Dọc đường An Nhu mua chút đặc sản, mang theo đồ đến khách sạn Thụy đại thần ở, ngay cả gõ cửa cũng thật cẩn thận. Chị dâu Thụy ra mở cửa, trong lòng còn ôm một cô bé hai, ba tuổi, đôi mắt đen láy tò mò nhìn An Nhu.
“Chào chị dâu Thụy!” An Nhu cúi đầu dọa cho chị dâu Thụy lui về sau một bước.
“Mau vào đi.” Chị dâu Thụy dở khóc dở cười: “Đến là được rồi, còn mang cái gì vậy? Đồ ở nơi này đắt lắm, chỉ lừa mấy người trẻ tuổi từ ngoài tới như em thôi.”
An Nhu cười gượng, đặt đồ xuống phòng khách.
“Uống nước, ăn trái cây đi.” Chị dâu Thụy rót chén nước cho An Nhu, trên bàn đặt đĩa trái cây đã cắt thành thành từng miếng, sau đấy thả con gái xuống rồi đi gọi Thụy đại thần.
“Thụy Thành, Nhu Nhu Đích Cơ Cơ đến rồi này.”
An Nhu đang ôm cốc uống nước, nghe chị dâu Thụy nói xong suýt phun nước ra ngoài.
“Bà xã yêu quý của tôi ơi! Là Nhu Bất Cơ Cơ!” Thụy đại thần ở trong phòng vội vàng sửa đúng cho vợ mình.
“Em nhớ nhầm.” Chị dâu Thụy thừa nhận sai lầm, lập tức chỉ trích Thụy đại thần: “Tại anh hết đấy, phụ nữ mang thai ngốc ba năm, em còn phải ngốc sáu tháng nữa!”
“Lỗi anh lỗi anh.” Thụy đại thần bất đắc dĩ nhận.
“Tiểu Nhu, cậu chờ chút, anh xong nốt ván này rồi ra ngay!” Thụy đại thần từ trong phòng gọi với ra.
“Thụy đại thần không cần vội đâu ạ.” An Nhu ngồi vững vàng, cầm dĩa nhỏ cạnh đĩa hoa quả cắm một miếng dứa lên ăn, tiện thể nói một câu an ủi.
Cô nhóc đứng cạnh An Nhu, ngẩng đầu tò mò nhìn cậu.
An Nhu thấy bé con thì không khỏi nhớ tới hai đứa con của mình, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn xuống.
Cô nhóc nghiêng đầu nhìn An Nhu, học theo động tác của cậu mà vươn tay với với đĩa quả trên bàn, bàn tay nhỏ nhón nhón, cuối cùng còn với được một miếng dứa.
“Em không được ăn đâu.” An Nhu đi وو tới, ngồi xổm xuống dịu dàng lấy miếng dứa khỏi tay bé con, rút một tờ giấy ăn chấm chút nước xem như khăn ướt, lau sạch tay cho cô bé.
Cô bé cúi đầu nhìn bàn tay rỗng tuếch, trề môi, nước mắt lưng tròng nhìn An Nhu.
“Tại sao Hoa Hoa... sao Hoa Hoa lại không được ăn?”
An Nhu nhẹ giọng nói: “Bởi vì loại quả này chứa một loại Carbon, em ăn vào sẽ cảm thấy miệng đau lắm, không thoải mái đâu.”
“Chờ lớn thêm một chút là có thể ăn rồi.”
“Các bon?” Cô bé nghe không hiểu lắm, nhìn An Nhu hồi lâu rồi xoay người chạy đi tìm chị dâu Thụy.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Cô bé ôm chân chị dâu Thụy, tủi thân chỉ An Nhu mách: “Cái anh đẹp trai kia nói quả có các bon, không cho Hoa Hoa ăn.”
Chị dâu Thụy ôm con gái lên, đi tới nhìn thấy trong thùng rác có miếng dứa nhỏ.
“Suýt thì quên mất.” Chị dâu Thụy phản ứng lại, nhìn về phía con gái: “Chú bác sĩ nói con còn chưa được ăn dứa, xoài, vải với hồng. Anh đẹp trai làm đúng đấy.”
Cô gái nhỏ bĩu môi nhìn An Nhu.
Chị dâu Thụy đang định cầm đĩa hoa quả ra phân loại thì lại phát hiện đĩa đã được cậu thiếu niên phân loại xong đâu ra đấy rồi, còn dùng hộp khăn giấy ngăn cản tầm mắt, tránh cho trẻ con nhìn thấy sinh hứng thú.
“Tiểu Nhu à, chị không nhìn ra đấy nhé.” Chị dâu Thụy hơi ngạc nhiên: “Em vẫn còn nhỏ mà hiểu rõ chuyện trẻ con ghê.”
Chị dâu Thụy nghe Thụy Thành nói đứa bé này đã kết hôn rồi, không ngờ còn rất hiểu biết. An Nhu cười khẽ, cố nén chua xót trong lòng: “Có thể là vì đọc nhiều sách về phương diện này ạ.”
Khi mang thai đời trước, An Nhu gần như ngày nào cũng đều bị nhốt trong biệt thự, không thể đi đâu. Thậm chí muốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành còn phải báo cáo với bảo mẫu, ban ngày chỉ có thể đọc sách, nghe chuyên gia giáo dục trẻ nhỏ truyền thụ kinh nghiệm.
Thực tế chứng minh, sau khi sinh con, tri thức lý luận chỉ có thể dùng tới hơn một nửa, vẫn cần dựa vào bản thân tích lũy kinh nghiệm.
Chị dâu Thụy nghe mà gật đầu liên tục, tham khảo ý kiến An Nhu như nghe bác sĩ cố vấn: “Tiểu Nhu này, em đọc nhiều sách như vậy, chị muốn hỏi một câu. Nếu trẻ con mỗi bữa chỉ ăn một ít cơm, chị ép nó ăn nhiều một chút là nó lập tức ngứa cổ nôn khan, trực tiếp nôn ra thì phải làm sao? Chị từng đi khám bác sĩ, cũng kiểm tra nguyên tố vi lượng rồi, đều không có vấn đề cả.”
“Hoa Hoa vừa rồi còn muốn ăn dứa, chắc không phải bệnh kén ăn nhẹ.” An Nhu đề nghị: “Chị có thể cho Hoa Hoa ăn một chút men tiêu hóa lợi khuẩn, giúp em ấy mát xa bụng, đừng để cảm lạnh.”
Lời của cậu thiếu niên có vẻ cực kỳ có kinh nghiệm với việc nuôi trẻ con, chị dâu Thụy không khỏi nhớ tới vấn đề khiến mình bối rối gần đây.
“Còn nữa..” Chị dâu Thụy cẩn thận nhìn xung quanh, che tai Hoa Hoa lại.
“Còn một vấn đề nhỏ, Tiểu Nhu phải giúp Hoa Hoa giữ bí mật nha.”
An Nhu nghiêm trang gật đầu.
“Hoa Hoa nhà chị đã biết tự đi vệ sinh rồi, nhưng có cái bệnh nhỏ... thường xuyên tè dầm. Bọn chị đi bệnh viện kiểm tra, kết quả lại không có vấn đề gì, nhưng vẫn thường xuyên tè dầm. Em có biết là chuyện thế nào không?” Chị dâu Thụy có chút phiền não, vì bảo vệ lòng tự trọng của đứa nhỏ nên cố ý bịt tai Hoa Hoa, còn nói thầm.
Chị dâu Thụy thật sự muốn thảo luận vấn đề con cái với người cùng thế hệ, dù sao cũng lần đầu làm mẹ, cái gì cũng phải tự mình lần mò sờ soạng.
Vốn dĩ bên cạnh hai vợ chồng cũng nhiều bạn bè lắm, nhưng lần trước Thụy Thành vừa gặp chuyện, bị bạn của cả hai bán đứng, lộn xộn không nhỏ, còn khiến hai vợ chồng suýt nữa bồi cả tiền sữa bột của con vào.
Tuy sau đó nguy cơ được giải trừ, nhưng từ đó về cạnh chị dâu Thụy cũng dần không còn ai nói chuyện.
Khó lắm mới gặp được một người tiếp chuyện, đối phương còn rất có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con, chị dâu Thụy thật sự là nghẹn một bụng chuyện muốn tâm sự.
Hoa Hoa không biết mẹ đang hỏi cái gì, nhưng cũng quay đầu nhìn về phía An Nhu.
“Trước khi đi ngủ Hoa Hoa thường làm gì ạ?” An Nhu nhìn cô bé, nhìn sao cũng thấy đáng yêu.
“Trẻ con hiếu động, tràn đầy tinh lực. Hoa Hoa lại thích chơi súng máy, Thụy Thành mua cho con bé một khẩu súng đồ chơi, ngày nào con bé cũng cầm bắn đùng đùng vào cửa, chơi đến mệt lả mới chịu ngủ.” Chị dâu Thụy bất đắc dĩ.
“Vấn đề có thể là ở đây.” An Nhu cân nhắc: “Trước khi đi ngủ không nên để trẻ hưng phấn hoặc mệt mỏi quá. Nếu không chờ tối muốn đi vệ sinh cũng không tỉnh nổi.
Hoa Hoa mới hai tuổi, tè dầm là hiện tượng bình thường, chị đừng để đứa nhỏ chịu áp lực tâm lý lớn quá. Trước khi ngủ uống ít nước là được.”
Chị dâu Thụy gật đầu liên tục, ôm
con nói chuyện vui quên trời đất với
An Nhu, nghe được An Nhu nói một
ít kinh nghiệm còn lấy sổ tay ra ghi
chép.
Chờ Thụy Thành chơi xong ván ra ngoài, phát hiện cậu thiếu niên đang trò chuyện vui sướng với vợ mình, đã vậy toàn bộ đều là nội dung nuôi dưỡng trẻ con.
Hay lắm.
Thụy Thành kết hôn muộn sinh con muộn, chị dâu Thụy đã hơn ba mươi, muộn, chị dâu Thụy đã hơn ba mươi, còn cậu thiếu niên chỉ vừa mới thành niên thôi, vậy mà có thể tán gẫu với người hơn cả một giáp, nội dung còn là chuyện con trẻ... đúng là mới mẻ.
Thụy Thành không khỏi nghiêm túc nhìn cậu thiếu niên vài lần, cảm thấy cậu nhóc này không chỉ xinh xẻo mà còn rất dễ khiến người ta sinh hảo cảm.
“Chúng ta quay phim đi, bà xã đại nhân.” Thụy đại thần nhìn về phía chị dâu Thụy: “Có muốn phát huy kỹ thuật hóa trang siêu phàm của em, trang điểm cho Tiểu Nhu càng ăn hình chút không?”
“Được đấy!” Hai mắt chị dâu Thụy sáng lên nhìn An Nhu: “Tiểu Nhu chờ chút nha, chị đi lấy đồ nghề!”
...
Tại nhà hàng khách sạn, trước mặt ông cụ là một con cá hồi tươi sống vừa vận chuyển tới.
Ông cụ cầm dao, lật qua lật lại ba bốn lần muốn hạ xuống con cá nhưng vẫn luôn cảm thấy khó xuống tay.
Dừng hồi lâu, ông cụ thở phì phò ném dao xuống bên cạnh, vẻ mặt mất hứng.
“Sư phụ, có gì không đúng ạ?” Hai học trò nơm nớp lo sợ hỏi.
“Dao của thầy! Dao của thầy còn chưa chuyển tới đây!” Ông cụ khó chịu: “Không cho thầy mang lên máy bay thì thôi, thầy bỏ tiền vận chuyển đến đây còn chậm như thế. Bảo thầy làm thế nào mới làm được đồ ăn ngon cho bọn nhỏ đây!”
“Sau bếp còn hơn mười con dao đấy ạ, hay thầy thử nhìn lại đi?” Một học trò cẩn thận lên tiếng.
“Không thử!” Ông cụ ủ rũ cầm dao lên, ngắm nghía cá hồi một lúc lâu, đang định hạ dao thì cửa phòng bếp bị người đẩy ra.
Không phải giờ cơm, trong nhà hàng gần như không có khách. Người đàn ông tuấn tú xuất trần nâng mấy cái đĩa, trông có vẻ là đến trả đĩa ăn.
“Thưa anh, anh đặt đĩa bên kia là được rồi.” Đầu bếp vội vàng đi tới: “Thật ra anh không cần đích thân tới trả đâu, nhân viên công tác sẽ tới thu.”
Người đàn ông kia lạnh nhạt nhìn thoáng qua đầu bếp, đặt đĩa lên bàn bên cạnh.
“Ấy! Nhóc Mạc!” Ông cụ thấy Mạc Thịnh Hoan bèn vẫy tay với anh.
Nhìn thấy là ông cụ trong phòng bao hôm qua, Mạc Thịnh Hoan bèn đi đến đó.
Hai đầu bếp nhìn về phía người đàn ông mới tới.
Người này thân hình thon dài, có thể nhìn ra dáng người rắn chắc dưới lớp quần áo, eo hẹp lưng rộng, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, so với người mẫu trên bục chữ T thì khí chất còn lạnh lùng trong trẻo hơn, vừa thấy là đã biết không tầm thường.
“Cậu... có biết thái đồ ăn không?” Ông cụ buông dao xuống, thăm dò nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía ông cụ, đôi mắt đen trầm ổn, gật đầu.
“Đến đây, làm tôi xem thư đi.” Ông cụ đứng một bên, chỉ vào con cá hồi trước mặt: “Nội tạng các thứ đều xử lý cả rồi. Cậu nghe tôi chỉ huy, đầu tiên cắt bỏ đầu cá trước.”
Mạc Thịnh Hoan trầm mặc đi tới trước còn cá hồi, rửa tay hai lần, cầm giấy hút nước sạch sẽ bên cạnh lên hút bớt lượng nước ngoài mặt cá, sau đó cầm con dao ông cụ đặt bên cạnh lên, ngón tay thon dài trắng nõn ấn vào đầu cá, cao thấp rạch thành hình chữ V, lưu loát sạch sẽ cắt bỏ đầu cá.
“Ý?” Ông cụ nhìn mà ngạc nhiên: “Không tồi nha, trước kia từng học qua rồi à?”
Mạc Thịnh Hoan hơi lắc đầu.
“Tiếp theo chia con cá này thành hai, cắt dọc từ giữa này.” Ông cụ hứng thú bắt đầu chính thức chỉ huy.
Mạc Thịnh Hoan cụp mi, một tay áp lên bụng cá, đặt dao ngang rạch qua, trực tiếp chia cá thành hai nửa.
“Bỏ xương.” Ong cụ nhìn chăm chăm động tác tay của Mạc Thịnh Hoan.
Sức lực không nhỏ, vừa rồi tách cá không hề nhìn ra có trở ngại gì khi gặp xương cá cả.
Mạc Thịnh Hoan áp nửa con cá lên thớt, nghiêng dao lột xương cá ra. Đoạn xương cá cắt ra không hề bị đứt gãy, từ đầu tới đuôi độ dày nhất trí.
Ông cụ không kìm nổi sự ngạc nhiên, ngay cả học trò có tư chất nhất của ông, học một năm cũng chưa chắc làm được tốt như người này.
“Cắt bụng cá ra, sau đó dùng cái kéo nhỏ này rút xương dăm trong thịt.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn cá hồi dưới tay, cắt bụng cá rồi bỏ dao xuống, cầm chiếc kéo nhỏ lên, đảo chiều đẩy xuống thịt cá, chỉ thấy xương cá bên trong lộ ra một đầu nhỏ. Anh làm việc cẩn thận vô cùng, không nhanh không chậm, đôi mắt hơi cụp xuống không nhìn ra chút tình cảm nào, khác hoàn toàn với vẻ sinh động trước mặt An Nhu.
Từ đầu tới đuôi loại sạch xương cá một lần, ngón tay Mạc Thịnh Hoan lướt nhẹ qua phần thịt cá, dường như cảm giác được điều gì, chiếc kéo nhỏ nhẹ nhàng lướt qua, một chiếc xương cá nằm sâu trong thịt bị nhổ bỏ.
“Khá lắm.” Ánh mắt ông cụ nhìn Mạc ور Thịnh Hoan nhiều ra vài phần khen thưởng: “Bỏ da cá đi, cắt thịt thành lát dày 0.5 li, làm được không?”
Mạc Thịnh Hoan vẫn im miệng không nói câu nào, lưỡi dao nhanh nhẹn lưu loát lướt qua thịt cá, thoải mái bỏ phần da cá đi. Sau đó anh dùng một tay ấn nhẹ thịt cá hồi, một tay lia lưỡi dao sáng loang loáng cắt miếng. Mấy người bên cạnh nhìn hoa cả mắt, chỉ sợ anh không cẩn thận mà tự cắt vào ngón tay mình.
Sau khi xử lý xong con cá hồi, Mạc Thịnh Hoan đặt dao xuống, hờ hững rửa sạch lưỡi dao, sau đấy lại rửa tay ba lần.
Hai người đầu bếp nhìn người đàn ông trước mặt, vô thức rùng mình một cái, cảm giác như thứ người này vừa thái hoàn toàn không phải cá.
Ông cụ nhìn thịt cá Mạc Thịnh Hoan vừa thái, cẩn thận xem xét, sau đó kinh ngạc phát hiện không sai một li, nói 0.5 li là chuẩn 0.5 li, kỹ thuật này không phải luyện mười năm là luyện không ra được.
“Giỏi lắm nhóc.” Ông cụ không giơ ngón tay cái với Mạc Thịnh Hoan, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: “Tôi biết ngay ánh mắt của Sênh Sênh là đặc biệt mà.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Mạc Thịnh Hoan vì một câu này mà hòa hoãn hẳn ra, nhìn về phía ông cụ.
“Có hứng thú…” Ông cụ đang nói được một nửa thì chợt im bặt, nhìn khí chất người này, chắc chỉ hợp cắt thái gì đó thôi.
Ông cụ nghiêm túc quan sát Mạc Thịnh Hoan, lên được nửa phòng khách, xuống được nửa phòng bếp, im lặng không sinh sự, biết làm việc, đã thế còn thích Sênh Sênh.
Thật ra cũng rất được đó chứ.
Tác giả: (Dự chương) Tay nghề ông cụ rất tốt, chàng tiên được ăn rất nhiều “đồ bổ”, buổi tối vừa mới hôn một cái đã chợt im bặt, nhốt mình trong phòng tắm không chịu ra? Nhu nhu học bơi, không cẩn thận bị chuột rút, chàng tiên phát hiện đầu tiên, nhảy cầu ôm Nhu Nhu lên bờ, tái mặt ôm chặt Nhu Nhu không buông tay.