Nhà họ Bạch phụ trách hết thảy chi phí khởi hành lẫn dừng chân của tất cả mọi người trong chuyến du lịch lần này. Sau khi tới Tam Á, An Nhu nhận thẻ phòng suite của khách sạn có view hướng ra biển.
Sợ chú Mạc không thoải mái nên vừa đáp xuống máy bay An Nhu đã phóng thẳng tới khách sạn, trước tiên thu xếp ổn thỏa vấn đề chỗ ở nhằm giúp người đàn ông có thời gian thích ứng với hoàn cảnh chung quanh.
Trong phòng suite có một chiếc giường lớn rộng cỡ hai mét, An Nhu nằm thử trên giường, chỉ cần nghiêng đầu qua là có thể ngắm nhìn bãi biển xanh thăm thẳm và dãy núi phía xa xa.
Có lẽ đây chính là chỗ tốt của việc đi du lịch, đối với người thành phố luôn quay cuồng trong vội vã tấp nập, mới sáng sớm vừa mở mắt ra không cần phải nhìn thấy những toà nhà cao chọc trời được xây dựng bằng bê tông cốt thép hay dòng xe cộ đông đúc, thứ mà họ nhìn thấy chỉ là nước biển xanh thẳm hoặc chim hải âu trắng, thần kinh căng thẳng đã lâu bỗng chốc được thả lỏng, tự nhiên sẽ sản sinh cảm giác hạnh phúc đến tột độ.
An Nhu nhắm mắt lại, mơ màng buồn ngủ.
Mạc Thịnh Hoan ngồi một bên lặng lẽ sắp xếp vali, bởi vì ngồi máy bay xốc nảy trong một khoảng thời gian dài mà đồ đạc vốn được xếp gọn gàng đã trở nên lộn xộn.
Đồ đạc trong vali thoang thoảng mùi hương và cảm giác quen thuộc, có thể giúp Mạc Thịnh Hoan giảm bớt tâm trạng lo âu.
An Nhu đánh một giấc say sưa, đợi khi tỉnh dậy thì trời đã tối sầm, trong phòng yên ắng đến lạ thường. Mạc Thịnh Hoan nghiêng người nằm cạnh cậu, hai mắt nhắm nghiền.
Bôn ba một quãng đường dài khiến hai người đều thấm mệt, ánh mắt An Nhu chuyên chú dừng trên hàng lông mi dài mảnh đen tựa lông quạ của Mạc Thịnh Hoan, nhẹ tay chạm vào từng li từng tí.
Muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi!
Hồi nhỏ chú Mạc ăn cái gì để lớn lên mà sao lông mi vừa đen lại vừa dài đến thế. An Nhu gần như có thể tưởng tượng ra Mạc Thịnh Hoan phiên bản thu nhỏ sẽ sở hữu một cặp mắt to tròn, hàng mi dài đen nhánh và làn da trắng nõn. Chắc chắn đây là một bé con bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại đáng yêu!
Hàng lông mi khẽ run rẩy nhè nhẹ, An Nhu vội rụt tay về, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Nhắm mắt một lúc vẫn không nghe thấy người bên cạnh phát ra tiếng động nào, An Nhu không nhịn được nheo mắt lại quan sát, người đàn ông yên ổn chìm vào giấc ngủ.
An Nhu lập tức mở choàng mắt, không kiêng dè ngắm nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Dạo này chú Mạc không cắt tóc khiến mấy sợi tóc rũ trước trán gần như chạm vào mắt, An Nhu giơ tay cẩn thận vén mấy sợi tóc rũ loà xoà qua một bên rồi thu tay về, không ngờ cái đám nghịch ngợm này thoắt cái lại chạy về chỗ cũ.
An Nhu rướn người lại gần hòng thổi bay mấy sợi tóc không chịu nghe lời, khó khăn lắm mới thành công tiễn tụi nó đi. Cậu nằm trở về chỗ, tá hoả nhận ra có một đôi mắt đang lẳng lặng nhìn mình.
Chơi quá trớn lỡ chọc chú Mạc tỉnh dậy rồi.
An Nhu chột dạ không thôi, im lặng mất một lúc mới duỗi tay đẩy mấy sợi tóc nằm trở lại trước trán.
Không chơi nữa, chú mau ngủ đi.
"Nhu Nhu." Chất giọng Mạc Thịnh Hoan trầm thấp khàn khàn nhưng giọng điệu lại dịu dàng vô ngần, âm cuối ngân nhẹ như mèo cào khiến tim gan phèo phổi của An Nhu chộn rộn hết cả lên.
"Chú Mạc." An Nhu vươn tay ôm chầm lấy người đàn ông, ánh mắt chất chứa sự quan tâm: "Chú đã thích ứng với hoàn cảnh nơi này chưa?"
Mạc Thịnh Hoan chăm chú nhìn cậu thiếu niên, bất ngờ chồm người về phía trước chôn đầu vào cổ cậu, mùi hương quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi khiến người đàn ông cực kỳ yên lòng.
Thời gian bất tri bất giác dần trôi qua, An Nhu nghe chú Mạc phát ra một tiếng "Ừ".
Hơi thở ấm áp phả vào cổ khiến An Nhu ngứa ngáy không thôi.
Cậu vô thức nghiêng đầu đi, vươn tay muốn gãi chỗ bị ngứa nhưng ngay sau đó đã có một thứ càng mềm mại hơn chạm nhẹ vào chỗ đó.
Vành tai mẫn cảm của An Nhu tức khắc đỏ bừng, một dòng điện lưu tê rần bắt đầu từ phần cổ ngứa ngáy chạy dọc theo sống lưng, cuối cùng tập trung tại một chỗ.
"Chú Mạc." Giọng điệu của An Nhu run rẩy không kiểm soát được, giọng nhỏ lí nhí như tiếng kêu của mèo con.
Phảng phất nhận ra sự khác thường của cậu thiếu niên, Mạc Thịnh Hoan vội ngẩng đầu kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ánh mắt không tiếng động hỏi han cậu.
"Em ngứa ạ." Mặt mày An Nhu đỏ ửng, tay sờ vào vị trí bị Mạc Thịnh Hoan hôn.
Mạc Thịnh Hoan nghe thế bèn cúi đầu nghiêm túc thổi vài cái lên cổ An Nhu, dường như người đàn ông cho rằng làm như vậy sẽ khiến cậu thiếu niên thoải mái hơn.
Chỗ bị thổi càng ngày càng ngứa ngáy nhưng ngặt nỗi An Nhu không thể thoát khỏi giam cầm của Mạc Thịnh Hoan. Để chú Mạc có thể trải nghiệm được cảm giác của mình, An Nhu mím môi chồm người tới, cố lấy hết can đảm hôn lên cần cổ xinh đẹp của Mạc Thịnh Hoan.
Hôn xong còn cố ý thổi vài cái lên chỗ vừa bị hôn, An Nhu lùi người về phía sau, tinh mắt phát hiện sự ngạc nhiên xen lẫn chút đê mê trong ánh mắt của Mạc Thịnh Hoan.
Giống như trong lúc vô tình trùng hợp hái được một loại trái ngon, sau khi ăn vào lại phát hiện mỹ vị đến tột cùng!
An Nhu chớp mắt, muộn màng nhận ra hành động xả thân làm mẫu có vẻ đã phản tác dụng.
"Em đi lấy quần áo trong vali treo vào tủ." An Nhu hoảng loạn đứng bật dậy, bỗng phát hiện vali trống trơn, cậu mở tủ quần áo ra, quần áo của hai người đã được treo ngay ngắn đâu vào đó.
Chú Mạc sắp xếp đồ đạc khi nào vậy?
An Nhu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng chợt cảm giác cổ tay truyền đến một lực kéo, cậu xoay người lại, bảo bối chống lạc giữa cậu và Mạc Thịnh Hoan vẫn chưa được mở khóa. Bởi vì khoảng cách của sợi dây dài đến 2.5 mét nên trước đó cậu đã quên bén mất, cũng không xuất hiện cảm giác khó chịu nào.
Giờ phút này Mạc Thịnh Hoan đang ngồi trên giường, kiên nhẫn kéo sợi dây nối giữa hai người một cách thong thả chậm rãi. An Nhu dần dần bị kéo về phía trước không khác nào một chú cá bị Mạc Thịnh Hoan câu lên từ trong biển, bé cá được người đánh cá ôm trọn vào lòng.
(*) Đôi chim cu này cứ thích chơi cosplay
Cá không có cổ nhưng An Nhu thì có, sau một hồi bị hôn lấy hôn để, người đàn ông đã tìm được chỗ mẫn cảm của cậu thiếu niên, hai cánh môi bắt đầu cọ tới cọ lui.
An Nhu bị hôn đến độ mặt mày tràn đầy ý xuân, đến tận khi điện thoại đổ chuông, cậu mới có cơ hội thoát khỏi lồng ngực Mạc Thịnh Hoan.
"Ngài Bạch bảo chúng ta xuống dưới ăn chút gì đó." An Nhu đỏ mặt, không nhịn được sờ vào cổ.
"Ừ." Mạc Thịnh Hoan ngồi trên giường chăm chú ngắm nhìn phần cổ trắng ngần của cậu, vô thức mím chặt môi.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đánh một giấc rồi đi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy người nhà họ Mạc đang lững thững kéo vali đến nơi, nhà họ Bạch cố ý chia thành hai tốp nhằm tách riêng hai người họ khỏi nhà họ Mạc.
Tim ông cụ Mạc vốn đã không khoẻ nên không thể ngồi máy bay, thay vào đó ông ấy sẽ ngồi tàu cao tốc. Bởi vì tốc độ của tàu cao tốc tương đối chậm nên khoảng tầm ngày mai mới có thể đến nơi.
(*) Cao thiết (高铁): đường sắt cao tốc = tàu cao tốc. Tốc độ 245 km/h dành cho đường sắt nâng cấp và 295 km/h trở lên đối với đường sắt mới được xây.
Không hiểu sao tác giả lại nói tàu cao tốc có tốc độ chậm (?)
Những người tới đây ngày hôm nay bao gồm hai nhà Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đoá. Trương Vân và Mạc Đóa Đoá bởi vì chuyện lúc trước nên nảy sinh hiềm khích, đến tận bây giờ cũng không thèm đi chung, hai nhà đứng cách xa nhau, không ai thèm nhìn mặt ai.
Đứng xếp hàng đằng trước đám người nhà họ Mạc là một ông lão cool ngầu ăn diện thật fashion, để râu đậm chất cá tính, trên mặt còn đeo một cái kính râm. Một mình ông lão mang theo mười mấy cái vali, còn nhiều hơn toàn bộ số hành lý của đám người nhà họ Mạc.
(*) Ánh mắt editor đã va vào tấm ảnh:))
Nhân viên khách sạn bận rộn giúp ông lão vận chuyển hành lý, ông lão đứng một bên cẩn thận chỉ huy bọn họ: "Mấy người nhẹ tay nhẹ chân thôi, bên trong toàn là đồ xịn không đấy!"
Trương Vân đứng đằng sau đợi đến nóng hết cả ruột, không nhịn được hỏi nhân viên khách sạn: "Mấy người vận chuyển hành lý của chúng tôi trước được không? Hành lý của chúng tôi không có bao nhiêu hết, không giống như ông già chết bầm kia, một mình mang theo tận mười mấy cái vali."
"Thật ngại quá thưa bà, mong bà chờ thêm một lát nữa." Thái độ của nhân viên khách sạn vô cùng lịch sự: "Mời bà trước tiên xử lý thủ tục nhận phòng, sau đó chúng tôi sẽ vận chuyển hàng lý giúp bà ngay lập tức."
"Ông già kia là sao đây?" Vẻ mặt Trương Vân hết sức bất mãn: "Rõ ràng chúng tôi đã đặt phòng trước!"
"Vị khách kia cũng đã đặt phòng trước." Nhân viên khách sạn lịch sử giải thích.
"Mẹ." Con gái Mạc Đóa Đoá đang đứng đằng sau bắt đầu giở thói cáu kỉnh: "Con mệt lắm, con muốn đi ngủ!"
"Ngoan nào, Tô Tô ráng chờ thêm một lát nữa." Mạc Đóa Đoá quan sát khung cảnh đằng trước: "Một nhà bác gái của con tương đối phiền phức."
"Một đám dong dài phiền chết đi được." Đứa con gái ghét bỏ nhìn đám người đằng trước, cách nói chuyện y hệt người lớn.
Trương Vân nghe thế bèn quay đầu lại định tới công chuyện với mình, Mạc Thịnh Khang lật đật giữ chặt Trương Vân.
"Đây không phải là Tấn Thành, nhà họ Bạch đang nhìn chằm chằm chúng ta kìa!"
Trương Vân nhịn rồi lại nhịn, quay đầu đi tức giận không chỗ xả.
"Chúng ta tự vận chuyển hành lý." Mạc Thành Hoàn dõi mắt nhìn ông lão chậm chạp lề mề đằng trước, kéo vali của mình và Trương Vân đi qua đó. Trương Vân hai tay trống trơn đi ngang qua đống vali của ông lão, sắc mặt hầm hầm cố ý đá một phát vào bánh xe trên vali.
Vali cũng theo đó mà ngã xuống, ông lão nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy vali, trợn mắt nổi điên nhìn thẳng vào Trương Vân.
"Vật nhỏ này là con lừa hay con ngựa mà biết đá chân thế?"
(*) Vật nhỏ - 小东西 (tiểu đông tây): cách mắng yêu mang hàm ý trêu ghẹo.
+ 小: không liên quan gì đến nhỏ bé, từ này được gọi là tiền tố giảm nhằm thể hiện sự yêu thương, chỉ có thể hình dung tương tự với từ "bé" trong Tiếng Việt.
+ 东西: thứ / đồ vật chỉ người hoặc động vật.
Trương Vân đời nào nhẫn nhịn chịu nhục được, hùng hùng hổ hổ mắng lại ông lão: "Ông mới là cái thứ già mất nết đó!"
(*) Tác giả dùng từ 老东西 (lão đông tây): cách gọi người già mang hàm ý thô lỗ và không tôn trọng.
Lúc đầu tính edit vật nhỏ thành cưng/đằng ấy nhưng sau đó lại thấy không khớp với cụm từ lão đông tay nên quyết định giữ nguyên, vì chỗ này mà tôi bị hành mấy tiếng đồng hồ.
"Ông già mất nết này là bố mày đấy con ranh!" Ông lão giắt kính râm lên đầu, xoắn tay áo lao đầu vào mắng chửi Trương Vân: "Cái thứ mất dạy nhà ai mà ăn nói hỗn láo thế kia!"
Trương Vân nhìn ông lão khoa tay múa chân mắng chửi mà chống hết cả mặt, điếc không sợ súng thẳng thừng tuyên bố: "Ông già chết bầm thử đến Tấn Thành hỏi thăm đi, có ai nào mà không biết tôi là người của nhà họ Trương và là con dâu của nhà họ Mạc, ông liệu hồn đấy!"
"Cũng không phải thứ tốt lành gì cho cam." Ông lão hừ một tiếng, hết sức khinh thường.
"Ông mới không phải thứ tốt lành gì." Mắng chửi nhà họ Mạc thì không sao, Trương Vân vừa nghe được nhà mẹ đẻ của mình bị mắng chửi lập tức giương nanh múa vuốt muốn lao vào đánh người, Mạc Thịnh Khang thấy thế vội buông vali chạy tới giữ chặt vợ mình.
"Thưa ông." Nhân viên khách sạn nhanh chân bước tới giải vây: "Hành lý của ông chỉ còn dư lại vài vali nữa thôi, chúng tôi vận chuyển thêm một đợt nữa là hoàn tất. Xin hỏi ông có muốn lên phòng hay không?"
"Lên luôn." Ông lão gật đầu một cái thật mạnh, kính râm nằm chễm chệ trên đầu lập tức trượt thẳng xuống sống mũi.
Lúc đi lướt qua người Trương Vân, ông lão còn tỉnh bơ giơ ngón giữa.
Thấy Trương Vân bị ăn hành, tâm trạng của An Nhu sung sướng không còn gì để nói. Cậu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi thẳng tới nhà ăn của khách sạn, Bạch Sùng Đức và Bạch Tiêu đã sớm ngồi chờ trong phòng bao được trang hoàng xa hoa.
"An Nhu." Bạch Sùng Đức vừa thấy con trai lập tức nở nụ cười hiền từ: "Tới đây, con với Mạc Thịnh Hoan ngồi xuống đây."
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan ngồi vào chỗ, cậu phát hiện túi xách của dì Triệu nằm ở đây nhưng lại không thấy người đâu.
"Minh Nguyệt phải đi đón người." Bạch Sùng Đức khéo léo giải thích: "Chắc hai con đói bụng rồi phải không, ăn chút đồ lót dạ trước đi."
Dì Triệu đi đón người?
Là người nào mới có thể khiến dì Triệu phải đích thân đi đón?
An Nhu cũng không hỏi gì thêm, cậu cầm đũa gắp một ít đồ ăn đặt vào cái đĩa nhỏ trước mặt Mạc Thịnh Hoan.
"Chú Mạc ăn lót dạ trước đi."
Bình thường vào giờ này đã quá giờ ăn cơm của chú Mạc. Mặc dù hai người họ đã ăn một chút gì đó khi ngồi trên máy bay nhưng bây giờ An Nhu đã cảm thấy đói bụng, càng khỏi phải nói đến Mạc Thịnh Hoan đã sắp xếp vali suốt cả buổi.
Sau khi ăn mấy miếng dằn bụng cho đỡ đói, An Nhu bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện văng vẳng bên ngoài.
"Con mời cái đám đầu trâu mặt ngựa gì đấy, báo hại ba rước bực vào người. Nếu không phải mấy năm gần đây tính tình của ba hiền hơn trước kia thì ba đã cho bà cô già hồi nãy biết tại sao nước biển lại có vị mặn!"
"Con biết sai rồi được chưa?" Giọng nói tràn đầy vẻ bất lực của dì Triệu bất ngờ vang lên: "Ba nói chuyện nhỏ nhỏ thôi."
An Nhu ngại ngùng đặt đũa xuống, thân là một trong số những người được mời tới đây, cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
"An Nhu, chắc chắn không phải đang nói chồng chồng các con đâu." Bạch Sùng Đức vội giải thích: "Tám chín phần mười bọn họ đang nhắc đến đám người nhà họ Mạc."
An Nhu gật đầu, không khỏi tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể khiến dì Triệu bất lực ghê gớm như vậy.
Cửa phòng bao được mở ra từ bên ngoài, ông lão cool ngầu với chất giọng quen thuộc đang đứng trước cửa, hai tay đeo bao tay plastic dùng một lần ôm một cái hộp to đùng.
Dì Triệu đứng bên cạnh ông lão, thúc giục ông nhanh chóng đi vào phòng.
Tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy, An Nhu cũng kéo tay Mạc Thịnh Hoan đứng lên.
Từ lúc bước vào phòng hai mắt ông lão cứ nhìn chằm chằm An Nhu, ông nhanh tay đặt cái hộp xuống rồi nhìn về phía dì Triệu, dường như muốn nghiêm túc xác nhận điều gì đó.
Dì Triệu gật đầu.
Ông lão lật đật tháo bao tay và kính râm ra, cẩn thận quan sát An Nhu bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
"An Nhu, đây là ba của Minh Nguyệt, cũng tức là ba vợ của ba, ông ấy tên Triệu Vị." Bạch Sùng Đức trịnh trọng giới thiệu với An Nhu.
"Cháu chào ông Triệu ạ." An Nhu lễ phép chìa tay ra.
Ông lão rơm rớm nước mắt nhìn An Nhu, vội vã lấy khăn giấy lau sạch tay rồi nắm tay cậu thiếu niên.
Bàn tay ông lão có phần hơi run rẩy, An Nhu bị ông nắm chặt tay một hồi lâu cũng không chịu buông ra.
"Ngồi xuống hết đi." Triệu Minh Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vai ba mình: "Ba đừng lo, thằng bé không đi đâu được đâu."
Ông lão không nỡ buông tay An Nhu, không kiềm được quay đầu qua chỗ khác trộm lau khoé mắt.
Bầu không khí trong phòng quá mức nặng nề, Bạch Tiêu chủ động lên tiếng: "Ông ngoại, lần này ông lại mang đến thứ gì tốt cho tụi cháu đây?"
"À!" Lúc này ông lão mới kịp phản ứng lại, đeo bao tay vào lần nữa rồi mở cái hộp ra.