“Cô dám…”
Kiều Lan trợn mắt định xông đến đánh Cố Tuyết liền bị cô ấy nhanh tay hơn chặn lại, đồng thời cũng thẳng tay tát Kiều Lan một cái.
“Cô còn dám đánh tôi?”
Kiều Lan quát lớn.
Cơn giận làm cho gương mặt của Kiều Lan trở nên méo mó xấu xí, nhóm thư ký ở ngay bên cạnh nghe thấy tiếng kêu cũng chạy ra ngoài túm tụm lại để hóng hớt.
“Đánh cô thì đánh cô, lẽ nào tôi còn phải chọn ngày nữa à? Tôi không biết chị Thi của cô và Bác Văn thân thiết ra sao, nhưng đây là Niên Thị, tôi là vợ của tổng giám đốc, chồng tôi còn chưa lên tiếng xem thường tôi, mắng chửi tôi, cô là gì mà lại ở đây thay chồng tôi kênh kiệu hống hách? Mối quan hệ của vợ chồng tôi thế nào cũng chưa đến phiên người ngoài, không chút quan hệ gì với chồng tôi phán xét đâu!”
Cố Tuyết lạnh nhạt: “Nếu cô cảm thấy ấm ức, bây giờ có thể cùng tôi vào đó tố cáo, để xem chồng tôi đứng về phía tôi hay đứng về phía cô.”
“Cô đừng tưởng mình là vợ của tổng giám đốc thì ngon lắm. Nếu cô có cân lượng với tổng giám đốc Niên thì tại sao mọi người lại xem thường cô, khinh miệt cô? Thậm chí còn có người nói cô không đứng đắn? Cố Tuyết, cô chẳng qua chỉ là đối tượng liên hôn, đừng tưởng rằng mình là bà chủ có uy quyền nữa!”
Kiều Lan lớn tiếng quát lại.
Vừa quát xong, cánh cửa văn phòng tổng giám đốc được mở, Niên Bác Văn và Lâm Nhã Thi cùng sánh vai nhau xuất hiện. Mặc dù không muốn phủ nhận, nhưng Cố Tuyết không khỏi cảm thán khi nhìn chồng cô và cô ta đứng cạnh nhau. Hai người ấy quả thực xứng đôi vô cùng, đây hẳn là cái người ta vẫn hay nói “mây tầng nào, gió tầng ấy.”
Tuy rằng Cố Tuyết cũng là người xinh đẹp, nhưng so với Lâm Nhã Thi thì cô còn kém rất xa. Một thiên kim tiểu thư vừa giàu, vừa đẹp, lại nổi tiếng tốt tính vậy mà Niên Bác Văn lại bỏ qua.
Đột nhiên, Cố Tuyết cảm thấy có vị chua chát vấn vươn ở cuốn họng.
“Lan, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Nhã Thi hốt hoảng nhìn bộ dạng khốn khổ của trợ lý lo lắng hỏi.
“Chị Thi, em bị cô ta đánh đó. Em nói cô ta vài câu thôi, vậy mà cô ta vừa mắng vừa đánh, còn đổ cà phê lên người em nữa. Chị Thi, mặc dù cô ta là vợ của tổng giám đốc cũng không nên hống hách, chuyên quyền như vậy được.”
Kiều Lan thút thít nói.
Quả nhiên là người ác thường cáo trạng trước, Hà Hoài lẫn Cố Tuyết đều đang đứng xem cô ta diễn kịch.
“Sao lại có chuyện như vậy được? Có phải có hiểu lầm gì không?”
Lâm Nhã Thi dè dặt nhìn qua Niên Bác Văn thấp giọng hỏi.
Đương sự là Cố Tuyết, nhưng Lâm Nhã Thi lại nói chuyện với Niên Bác Văn giống như đang tìm kiếm sự đồng tình, đồng cảm của hắn.
“Không có hiểu lầm gì hết, thật sự em bị cô ta ức hiếp mà, chị không tin thì có thể hỏi những người đang có mặt ở đây.”
Kiều Lan khóc lóc.
Nhóm thư ký hóng hớt xem chuyện nghe vậy thì quay đầu bỏ chạy hết về bàn làm việc, đối phương đang bị Kiều Lan tốt cáo là vợ của tổng giám đốc, chưa biết thái độ của tổng giám đốc thế nào, chỉ riêng việc trợ lý Hà Hoài có mặt chứng kiến từ đầu đến cuối, cũng đủ để họ không dám lên tiếng bênh vực Kiều Lan.
Mắt thấy đám thư kí bình thường quấn quýt xu nịnh mình bỏ chảy, đáy mắt Kiều Lan lạnh xuống mấy phần, mấy người này đúng là ăn cháo đá bát.
“Trợ lý Hà, chuyện này…”
Lâm Nhã Thi ấp úng.
Nhân chứng duy nhất chỉ có Hà Hoài, chuyện này hỏi hắn là đúng nhất.
“Chuyện này tôi nói sẽ không diễn tả hết từ đầu đến cuối, chi bằng chúng ta cùng xem camera đi, lúc đó thì biết ai mới là người gây chuyện.”
Hà Hoài nghiêm nghị đáp.
Vì lời này của hắn, không cần xem camera cũng biết người gây sự là ai. Lâm Nhã Thi nhìn sang Kiều Lan đang xanh mặt, không cần nói nhiều cô ta cũng biết trợ lý của mình đã ăn nói hàm hồ vớ vẩn, nên mới chọc giận Cố Tuyết và bị tát tai.
“Bác Văn, anh xem…”
Vốn dĩ Lâm Nhã Thi muốn Niên Bác Văn nói giúp vài câu, nhưng cô ta cừa mở miệng liền bị hành đồng đi đến bên cạnh, ôm vai cô ấy cắt ngang.
“Em có mệt không? Vào văn phòng rồi giải quyết tiếp nhé?”
Niên Bác Văn ôn tồn hỏi.
Thái độ dịu dàng ôn hòa này khiến Lâm Nhã Thi kinh ngạc. Phải biết Niên Bác Văn là loại người không nói đến chuyện tình cảm, đừng nói là tốt với người khác, ngay đến Niên Tuyết Kỳ là em gái cũng chưa bao giờ thấy hắn nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm. Vậy mà lúc này, Niên Bác Văn lại đối đãi với Cố Tuyết bằng thái độ ấm áp chưa từng có.
“Mặc dù em không mệt, nhưng đúng là chúng ta nên vào trong nói chuyện. Ít nhất là còn cho thanh mai trúc mã của anh mặt mũi nữa. Bởi vì em đang rất muốn hỏi thanh mai trúc mã của anh là dạy dỗ trợ lý ra sao, mà cô ta lại hiên ngang ở ngoài đó tám chuyện về em, xem thường em, thay anh phán xét em, phán xét hôn nhân của chúng ta nữa!”