Không chỉ có Khương Tuyết Dao và Xuân Đào xem ngây người, mà người xem ở bên ngoài cũng ngây dại ra.
Một đám người còn chưa có hoàn hồn, đắm chìm tiếng tỳ bà vừa rồi.
"Vừa nãy là tiếng gì của nhạc cụ nào thế?"
"Hình như là tiếng đàn của tỳ bà?"
"Tiếng tỳ bà quá tuyệt vời! Tại hạ nghe mà rùng gợn cả người!"
"Ui chu choa... khí thế cực đỉnh! Là ai đang chơi đàn tỳ bà?"
"Mau, đu qua đó xem!"
Khương Ấu An còn chưa biết chính mình gảy khúc dạo đầu của khúc Thập diện mai phục lực sát thương bao nhiêu lớn, cô bây giờ chỉ thấy cả người nóng ran mồ hôi đầy trán.
Không hổ là khúc nhạc kinh điển trong kinh điển, mỗi lần cô chơi đều ra mồ hôi đầy người.
Một phần cũng bị mị lực của Thập diện mai phục gây ra.
Phải biết rằng năm đó ba mẹ cô dường như điên cuồng đăng ký các khóa học bổ túc, muốn đem 18 võ nghệ kỳ tài đều dính lên người cô, cho nên lần kiếp thứ hai dù bị mất ký ức nhưng năng lực học tập rất mạnh.
"Chị Tuyết Dao, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi!"
"À... ừm... được!"
Khương Ấu An trả đàn tỳ bà lại cho chị, sau đó hít một hơi thật sâu, sắc mặt bình tĩnh trở lại.
Mười ngón tay đặt trên dây đàn cổ cầm, cô bắt đầu trước.
Tiếng đàn du dương vang lên...
Dưới khán đài khách đến xem có người hô lên, "Lại bắt đầu kìa! Mọi người yên lặng hết nào!"
Vừa nói xong tiếng đàn du dương vang lên, mọi người tự giác yên lặng.
Chỉ là...
"Đây là tiếng đàn nào vậy?" Khương Uẩn Trần nhỏ tiếng hỏi, Khương Nhan mới từ sững sờ chợt tỉnh lại. Tiếng tỳ bà vừa rồi đối với kẻ thô tục không hiểu như anh cũng nghe mê mẩn.
Khí thế che trời lấp đất, quả thật làm anh cảm thấy hưng phấn, thật muốn nghe lại lần nữa...
So với tiếng tỳ bà thì tiếng đàn cổ cầm muốn dịu hơn, rất nhiều người cho rằng kém cỏi thì...
Tiết tấu tiếng đàn chuyển đổi.
Bối cảnh vẽ nên khí thế hào hùng cuồn cuộn lập tức bị suy yếu rất nhiều... Toàn bộ bầu không khí cũng trở nên nhu hòa.
Theo tiết tấu tiếng đàn, ở cửa nhỏ bên hông sân khấu, một cô gái trẻ chậm rãi đi ra.
Cô gái nhỏ ước chừng độ tuổi 15 – 16, gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu cong cong, mắt sáng như sao trời, trên người mặc bộ váy đỏ siết eo, ở làn váy và tay áo đều thêu hoa văn mảng lớn đa dạng.
Thủ công hoa văn tinh xảo, tùy theo cử động tay và bước đi của cô gái trẻ, những mảng hoa văn thuê hoa xinh đẹp dường như nở rộ.
So với Cẩm Tú Trang mời đến các cô gái tùy tiện đi dạo vài vòng trên sân khấu thì xác thật rất khác biệt.
Cô gái trẻ đầu tiên lên sân khấu ở chính diện tạo dáng thì phía cửa nhỏ đã có cô gái khác đi ra. Một bộ váy hồng mềm mại, tay áo và làn váy thêu con bướm lượn quanh, nếu nói cô gái nhỏ đầu tiên như đóa hoa nở rộ thì cô gái thứ hai này như tiểu tiên nữ hoạt bát hiếu động, nện bước khá nhanh một ít, lột tả được con bướm sống động như thật dường như muốn giương cánh muốn bay, làm người không dời mắt được.
"Mẹ ơi, đó có phải là Nhị Nha ở kế bên nhà mình không?"
"Hình như ... là Nhị Nha..."
"Trời ơi, cô ấy hiện tại thật sự rất đẹp!"
Rồi một cô gái khác bước lên sân khấu, mỗi một cô gái mặc lên váy vóc màu sắc kiểu dáng không đồng đều, giờ khắc này trong mắt những người xem mỗi một cô gái trẻ dường như hóa thành các tiên nữ hạ phàm, trên sân khấu được trang trí nhiều bồn hoa tươi hợp theo mùa lễ hội, phối hợp với nụ cười tươi tắn của thanh xuân có thể câu mất linh hồn.
"Mẫu thân, tiên nữ thật nhiều quá đi!"
Trong đám người, có bé trai xinh xắn đang ngồi trên cổ cha mình, nhìn các chị gái xinh đẹp trên sân khấu, phấn khích kêu to.
"Người đẹp, quần áo cũng đẹp..."
"Này người anh em đi đâu vậy?"
"Đi xem nhà họ Khương tổ chức tiết mục..."
"Không phải người anh em hô hào không đi xem sao?"
"Mọi người đều đi, nghe nói các cô gái trẻ rất xinh đẹp! Quần áo cũng đẹp!"
"Từ từ đợi tôi nữa!"
*****
Phía bên đám người họ Mộ.
Bôi thuốc dán xong, ông chủ Mộ trở về sân khấu nhà mình, thấy không một bóng người.
"Người đâu hết rồi? Này này tiết mục còn chua có xong mà?"
"Ông chủ, mọi người đều tới cửa tiệm Khương Phong Văn xem tổ chức biểu diễn thời trang rồi."
"Hừ bọn chúng là có cái gì đẹp, quần áo cũng không tốt bằng chúng tam mời cô gái trẻ cũng không xinh đẹp bằng..."
"Nhưng mà ông chủ ơi, ông không thấy người dân lân cận không phải ít người dần sao? Mọi người đều đổ dồn qua đó...."
Ông chủ Mộ hung hăng nhíu mày, ông ta hừ lạnh một tiếng, "Hừ vậy đến xem bọn chúng làm ra cái thứ rác rưởi gì!"
Ông chủ Mộ cùng người quản lý đi tới bên đó, vừa hay chạm mặt với Khương Tu Trạch. Vốn dĩ định lại gần bắt chuyện nhưng thấy mặt đen thui của cậu ta ông liền ngậm miệng lại.
Còn chưa đến gần, cả hai người họ nghe được tiếng đàn truyền đến, chợt ông chủ Mộ nảy ra ý tưởng kia, "Đúng vậy, sao mà mình không nghĩ tới?"
Ông nên mời nhạc sư đến gảy đàn chứ!
Khương Tu Trạch bỗng nhiên nhìn qua ông chủ Mộ.
Ông ta liếc mắt phát hiện chợt ho vài cái che giấu vẻ mặt chột dạ.
"Nhường đường chút đê..."
Phía sau vọt tới một nhóm người, đều hướng về sân khấu. Ông chủ Mộ lúc này mới chú ý tới người dân vây xem còn muốn nhiều hơn so với khi Cẩm Tú Trang làm sân khấu.
Ngay cả trên cây cũng có người trèo lên xem, ông chủ Mộ sắc mặt khẽ thay đổi. Cho dù bọn chúng có làm đẹp hơn thì đã làm sao! Danh tiếng vẫn do Cẩm Tú Trang đi đầu... hơn nữa quản sự có nói qua, rất nhiều người đều tới cửa tiệm thanh toán tiền đặt cọc trước. Ông chủ Mộ tự an ủi trong lòng.
Một góc khác ở rừng Tú Lâm.
Khương Diệu Diệu đi cùng với Mộ Đình Nhi bôi thuốc xong, sau đó hai người đi dạo trong rừng.
"Diệu Diệu, thật tốt còn có cô, bằng không hôm nay sẽ không có nhiều người tới Cẩm Tú Trang đặt làm quần áo, thật sự cảm ơn cô nha!"
Mộ Đình Nhi đối diện với Khương Diệu Diệu giữ chặt tay cô nàng, mở miệng cảm tạ.
Nhìn Mộ Đình Nhi giả dối tươi cười, Khương Diệu Diệu than nhẹ một tí, "Đình Nhi, chuyện Lục tỷ của tôi đối với cô như thế, cô còn đi cảm tạ tôi làm cái gì? Hẳn là tôi nên nói xin lỗi cô mới đúng..."
"Là do con tiện nhân đó làm sai dựa vào cái gì mà cô phải đi xin lỗi chứ? Diệu Diệu, cô là người bạn tri kỷ, người chị em tốt của tôi, về sau đừng nói những lời khách khí thế này, tôi biết cô trong lòng thật sự rất ghét con nhỏ đó, đúng chứ, bằng không cũng sẽ không nói giúp cho cha con tôi..."
Khương Diệu Diệu biểu tình cứng đờ, mắt Mộ Đình Nhi lóe lên tia sáng.
Kỳ thật nếu không nhờ con tiện nhân Khương Ấu An vạch trần, cô còn không phát hiện ra, ngày đó cô đi tới nhà Khương Diệu Diệu tìm cô ta, thì cô ta có thể để nha hoàn đơn đọc nói chuyện với nhau, nhưng lại để nha hoàn làm trò trước mặt cô.
Thật không nhìn ra nha, tâm cơ cô bạn thân này sâu như vậy. Tuy nhiên không sao cả, rốt cuộc cả hai đều có chung kẻ cần khinh nhục là con khốn Khương Ấu An kia. Mộ Đình Nhi cũng không dám sờ đến vết thương trên cánh tay mình.
Nhớ lại chuyện phát sinh vừa rồi, trong lòng cô đối với con khốn đó càng căm ghét sâu thêm vài phần, bây giờ chỉ hận không lột da xé xác nó ra, ăn thịt uống máu nó cho hả giận.
Đợi lễ hội mùa thu kết thúc, cô nhất định tiến cung nói chuyện này với chị gái!
Thế tử phi của phủ Thần Nam vương ỷ thế hiếp người, ha hả, cô xem con khốn đó có thể ở vị trí Thế tử phi được bao lâu!
Chờ đến ngày con khốn Khương Ấu An bị đuổi khỏi vương phủ, đời này của nó coi như xong rồi! Nghĩ đến đây Mộ Đình Nhi vui vẻ trở lại.
"Diệu Diệu, về sau cô giúp tôi nhìn chằm chằm phía bên nhà Tam thúc của cô đi, nếu bọn họ có động tĩnh như kiểu dựng sân khấu biểu diễn thời trang thế này, cô liền nói cho tôi biết đấy, tôi và cô đồng tâm hợp lực..."
Mộ Đình Nhi còn chưa nói xong, khóe mắt Khương Diệu Diệu phát hiện ra người ở đằngxa xa, sắc mặt bỗng nhiên liền thay đổi.