văn run run.
Cố Tuyết không vội trả lời, cô chậm rãi bước lên mấy bậc thang, ngụ ý muốn kéo gần khoảng cách với hắn.
Khi cô và hắn đứng cùng một chỗ, Cố Tuyết mỉm cười mở miệng: "Em nói em muốn dọn về phòng ngủ chính, ở cùng với anh."
"Thật sự em muốn như vậy?"
Niên Bác Văn khó tin hỏi lại.
Có nằm mơ hắn cũng không ngờ Cố Tuyết lại nói muốn ở cùng phòng với hắn.
"Đúng vậy, đây hoàn toàn là ý muốn của em. Bác Văn, em nói rồi, em muốn cùng anh chung sống hòa bình, những chuyện ngu xuẩn vô tri lúc trước sẽ không bao giờ lặp lại."
Cố Tuyết kiên nhẫn nói lại lần nữa.
Quan sát biểu hiện của Niên Bác Văn từ khi cô sống lại đến giờ, hầu như trên gương mặt điển trai của hắn chỉ hiển hiện vẻ kịn ngạc và hoài nghi, trong lòng Cố Tuyết càng cảm thấy áy náy, khó chịu.
"Anh... không thích sao?"
Cố Tuyết thấp giọng.
"Thích." Niên Bác Văn nói trong họng, âm thanh cực kỳ nhỏ đến độ Cố Tuyết ở bên cạnh cũng không thể nghe thấy: "Vậy cứ làm theo ý muốn của em. Tôi sẽ nói quản gia sắp xếp."
Niên Bác Văn nói xong thì quay người đi nhanh lên lầu hướng phòng sách, trước khi hắn hoàn toàn khuất dạng sau cánh cửa, Cố Tuyết trông thấy một nụ cười nhè nhẹ xuất hiện trên môi. Có lẽ tâm trạng của Niên Bác Văn đang hưng phấn lắm.
Cố Tuyết thở dài một cái. Cô nhìn căn biệt thự, lại nhìn đến tấm ảnh cưới treo ở đại sảnh, cảm giác khó chịu, day dứt cứ không ngừng cấu xé tim phổi của cô. Nếu trước kia cô biết trân trọng Niên Bác Văn, hẳn là hai năm nay cô và hắn đã có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Nghĩ đến đây, Cố Tuyết càng tự trách bản thân của mình ngu ngốc.
(...)
Rất nhanh, quản gia và người hầu trong nhà đã mang đồ đạc của Cố Tuyết sang phòng ngủ chính. Nói là dọn phòng nhưng thực ra chỉ là mang vài món vật dụng cá nhân mà thôi.
Lúc trước vì lấy lòng Lục Trạch Thâm mà Cố Tuyết luôn chọn mấy bộ váy áo màu mè, sến súa, trang điểm cũng theo kiểu cách quê mùa. Đây là những gì Cố Nguyệt Sương đã gợi ý. Thực tế thì cô ta chỉ muốn biến cô thành kẻ lập dị, xấu xí mà thôi, thế mà trước kia cô còn hết lời khen ngợi cô ta thấu tình đạt lý.
Mấy bộ váy thường mặc hoàn toàn bị vứt bỏ. Cố Tuyết nhờ quản gia đặt giúp mấy bộ váy theo đúng sở thích của cô. Ban đầu, khi nghe yêu cầu này, quản gia đã trợn mắt kinh ngạc.
Tác phong làm việc của Lý quản gia rất nhanh nhẹn, hơn ba mươi phút sau, váy áo mới được đưa đến biệt thự để Cố Tuyết nhìn qua một lượt. Không chỉ có y phục, trang sức, đồ trang điểm cũng được mua mới, những thứ trước kia đều là hàng rẻ tiền, sử dụng nhiều ảnh hưởng đến làn da. Trước khi Cố Tuyết qua đời ở kiếp trước, dù chỉ mới hơn ba mươi tuổi nhưng cơ thể của cô đã già hơn mười tuổi, gương mặt xinh đẹp đầy tàn nhan và mụn đỏ.
Sáu giờ tối.
Nhà thiết kế và nhân viên trang điểm theo trợ lý Hà Hoài đến biệt thự gặp Cố Tuyết theo sự phân phó của Niên Bác Văn. Trừ Hà Hoài, nhà thiết kế và thợ trang điểm đều quen mặt với Cố Tuyết, họ là nhân viên công tác ở tập đoàn Niên Thị, đồng thời cũng là nhà thiết kế chuyên dụng của Niên Bác Văn.
Mỗi khi có tiệc, hai người này đều đảm nhận phụ trách trang điểm, thiết kế lễ phục.
"Mợ chủ, nhân viên trang điểm và nhà thiết kế đến rồi, cô có yêu cầu gì cứ nói thẳng với họ là được."
Hà Hoài kính cẩn nói.
Hắn là người đi theo Niên Bác Văn từ khi vừa tốt nghiệp, mọi hoạt động hằng ngày của chồng cô đều do một tay hắn lo liệu. Hà Hoài rất biết thời thế, hắn chưa bao giờ cậy vào việc bản thân là trợ lý riêng mà lên mặt với bất kì ai, thậm chí ngay cả cô luôn đối chọi với Niên Bác Văn vẫn nhận được sự tôn trọng của hắn.
"Trợ lý Hà nói câu này hơi thừa rồi, mợ chủ nhà này làm gì có mắt thẩm mĩ mà chọn lựa. Tổng giám đốc đã bảo chúng tôi làm thế nào thì chúng ta sẽ làm thế ấy thôi. Nghe theo yêu cầu của mợ chủ thì chúng tôi sẽ mấy uy tín đó."