Những bông sen trắng như Lâm Nhã Thi sở dĩ luôn được người khác đồng cảm, là vì bên cạnh lúc nào cũng có mấy kẻ đần như Kiều Lan tẩy trắng. Cố Tuyết nhìn chằm chằm đôi chủ tớ trước mặt, rõ ràng bọn họ một người đóng vai hiền, một người đóng vai ác, hắn là đang muốn làm cho Niên Bác Văn đồng cảm.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối chồng cô thậm chí còn không liếc mắt để ý đến Lâm Nhã Thi một cái, biểu hiện này quá rõ ràng là hắn không xem cô ta ra gì, cũng chẳng có tầm quan trọng như mọi người đồn thổi.
“Tiểu Lan, em đừng ăn nói hàm hồ nữa.” Lâm Nhã Thi giữ tay Kiều Lan lại, sau đó tiếp tục mỉm cười vui vẻ với Cố Tuyết: “Cô Cố… à không, mợ hai, xin lỗi cô vì thái độ của Tiểu Lan. Con bé vì lo lắng cho tôi nên mới có thái độ không đúng, cô là người lớn, đừng chấp nhất với con bé nhé?”
“Cô ta bao nhiêu tuổi rồi mà lại bảo là còn nhỏ? Nhìn cô ta ít nhất cũng ngoài hai mươi vậy mà vẫn xem là nhỏ thì cô và Bác Văn được tính là trẻ sơ sinh à? Cô Lâm, muốn làm đóa sen trắng ngây thơ thuần khiết thì cũng nên có mức độ, đừng làm ra vẻ quá laii phản tác dụng đấy!”
Cố Tuyết mỉa mai.
“Cô đừng được đà lấn tới, chị Thi tốt bụng mới không chấp vặt với cô thôi. Loại người như cô có tư cách gì ở đây chất vấn chị ấy?”
Kiều Lan nổi nóng.
“Tiểu Lan, im lặng. Em còn không biết mình sai ở đâu à? Đừng ăn nói hàm hồ nữa, mau xin lỗi mợ hai đi!”
Lâm Nhã Thi tức giận quát nhẹ.
Ngay lặp tức Kiều Lan liền ngậm miệng lại, cô ta luôn rất sợ Lâm Nhã Thi nổi giận, cũng sợ bản thân sẽ vì những chuyện không đâu mà bị sa thải. Công việc trợ lý cho Lâm Nhã Thi mặc dù cực khổ, nhưng bù lại cô ta có thể hiên ngang nói chuyện với các minh tinh khác, cũng không cần cúi đầu trước bất kỳ ai khi đến Niên Thị. Đãi ngộ này mấy nữ diễn viên khác làm sao có được chứ?
Chính vì vậy mà từ khi làm trợ lý cho Lâm Nhã Thi đến giờ, Kiều Lan chưa từng dám chọc giận cô ta.
“Chị nói em mau xin lỗi!”
Lâm Nhã Thi lạnh giọng.
“… Xin lỗi!”
Kiều Lan không tình nguyện đáp cộc lốc.
“Xin lỗi cho đàng hoàng!”
Lâm Nhã Thi lại gắt.
“… Mợ hai, tôi thành thật xin lỗi vì có thái độ trịch thượng với cô. Mong cô bỏ qua cho tôi lần này!”
Kiều Lan cắn răng, nuốt giận nói.
Cố Tuyết biết cô ta nói lời xin lỗi này là không tình nguyện, nhưng nếu không cho Lâm Nhã Thi mặt mũi, khiến cô ta càng thẹn quá hóa giận thì sẽ rắc rối hơn, vì vậy mà cô không thèm nói tiếng nào đi thẳng vào văn phòng của Niên Bác Văn. Mấy chuyện kế tiếp để hắn tự mình xử lý.
“Bác Văn, mợ hai…”
Lâm Nhã Thi ngượng ngùng, ấp úng.
“Cô Lâm, chúng ta tuy là bạn nhưng cũng không tính là thân thiết. Những tin đồn nhảm, hay chuyện cô tự ý đụng vào điện thoại của tôi, lần đầu tôi sẽ bỏ qua không truy cứu, tuy nhiên, tôi hy vọng chuyện này sẽ không lặp lại lần thứ hai. Đối với tôi, ý nghĩ và cảm xúc của Tiểu Tuyết là trên hết!”
Ý tứ của hắn rấy rõ ràng, Cố Tuyết ghét ai thì hắn cũng không ưa người đó. Cố Tuyết muốn ai chết, thì kẻ đó không thể thấy mặt trời vào hôm sau.
“… Tôi… tôi biết rồi… cậu… cậu đừng giận tôi nhé!”
Lâm Nhã Thi rưng rưng nước mắt.
Phải nói là cô ta có đôi mắt đẹp, rất có thần, giống như biết nói. Không biết bao nhiêu người đàn ông đã đắm chìm trong đôi mắt này, sẵn sàng vì vài giọt lệ của Lâm Nhã Thi mà sống mái với nhau.
“Cô Lâm, tôi có vợ rồi, mấy chiêu trò này của cô vô dụng với tôi. Chuyện hợp tác giữa Lâm Thị và Niên Thị đã bàn xong rồi thì cô có thể về. Vợ tôi còn đang đợi, tôi không thể lãng phí thời gian ở đây nói chuyện phím với cô. Đi trước!”
Không chờ Lâm Nhã Thi có cơ hội mờ miệng, Niên Bác Văn liền trở về văn phòng đóng sầm cửa lại.
Lần đầu tiên chủ tớ Lâm Nhã Thi bị đuổi khéo khỏi Niên Thị, đám thư ký hóng chuyện nãy giờ đã phát tin này vào trong nhóm của công ty, hiện giờ trên dưới Niên Thị đanh bàn tán sôi nổi, trừ phía lễ tân.
Lâm Nhã Thi nhìn cánh cửa đóng kín, cô ta ngoài mặt vẫn giữ thái độ dịu dàng, nhưng thực ra là đang muốn phát tiết.
Hôm nay cô ra vì Cố Tuyết chịu mất mặt, ngày sau chắc chắn cô ta sẽ trả thù. Năm dài tháng rộng, chưa chắc gì Cố Tuyết sẽ ngồi vững vị trí bà Niên đâu.
“Tiểu Lan, giúp chị điều tra kỹ lưỡng về Cố Tuyết!”
(…)
Bên trong văn phòng. Cố Tuyết ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, thi thoảng cô lại nhìn ra ngoài cửa để xem khi nào Niên Bác Văn mới trở về. Mặc dù chỉ mới qua hơn năm phút, nhưng cô lại cảm thấy giống như năm tiếng đã qua.
Thì ra cảm giác chờ đợi người nào đó lại dài đằng đẵng.
Lúc trước ngày nào Niên Bác Văn cũng ở nhà đợi cô, chắc là còn khó chịu hơn cô hiện tại.
“Vẫn còn chưa nguôi giận à? Em có muốn ăn đồ ngọt không? Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng tốt hơn đấy!”
Niên Bác Văn đóng cửa, rồi đi đến bên cạnh Cố Tuyết ngồi xuống dỗ dành. Chuyện hiểu lầm giữa hắn và Lâm Nhã Thi chắc đang khiến cô cảm thấy bực bội.
“Ai nói với anh ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng tốt lên vậy? Là cô thanh mai đó của anh nói à? Có phải anh cũng thường an ủi cô ta như vậy không?”
Cố Tuyết phùng má hỏi.
“Em lại nghĩ đi đâu thế? Tôi đã nói tôi và cô Lâm không phải như lời đồn rồi mà? Trước giờ tôi cũng chưa từng dỗ dành cô gái nào ngoài em cả.”
Niên Bác Văn thở dài giải thích.
“Vậy tại sao anh lại biết ăn đồ ngọt sẽ hết tức giận?”
Cố Tuyết không tin hỏi.
“Tôi tra cứu trên mạng, lúc trước em luôn không hài lòng về tôi, thường xuyên nóng nảy với tôi, nên tôi lên mạng tra cứu xem làm sao để có thể dỗ dành mỗi khi em giận dỗi.”