Nhà họ Niên xứng danh vọng tộc, rất nhiều nhân vật có tiếng đều đang có mặt ở đây để tham gia tiệc thọ của bà cụ Niên, Tạ Hiền Thư cũng là một là trong số đó.
Nói đến vị bác sĩ thẩm mĩ họ Tạ này cũng rất đáng khâm phục, cô ấy tay trắng lập nghiệp, từ một nhân viên thẫm mĩ nhỏ nhoi phấn đấu vươn lên thành bác sĩ thẩm mĩ có tay nghề và danh tiếng. Những ai từng được Tạ Hiền Thư phẫu thuật thẩm mĩ đều trở nên xinh đẹp mĩ miều, chính vì vậy mà trung tâm thẩm mĩ của cô ấy luôn đông khách.
Tạ Hiền Thư cũng nổi tiếng về việc nhìn qua là biết đối phương có động dao kéo hay không, chính vì vậy, để chứng minh bản thân mình chưa từng phẫu thuật, Cố Tuyết không ngại ở chốn đông người để cô ấy kiểm tra.
Sắc mặt của Cố Nguyệt Sương ngày càng kém.
Vốn dĩ mấy lời nói dối của ả không thể bào chứng thực, nhưng hôm nay vì sự kích động của Lục Trạch Thâm khiến Cố Tuyết đối khán quyết liệt. Sau khi kiểm tra ra cô ấy chưa từng làm phẩu thuật chỉnh hình, chắc chắn Lục Trạch Thâm sẽ biết trước giờ ả nói toàn là lời dối trá.
Niên Tuyết Kỳ ở yên xem kịch, chuyện Cố Tuyết đụng đến dao kéo cô ta cũng có nghe qua, thật ra thì Niên Tuyết Kỳ không tin chuyện này lắm, vì có lần ả từng làm trầy mặt của Cố Tuyết, ngoài ra có thêm một lần ả tát cô ấy một bạt tai vì dám đụng đến đồ của ả.
Cả hai lần này Niên Tuyết Kỳ đều dốc toàn lực, nên vết thương của Cố Tuyết hiển hiện rất chân thật, không hề giống như từng phẩu thuật chút nào cả.
Tạ Hiền Thư kiểm tra tỉ mỉ gương mặt của Cố Tuyết, cô ấy từng gặp qua không ít cô gái xinh đẹp, nhưng hầu hết là người đẹp nhân tạo, chỉ có số ít như Cố Tuyết là vẻ đẹp tự nhiên.
"Bác sĩ Tạ, cô không cần sợ thân phận mợ hai nhà họ Niên của cô ta, cô cứ nói sự thật, sẽ không ai dám làm gì cô đâu!"
Lục Trạch Thâm cao giọng nói.
"Tôi cũng không cần phải sợ nhà họ Niên, nên cậu hai Lục không cần phải đánh tiếng trước." Tạ Hiền Thư không vui nhìn chằm chằm Lục Trạch Thâm: "Nhà họ Tạ có đủ bản lĩnh để không phải quỳ lụy trước ai. Tôi dám đứng ra giúp mợ hai làm kiểm tra thì chắc chắn sẽ không nói dối."
"Vậy kết quả thế nào? Cô mau nói đi!"
Lục Trạch Thâm gấp gáp.
Thái độ của Tạ Hiền Thư làm hắn cảm thấy khó chịu, trước giờ những người xuất hiện trước mặt hắn đều a dua nịnh nọt, chưa từng có ai dám giở thái độ lòi lõm với hắn.
Tạ Hiền Thư lại nhìn hắn, sau đó, cô mặc Lục Trạch Thâm lải nhải, quay đầu mỉm cười với Cố Tuyết: "Da của cô hơi khô, lần sau đến chỗ tôi chăm sóc da nhé? Tôi sẽ giảm giá cho cô hai mươi phần trăm. Ông trời cho cô đẹp thế này mà không chăm sóc da thì uổng phí quá!"
Chỉ với một câu nói này của Tạ Hiền Thư, mọi người tự khắc hiểu rõ Cố Tuyết là đẹp tự nhiên, không hề đụng đến dao kéo.
Bây giờ đến lượt Lục Trạch Thâm chật vật, hắn không nghĩ Cố Nguyệt Sương sẽ gạt mình nên nhìn chằm chằm cô ta, dĩ nhiên là Cố Nguyệt Sương lãng tránh ánh mắt của hắn.
"Cảm ơn bác sĩ Tạ, chắc chắn tôi sẽ đến trung tâm của cô để chăm sóc da, mấy năm nau vì một vài chuyện nên tôi bỏ bê bản thân của mình. Sau này tôi sẽ yêu thương mình nhiều hơn."
Cố Tuyết cười đáp.
"Phải vậy mới đúng chứ! Phụ nữ nên yêu thương bản thân mình đầu tiên. Tôi cho cô danh thiếp, khi nào cô đến thì cứ gọi cho tôi. Bây giờ tôi trả lại sân khấu cho cô đó!"
Tạ Hiền Thư vừa cười nói, vùa đưa danh thiếp cho Cố Tuyết, xong liền đi về chỗ ngồi của mình để xem Cố Tuyết xử lý chuyện còn lại.
Nếu chuyện phẫu thuật thẩm mĩ là bịa đặt, thì chuyện đồn thổi yêu đương ban đầu có khi cũng là do người khác dệt nên.
Cố Tuyết cất danh thiếp vào túi xách, sau đó, cô đi đến chỗ của Lục Trạch Thâm tươi cười mở miệng: " Cậu hai Lục, anh có thấy mặt mình đau không? Không biết gì về tôi thì bớt nghe đồn nhảm rồi tự tiện quy chụp nhé. Lần sau nếu còn để tôi nghe thấy anh nói bậy thì đừng trách tôi vả nát miệng anh."
Đồng thời Cố Tuyết cũng hướng về phía Cố Nguyệt Sương lạnh giọng: "Còn cô em gái trà xanh của tôi, bản thân không đẹp bằng tôi nên đi nói xấu tôi hả? Nói xấu tôi rồi cô có xinh đẹp hơn không? Hay vẫn chỉ là cô gái thảo mai vừa xấu xí vừa dối trá? Lúc trước tôi còn không hiểu tại sao cô cứ nhất quyết muốn tôi trang điểm quê mùa, hóa ra là vì cô lỡ nói xạo nên cần phải để lời nói dối ấy thành sự thật. Cố Nguyệt Sương, gương mặt đấp mấy lớp phấn đó của cô cũng dễ nhìn đấy, nhưng khi cô tẩy trang rồi thì đừng ra ngoài nha, sẽ làm người ta sợ hãi đó. À mà nếu là ngày Halloween thì không cần hóa trang làm gì, mặt mộc của cô cũng đủ làm người ta run rẫy."
"Chị... sao chị lại..."
Cố Nguyệt Sương thút thít.
"Cố Tuyết, chú ý lời nói của cô!"
Lục Trạch Thâm nghiến răng.
"Cô ta bôi xấu tôi thì được. Tôi vạch trần bộ mặt dối trá của cô ta thì phải câm miệng là sao? Lục Trạch Thâm, đầu óc anh ngoại trừ chứa rác ra thì không có chút tư duy lý luận nào phải không? Bị cô ta xem như thằng ngốc vẫn ở đây cố chấp bênh vực." Cố Tuyết bĩu môi: "Đúng là vật hợp theo bầy, nồi nào vung nấy!"
"Con đàn bà hư đốn này, cô có giỏi thì nói lại lần nữ xem!"
Lục Trạch Thâm hùng hổ vung tay muốn tát Cố Tuyết nhưng đã bị cô ấy chặn lại, đồng thời cũng vung tay tát lại hắn ta.
"Cái tát này là vì anh vu khống, bôi nhọ tôi phẫu thuật thẩm mĩ. Chuyện này xem như xong, giờ thì nói đến chuyện mọi người đang muốn biết nhất nhé!"