Nếu không phải bên cạnh vẫn còn lưu lại hơi ấm thì Niên Bác Văn đã nghĩ đêm qua chỉ là giấc mơ. Sau khi giúp Cố Tuyết sấy tóc, mặc dù tiếp theo không phát sinh thêm chuyện gì nhưng đối với hắn không khác nào mộng cảnh. Lần đầu tiên sau khi kết hôn, Cố Tuyết đồng ý nằm cùng giường, đắp cùng chăn với hắn. Chẳng những vậy, cô còn rất chủ động ngủ trong vòng tay của hắn. Suốt đêm, trái tim của Niên Bác Văn cứ nhảy múa không yên khiến hắn đến gần sáng mới có thể chợp mắt.
Nhà chính không tĩnh lặng như biệt thự, Niên Bác Văn vừa bước xuống cầu thanh đã nghe người làm trong nhà xì xầm bàn tán về Cố Tuyết. Khác với những lần trước, lần này người hầu không hề nói xấu gì cô ấy, mà họ đang kinh ngạc khi mới hơn năm giờ sáng, Cố Tuyết chủ động xuống bếp muốn phụ giúp mọi người chuẩn bị bữa ăn, không chỉ có vậy, cô ấy còn tỉ mỉ ghi chép lại sở thích của mọi người trong nhà họ Niên, nhất là về khẩu vị của Niên Bác Văn, điều này càng làm hắn không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhà bếp thoang thoảng mùi dầu mỡ, Cố Tuyết đang nói chuyện với quản gia và bếp trưởng. Đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với tất cả bọn họ, hai năm này mỗi khi đến nhà chính, Cố Tuyết đều tỏ thái độ và thường không ở lại quá nửa tiếng.
“Mợ hai, món này chỉ cần đảo thêm năm phút nữa là được. Sáng nay vất vả cho mợ rồi, mong là bà chủ và mọi người sẽ có cái nhìn khác về mợ.”
Quản gia ôn tồn nói.
Quản gia nhà chính họ Từ, tên Châu, ông ấy năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, bắt đầu từ thời niên thiếu đã phục vụ ở nhà họ Niên, tính đến nay đã hơn năm mươi năm có lẻ.
“Cảm ơn lời khích lệ của ông, tôi cũng mong có thể hòa nhập với bà nội và bố mẹ.”
Cố Tuyết cười đáp.
Nấu ăn là một trong các sở trường của cô, kiếp trước vì lấy lòng mẹ con Cao Phương và Lục Trạch Thâm nên cô đã cố gắng học tập. Nhờ vậy mà kiếp này cô có thể dùng kỹ năng này để rút ngắn khoản cách với họ.
Người ta luôn nói con đường đi vào lối tình cảm ngắn nhất là thông qua bao tử mà.
“Bà chủ và ông bà cả sẽ hiểu và bỏ qua chuyện cũ cho mợ thôi. Bà chủ và ông bà cả là người rất hiểu lý lẽ.”
Từ Châu an ủi nói.
Thật ra ban đầu bà cụ Niên và ông bà Niên không hề có thành kiến gì về Cố Tuyết, nhưng sau khi trải qua khá nhiều chuyện, cái nhìn của họ về cô mới từ từ không còn như xưa nữa, đêm qua lại quậy ra một trận ở tiệc thọ, dù đó không phải là do Cố Tuyết gây ra, nhưng cô cũng là nguyên nhân trong đó. Bà cụ Niên rất coi trọng bữa tiệc thọ của mình, vì đây là ngày duy nhất bà được sum vầy bên con cháu. Ngày thường chỉ có ông bà Niên ở với bà cụ, nhà chính lại rộng lớn nên vô cùng buồn tẻ.
Nghe nói đêm qua Niên Bác Văn đã “hỏi thăm” nhà họ Lục và Lục Thị, nếu nhà họ Cố không phải nhà mẹ của Cố Tuyết thì e là sáng nay cũng gặp một phen khốn đốn.
“Tôi biết mình làm sai rất nhiều chuyện, nên dù bà nội và có đối xử với tôi thế nào thì tôi cũng chấp nhận cả. Tôi sẽ không oán thán gì đâu.” Cố Tuyết mỉm cười, cô cởi bỏ tạp dề nói tiếp: “Ông và bếp trưởng chuẩn bị dọn bữa sáng nhé, tôi về phòng tắm rửa thay đồ đã, người toàn dầu mỡ thế này e là lại làm bà mất vui khi ngồi ăn cùng với tôi.”
“Vâng, mợ hai cứ đi thay đồ, tôi sẽ chuẩn bị những thứ còn lại giúp mợ.”
Từ Châu cung kính nói.
Cố Tuyết gật đầu với ông ta một cái, sau đó cô vội vàng đi nhanh ra ngoài, ai ngờ ngay lúc này lại đụng phải Niên Bác Văn đang đứng ở cửa.
“Ông xã, sao anh lại ở đây…?”
Cố Tuyết cười gượng hỏi.
Nhìn bộ vest chỉnh tề trên người hắn, cô tự giác lui lại một hai bước vì sợ dầu mỡ trên người mình làm bẩn quần áo của hắn.
“Tôi nghe mọi người nói em dậy sớm nấu bữa sáng? Sao này mấy công việc này cứ để người giúp việc trong nhà làm, em đừng tự mình làm nữa.”
Niên Bác Văn nghiêm nghị nói.
“Tại… tại sao vậy? Anh… sợ em làm gì với bữa sáng của mọi người sao?”
Cố Tuyết cụp mắt hỏi.
Nghe giọng điệu của Niên Bác Văn, hình như hắn không muốn cô xuống bếp lắm, chắc là hắn đang nghĩ cô lại có âm mưu xấu xa gì đó nữa rồi. Điều này không thể trách hắn, ai bảo trước kia cô là người không tốt chứ? Lúc nào cũng gây chuyện với nhà họ Niên thì sao hắn lại tin cô thành tâm thành ý chuẩn bị đồ ăn sáng chứ?
Trong lòng Cố Tuyết càng cảm thấy tội lỗi.
Nhìn biểu hiện của cô ấy, Niên Bác Văn đoán là cô đang nghĩ lung tung nên thở dài, chậm rãi nói:
“Không phải như em nghĩ đâu. Tôi chỉ sợ em mệt mỏi nên mới không muốn em phí tâm vào mấy chuyện vặt vãnh này. Đêm qua rất khuya em mới ngủ, sáng lại sớm nấu ăn, tôi…” Niên Bác Văn nhỏ giọng: “Không nỡ nhìn em vất vả…”
“Em không vất vả gì cả. Thể hiện tâm ý với bà nội và bố mẹ là điều em phải làm mà, lúc trước em làm nhiều chuyện không đúng, bây giờ em đang chuộc lỗi thôi.”
Cố Tuyết ngẩn đầu cười đáp.
Cô cứ sợ Niên Bác Văn sẽ nghĩ mình có ý đồ xấu, nhưng nếu hắn chỉ không đành lòng thấy cô cực khổ thì không có vấn đề gì nữa. Chút chuyện nấu nướng nữa chỉ là việc vặt vãnh mà thôi.
“Em không có lỗi, không cần tự hành hạ bản thân.”
“Anh bao dung cho em nên mới thấy em không có lỗi, nhưng em biết bản thân em có sai lầm thế nào, em sẽ từ từ sửa chữa lỗi sai. Anh không cần đau xót cho em, vì em đáng bị như vậy!” Cố Tuyết vui vẻ nói tiếp: “Không nói với anh nữa, em về phòng tắm rửa thay đồ đây, sạch sẽ một chút sẽ không làm mọi người mất hứng khi ăn sáng.”
Nói xong, Cố Tuyết kéo cà vạt của Niên Bác Văn để hắn khom người xuống một chút rồi bất ngờ hôn lên má hắn một cái, sau đó nhân lúc Niên Bác Văn vẫn còn sững sờ liền chạy một mạch lên lầu, về phòng đóng sầm cửa lại.
Toàn bộ hành động và đối thoại này đều được bà Niên đứng gần đó nghe thấy hết.