Lễ hội mùa thu qua đi, cả nhà Khương Tam đương gia đã thu hoạch rất nhiều đơn hàng. Khương Ấu An ở lại cửa tiệm giúp đỡ gần nửa tháng, cửa tiệm mới ổn định sau đó tuyển thêm mấy thợ may lành nghề tới, La thị chuyên môn phụ trách khâu quản lý chất lượng.
Hai ngày nay, Khương Ấu An mới có thời gian nghỉ tạm. liên tiếp mấy ngày mưa dầm rốt cuộc ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi xuống khắp nơi, nhiệt độ không khí tăng lên không ít, khoảng thời gian này cô không tới cửa tiệm mà cùng Xuân Đào đi dạo vườn hoa ngắm cảnh.
Sẵn tiện xem bông nào tươi non ngắt xuống...
\\ Ha ha, còn một bông vạn năm mới nở chưa ngắt nhưng vẫn tươi non đấy ~~ \\
Cô chọn một mẩu đất nhỏ trong vườn hoa, chọn ra mấy giống cây hoa tươi để điều chế dung dịch dưỡng da, đào đào rồi bón phân chăm sóc.
Vì để tiện làm việc cô đã đổi một bộ vải thô nâu sậm, mặc tạp dề đen trước người, nửa người dưới chế từ váy thành quần, trong tay cầm xẻng nhỏ cùng với Xuân Đào bào đất thở hổn hển.
Khương Ấu An dùng tay áo chà lau mồ hôi trên trán, cảm thán nói: "Đáng tiếc mùa đông sắp tới, thời tiết lạnh dần có thể sử dụng hoa tươi cũng không nhiều lắm, chỉ là sang năm mùa xuân hoa nở rộ không chỉ có hoa cúc, hoa hồng, hoa mẫu đơn này đó đều có thể thành nguyên liệu điều chế dung dịch dưỡng nhan."
Mắt cô sáng lên, "Còn có làm xà phòng, nếu có thời gian tôi còn thử điều chế một ít son phấn nguyên liệu thuần tự nhiên."
Xuân Đào biết chủ nhân nhà mình thích mân mê mấy đồ kỳ quái, không khỏi cười hắc hắc, "Đến lúc đó nô tỳ có thể cùng tham gia với Thế tử phi được chứ?"
Khương Ấu An mỉm cười nói, "Em có lòng!"
"Thế tử phi thật tốt..." Xuân Đào càng ra sức bào đất, hai cô gái nhỏ ngồi xổm trên đất nói chuyện trên trời dưới đất.
"Đúng rồi, mấy ngày tới Vương gia có lên triều sớm không?" Khương Ấu An hỏi.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc lễ hội mùa thu, Thần Nam vương gia liền báo bệnh không vào triều, nghe Xuân Đào kể lại hình như là chuyện cô quất roi hai cha con Mộ Đình Nhi nên chị gái Mộ Đình Nhi ở trước mặt Thánh thượng khóc lóc kể khổ. Mà cha chồng trên danh nghĩa đã sớm tiên đoán trước nên đã cáo ốm rút lui sớm.
"Không ạ, nô tỳ nghe người hầu dưới bếp nói, mấy ngày nay Vương gia là bệnh thật ạ, mà nô tỳ nghe được người khác kể lại hình như Vương gia chọc Vương phi không vui hơn phân nửa bị phạt đứng ngoài cửa phòng ngủ hơn nửa đêm."
Khương Ấu An phụt cười ra tiếng, cô gả vào vương phủ cũng hơn hai tháng biết được cha chồng bị vợ quản nghiêm.
"Cô đang làm gì?"
Tiếng trầm thấp dễ nghe đằng sau vang lên, Khương Ấu An quay đầu, chỉ thấy Mặc Phù Bạch không biết khi nào đã ở đó, đôi mắt đen nhánh lộ ra con ngươi nghi hoặc.
Dưới ánh mặt trời, bộ quần áo màu trắng của Mặc Phù Bạch dường như mạ lên một lớp vàng kim, gương mặt tinh xảo, mỗi đường cong dường như phí hết tâm tư khắc họa lên, ngồi ở trên xe lăn trông anh như người đẹp từ trong tranh cuộn, xa hoa lộng lẫy khiến người không dời mắt.
Khương Ấu An có chút nhìn ngây người, cho đến khi Mặc Phù Bạch nhẹ nhàng nhướng mày, cô mới cười vui vẻ lộ lúm đồng tiền, giọng trong trẻo nói: "Bào đất! Những cái cây này đều là nguyên liệu thiếp cần dùng trong điều chế dưỡng da~"
Nói xong cô ngượng ngùng vuốt tóc mai ra sau tai, đôi mắt lấp lánh rực rỡ.
Nhìn mặt cô gái nhỏ quẹt cho dơ bẩn, Mặc Phù Bạch ý cười trong mắt hiện rõ, vẫy cô gái lại, "Lại đây."
"Chờ một lát!"
Khương Ấu An không có lập tức qua đó, cô duỗi eo đã ngồi xổm nãy giờ sau đó dùng nước sạch rửa đi bùn đất trên tay.
*****
Một góc khác ở vườn hoa.
Vài người hầu nối đuôi nhau đi qua đi lại, thiếu niên bên cạnh Thần Nam vương phi mặc bộ màu tím đậm, tóc búi gọn bằng trâm ngọc, tay phải cầm quạt ngọc, tay trái để sau lưng, phía sau thiếu niên quý phái ấy còn có người hầu đi theo.
Thiếu niên nhỏ tiếng nói: "Năm này thời buổi rối loạn bởi vì Lăng Châu thiên tai chưa dứt, kỳ thi vào mùa thu năm nay cũng lùi lại, Hoàng thúc lại bị bệnh hơn nửa tháng còn chưa chuyển biến tốt, Phụ hoàng trong lòng lo lắng không yên nên phái con tới thăm Hoàng thúc."
Thần Nam vương phi khẽ vuốt tóc mai, cười xả giao nói, "Người đã già rồi, ốm đau bệnh tật tự nhiên cũng nhiều."
"Mong rằng Hoàng thúc sớm ngày bình phục, à phải rồi Hoàng thẩm, con nghe được tin tức thần y tiên sinh đã tới chữa trị chân cho anh Phù Bạch? Cũng không biết hiệu quả thế nào? Anh ấy có khả năng đứng lên chăng?"
Nhắc tới chuyện này, bà cũng có chút lo lắng, "Đã điều trị một khoảng thời gian rồi, hiệu quả còn không rõ ràng, còn chuyện có thể đứng lên được không Hoàng thẩm cũng không biết."
"Hửm, đằng đó có phải là anh Phù Bạch không?" Thiếu niên kinh ngạc nói.
Thần Nam vương phi dõi theo tầm nhìn của thiếu niên mà nhìn.
Khương Ấu An rửa tay sạch sẽ, lấy khăn lay vệt nước trên tay, sau đó nhảy nhót tới chỗ Mặc Phù Bạch, chỉ là cô hậu đậu giẫm vải chỗ lõm trên nền đất, quẹo chân chuẩn bị ngã sấp mặt.
"Thế tử phi..."
"Thế tử phi!"
Xuân Đào và Từ thị vệ kinh hoảng kêu lên.
Đồng thời Mặc Phù Bạch theo phản xạ cũng đứng dậy từ xe lăn. Khương Ấu An ngã bệt ra đất mắt thấy Mặc Phù Bạch đã đứng lên, cô trừng to mắt nhìn.
Mặc Phù Bạch phản xạ nhanh chợt nghĩ tới, đôi mắt hơi xoay chuyển rồi vờ bản thân đứng không vững.
Nhìn đại boss sắp ngã, Khương Ấu An nhanh nhẹ từ trên đất bò dậy lao tới chỗ xe lăn, hai tay ôm lấy đùi người nọ ngăn cản anh ngã ngồi trên xe lăn.
Không chỉ Mặc Phù Bạch cứng đờ, hai thị vệ đi cùng cũng kinh ngạc. Và cách đó không xa Thần Nam vương phi và thiếu niên quý phái cũng há hốc.
Trong mắt người ngoài, là Khương Ấu An ôm lấy đùi Mặc Phù Bạch nên anh mới có tiếp tục đứng.
"Thế tử điện hạ, ngài có thể kiên trì thêm được không?" Khương Ấu An vội vàng hỏi.
Mặc Phù Bạch: "... Có thể."
Cao thị vệ cơ mặt khẽ giật giật, kỹ thuật nói dối của Thế tử điện hạ ngày càng thành thạo, suýt chút nữa gã cũng tin.
Giây tiếp theo gã chợt bình thường, trách không được thì ra có người lạ tới...
Khương Ấu An gắt gao ôm lấy Mặc Phù Bạch, sợ sức lực không đủ đại boss sẽ ngã xuống.
"Buông tay cô ra trước đi..."
"Ngài được không đó?" Khương Ấu An vẻ mặt thấp thỏm hỏi.
Mặc Phù Bạch liếc mắt vẻ mặt trở nên nguy hiểm, "Đừng bao giờ hỏi một người đàn ông như những lời được không."
Khương Ấu An: ...
"Buông tay."
"Vậy ngài cẩn thận chút!"
Khương Ấu An nói xong, mới chậm rãi buông tay, sau đó lùi về sau một bước, nhìn Mặc Phù Bạch không có ngã xuống thì mới thở phào một hơi. Còn chưa yên tâm hẳn thì cô thấy Mặc Phù Bạch khẽ động chân một chút, cô như phản xạ xông lên lại ôm đùi anh...
Từ thị vệ và Cao thị vệ: ...
Nhân cơ hội chiếm tiện nghi người ta?
Mặc Phù Bạch sửng sốt, "Bổn thế tử chỉ thử đi vài bước..."
"À... ờm..."
Cô so với chính chủ còn muốn căng thẳng.
Khương Ấu An mặt đỏ lên, lập tức lui về sau vài bước, Từ thị vệ nhanh trí lấy xe lăn ra. Mặc Phù Bạch hướng về phía trước chậm chạp đi vài bước, sắp tới trước mặt cô gái nhỏ anh mới chậm rãi xoay lưng vào cô.
Còn Khương Ấu An như muốn rớt tim ra ngoài, đôi mắt nhìn chằm chằm bước chân Mặc Phù Bạch, sau đó đưa lưng về phía cô mà còn loạng choạng, Khương Ấu An rất căng thăng, đứng lên ôm lấy anh từ sau lưng.
"Chi bằng hôm nay tới đây thôi, ngài vừa mới đứng dậy không thể kiên trì lâu lắm..."
Khương Ấu An biết tuy đại boss không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng chắc chăn kích động cực kỳ.
Cô cũng biết xem bệnh, hiểu rõ việc này không thể gấp vội được chỉ có thể từ từ làm, bằng không hiệu quả sẽ biến ngược hoàn toàn.
Mặc Phù Bạch không nói gì, chỉ tùy ý để cô vợ nhỏ ôm mình từ sau lưng.
Khương Ấu An dĩ nhiên không nhìn thấy biểu tình của anh, cho rằng bản thân cản trở anh nên người ta không vui, thế là cô uyển chuyển giọng điệu dỗ người bệnh: "Chúng ta nghỉ một chút rồi hãy tiếp tục nhé?"
Mặc Phù Bạch vẫn không hé răng, anh cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang ôm trước ngực mình, khóe miệng hơi cong.
Cao thị vệ ở một bên đã trợn trắng mắt không nỡ nhìn tiếp.
Giữa chốn đông người còn ôm ấp tình tứ không ra thể thống gì! Quá cay con mắt.
*****
Ngày úp: 24/12/2024
Giáng sinh vui vẻ!!
Cao thị vệ ăn ớt hơi nhiều ~~~ XD là tui thì cũng ngứa con mắt hai kẻ quăng đồ ăn chó đầy đường